Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 1229: nữ nhân phải được trân trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Dương đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Thiết Bổ Thiên nói, đến một chữ cũng không sai. Chỉ hỏi mấy câu, lại khiến mình không thể nào phản bác được.

Thích nàng sao? Yêu nàng sao? Chỉ là trách nhiệm sao? Có tình yêu nam nữ sao?

Môi Thiết Bổ Thiên run run: "Ta thích ngươi, Sở Dương, ta cũng yêu ngươi! Ta thích, thích đến nỗi gần như không nghĩ tới bản thân, mỗi đêm, ngươi đều xuất hiện trong mộng... Ta có thể vì ngươi làm một chuyện, nhưng... ta không hi vọng ta trở thành trách nhiệm của ngươi, ngươi biết không? Càng không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, ngươi biết không? Càng tuyệt không muốn trở thành công cụ ngươi phát tiết dục vọng! Ngươi biết không?"

"Ta muốn làm một nữ nhân chân chính! Cho dù ngươi không thích ta, nhưng tình yêu của ta vẫn còn nguyên vẹn! Chỉ là ta không hi vọng ngươi tùy ý chà đạp lên nó."

Sắc mặt Sở Dương tái nhợt.

"Ta đã nói nhiều như vậy." Thiết Bổ Thiên thở hắt ra một hơi, xin lỗi: "Thực xin lỗi, Sở Dương, ta vốn không nên nói với ngươi như vậy. Nhưng ta càng không hi vọng nam nhân ta thích khó chịu vì ta."

Nàng dừng lại một chút, nói: "Ta nói xong rồi. Sở Dương ta thích ngươi yêu ngươi thật sự, nhưng ngươi không thích ta không yêu ta, cũng là sự thật. Nói đến thế, nếu như ngươi còn muốn làm gì ta, ta cũng sẽ không phản kháng ngươi, nếu như ngươi vẫn muốn ta, ta sẽ cho ngươi. Sẽ tận hết khả năng, khiến ngươi cao hứng, nhưng đây là bởi vì ta thích ngươi, không phải bởi vì ngươi yêu ta."

Nàng nhắm hai mắt lại, nói: "Sở Dương, nếu ngươi còn muốn ta, vậy còn chờ cái gì nữa?"

Sở Dương lảo đảo lui về phía, run giọng nói: "Ngươi chớ bức ta."

Thiết Bổ Thiên nhắm hai mắt lại, đứng ở đó, ở khóe mắt, hai hàng lệ rơi xuống.

"Ta thừa nhận, trước kia ta chưa từng thật sự nhìn thấy ngươi. Sau khi ta biết chuyện của ngươi, áy náy với ngươi, ngay cả bên trong có tình yêu, thì đó cũng là vì áy náy. Ta đối với ngươi như vậy, cũng chính như lời ngươi nói, chúng ta đã có chung một hài tử. Ta cho rằng đã đến như vậy rồi thì không cần cố kỵ gì nữa, như vậy lại thương tổn ngươi."

"Sự tình hôm nay, là ta quá đáng!" Sở Dương trầm trọng nói: "Ta giải thích với ngươi."

"Trước kia, ta không có yêu ngươi, cũng không có tình yêu nam nữ với ngươi, diểm này ta thừa nhận! Bây giờ ta đối với ngươi, cũng chỉ có dục vọng nam nhân và tâm lý chinh phục. Ta cũng thừa nhận!"

Theo những lời Sở Dương nói ra, Thiết Bổ Thiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, trái tim lạnh giá như băng,.

"Nhưng...." Sở Dương ngẩng đẩu, ánh mắt trong suốt nhìn nàng: "Bất kể ngươi nói thế nào, giữa chúng ta đã không thể phân cách, đó cũng là sự thật! Ngươi là nữ nhân của ta, không thể thay đổi, chúng ta có chung hai tử, không thể phủ nhận."

"Bổ Thiên, ta sẽ cố gắng khiến ta thích ngươi, từng điểm từng điểm, khiến cho mình yêu ngươi!" Sở Dương chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng ôm Thiết Bổ Thiên vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ khiến ngươi trở thành một nữ nhân hạnh phúc, cũng khiến ngươi cảm thấy tình yêu của ngươi đối với ta không hề uổng phí. Mà đến lúc đó, chính ngươi sẽ phân biệt được, ta đối với ngươi là thật tâm hay là giả ý, rốt cuộc là xuất phát từ chính nội tâm ta hay là bởi vì trách nhiệm đối với hài tử."

"Không làm được điều này, ta sẽ không chạm tới ngươi, dù một sợi tóc. Cho nên, xin ngươi cho ta một chút thời gian." Sở Dương nhẹ nhàng ôm nàng trong lòng, nói: "Sở Dương ta, tuy ko phải là người tốt, nhưng... nói ta làm một lưu manh từ đầu tới đuôi, ngươi tin sao?"

Thiết Bổ Thiên rưng rưng nước mắt, khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Ta tin."

Nàng ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn Sở Dương: "Ngươi không lưu manh sao?"

Sở Dương khẽ cười rộ lên: "Khi ta yêu ngươi, ngươi sẽ phát hiện, tính lưu manh của ta không phải ngươi có thể thừa nhận."

Sắc mặt Thiết Bổ Thiên lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa ngượng ngùng cúi đầu.

Hai người nói chuyện với nhau thật nghiêm túc, nhưng đến hai câu cuối cùng, hai người lại không hẹn mà cùng áp dụng phương thức nói chuyện ôn hòa hơn, thống nhất mà ăn ý khiến cho không khí giữa song phương dịu xuống...

Hai người đều là người thông minh, tuyệt đối sẽ không khiến quan hệ song phương xấu tới mức không thể cứu vãn. Chính như lời Sở Dương nói, chuyện đã xảy ra, tuyệt đối không thể thay đổi, hài tử tồn tại, lại càng khiến cho hai người không thể phân tách. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Một khi đã vậy, không bằng đối diện với nhau, cùng nhau cố gắng, thay đổi cục diện này.

"Chỉ là, thật xin lỗi." Thanh âm Sở Dương rất thống khổ: "Trong lòng ta, không chỉ có một mình ngươi. Còn có người khác, cho nên...".

Thiết Bổ Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Nếu thật có lỗi, đó phải là ta? Trong lòng ngươi từ đầu tới cuối chỉ có một. Chỉ là nếu ngươi đã biết chuyện này, ngươi lại không thể nào vứt bỏ. Cho nên ngươi phải cưỡng ép bản thân, chia cắt trái tim ngươi ra?"

Sở Dương hít sâu một hơi, gật đầu: "Có thể nói như vậy."

"Trước kia, ta không muốn cho ngươi biết, chính là vì điều này." Thiết Bổ Thiên mỉm cười, ôn nhu nói: "Nếu như vẫn có thể giấu kín, vậy không còn gì tốt hơn. Ngươi không biết, cũng không có gì không bằng heo chó, lại càng không cần nghĩ tới lương tâm, cho nên tâm cảnh ngươi vẫn viên mãn như trước

"Nhưng nếu ngươi đã biết, ta cũng sẽ không yêu cầu ngươi vứt bỏ chúng ta. Đối với ngươi, đó là một sự tàn nhẫn." Thiết Bổ Thiên mỉm cười, thản nhiên: "Thân phận của ta, cũng không thể làm một thê tử tốt cho ngươi."

Nàng cố ý thở dài: "Lại nói... Vị hoa hoa đại thiếu nhà ngươi, còn không hề coi trọng ta nữa."

Sở Dương nhịn không được lắc đầu cười khổ.

Vào giờ khắc này, hắn mới phát hiện ra điểm tốt của Thiết Bổ Thiên. Bình thường sát phạt quyết đoán, nắm thiên hạ trong tay, quân lâm thiên hạ, nhưng đối với mình, lại cực kỳ tâm lý, căn bản là hiểu rõ suy nghĩ của mình như lòng bàn tay, mỗi một câu nói ra, đều tránh cho mình khó xử.

Sở Dương thở dài, than thở nói: "Bổ Thiên, Nếu ngươi ko phải là hoàng đế... thì tốt biết bao!"

Ở sâu trong mắt Thiết Bổ Thiên đột nhiên sáng ngời, nàng rõ ràng cảm nhận được một chút tiếc nuối trong lời nói của Sở Dương, thì thào nói: "Sở Dương, ngươi đã có chút yêu thích ta rồi sao."

Sở Dương cười ha ha, hai người tách ra, Sở Dương chân thành nhìn Thiết Bổ Thiên, nhẹ giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay, hi vọng ngươi có thể tha thứ."

Thiết Bổ Thiên ngẩng đầu, nhìn Sở Dương, trên mặt thoáng hiện sắc hồng, nhưng vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Ngươi biết không,ngươi có một điểm tốt lớn nhất, đó chính là trừ phi ngươi không làm chuyện sai, nhưng một khi ngươi sai thật rồi, ngươi chưa bao giờ phủ nhận, cũng không bao giờ đùn đẩy trách nhiệm càng không biện giải, ta rất thích."

Dừng lại một chút, nàng trịnh trọng nói: "Ta tha thứ cho ngươi!"

Sở Dương khẽ thở phào, ôn nhu nói: "Cảm ơn! Ngươi có biết, chúng ta phải bắt đầu lại một lần nữa, ta không hi vọng lưu lại bất cứu ấn tượng xấu nào trong lòng ngươi."

Sóng mắt Thiết Bổ Thiên lưu chuyển, mỉm cười nói: "Mà nữ nhân chúng ta, người yêu trong đời lai chỉ có một. Nếu không quý trọng, cố chấp lưu lại khúc mắc cho mình... đây chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?"

Nàng khẽ cười: "Thân là nữ nhân, phải quý trọng bản thân, đồng thời cũng phải được trân trọng."

Nàng thì thào nói: "Nhân sinh rất ngắn."

Sở Dương cười ha ha, lại phát hiện một ưu điểm của nữ tử trí tuệ này: "Rộng rãi!"

Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, làm sao ngươi biết ta là Cửu Kiếp kiếm chủ?"

Thiết Bổ Thiên có chút tinh nghịch, cười nói: "Ngươi để lại Cửu Trọng đan cho ta, ta đã dùng rồi."

Nàng có chút ngơ ngẩn, thở dài: "Chỉ tiếc... trên đời mặc dù có Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng dù sao thời gian vẫn sai lệch một năm. Nếu như phụ hoàng... có thể sống thêm một thời gian ngắn nữa...."

Sở Dương cũng có chút trầm trọng, gật đầu. Thiết Bổ Thiên nói không sai. Khi Thiết Thế Thành bỏ mình, mình vẫn chưa có được cửu đại kỳ dược, chỉ cần thêm nửa năm nữa, thêm một chút thời gian nữa, là có thể kiếm được rồi. Nhưng hắn chung quy vẫn không thể vượt qua nửa năm đó. Nhất là hiện tại, Sở Dương càng có chút than thở.

Thiết Bổ Thiên thân là nữ nhi, lại còn là nữ nhân của mình,nếu như Thiết Thế Thành còn sống... thì mình một nhà đoàn tụ, vui vui vẻ vẻ trở về Thượng Tam Thiên, đó là chuyện vui mừng cỡ nào chứ?

Hết thảy những chuyện nhức đầu ở Hạ Tam Thiên, cứ giao cho vị cha vợ kia xử lý là được.

Nhưng hiện tại... nói gì cũng không có ý nghĩa nữa rồi.

"Vì sao ngươi biết đó là Cửu Trọng đan? Xác định thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ của ta?" Ánh mắt Sở Dương chợt lóe sáng.

"Không phải. Khi sinh hài tử, sư phụ ta xác định đó là Cửu Trọng đan. Bất quá...." Thiết Bổ Thiên khẽ mỉm cười: "Nếu như biết ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ, ta làm sao có thể tiết lộ tin tức này ra ngoài? Cho nên, thân phận của ngươi, trước mắt chỉ có một mình ta biết mà thôi. Mà ai là người tặng cho Cửu Trọng đan, ta cũng chưa từng nói với bất luận kẻ nào."

Sở Dương ngẩn ra: "Sư phụ ngươi?"

Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Sư phụ của ta tên là Lan Mai Tiên." Nàng dừng lại một chút, lại chậm rãi nói: "Là người của Lan gia Thượng Tam Thiên."

Sở Dương ặc một tiếng, lập tức có chút ngây ngẩn. Sau đó toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được. Sư phụ Thiết Bổ Thiên lại chính là Lan Mai Tiên. Mà mình, lúc trước còn để lại Cửu Trọng đan. Nếu không phải Thiết Bổ Thiên bản tính cẩn thận, chỉ sợ... thân thế mình giờ phút này đã lộ tẩy, truyền ra khắp thiên hạ rồi.

Nghĩ tới Lan Mai Tiên cuối cùng không rõ sinh tử dưới kiếm mình, Sở Dương có chút chột dạ, hỏi lại: "Lan Mai Tiên không biết chứ?"

"Ta là người không biết nặng nhẹ như vậy sao?" Thiết Bổ Thiên trợn trừng mắt.

Tiếp đó, Thiết Bổ Thiên không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lại đỏ lên.

"Ngươi đỏ mặt cái gì?" Sở Dương ngạc nhiên nói.

"Ừm, cái này... hình như, hình như mẫu thân ngươi, chính là sư tỷ của ta." Thiết Bổ Thiên ấp a ấp úng nói.

"Hả?" Sở Dương thật sự kinh hãi rồi.

Trước kia hắn vẫn chưa từng nghĩa qua chuyện này, vẫn cho rằng võ công Dương Nhược Lan là gia học, hơn nữa Dương Nhược Lan cũng chưa bao giờ thi triển võ công trước mặt hắn, nên hắn thật sự không biết sư phụ mẫu thân là ai.

Không nghĩ tới lại là Lan Mai Tiên!

Sở Dương có chút choáng váng, hai nữ tử quan hệ thân thiết với mình nhất, đều là đồ đệ Lan Mai Tiên, mà Lan Mai Tiên cuối cùng lại trúng một kiếm kia, sinh tử không rõ... lại là tác phẩm của mình....

Ặc... Chuyện này có vẻ phiền phức rồi.

"Nói như vậy, ta không phải phải gọi ngươi là tiểu sư cô?" Sở Dương trợn mắt.

Thiết Bổ Thiên đỏ mắt, dẩu miệng nói: "Ngươi muốn gọi là sư cô thì tùy ngươi."

Sở Dương cảm thán một tiếng: "Chẳng trách được cổ nhân nói: Muốn học hết bản lĩnh, phải ngủ với sư cô..." (*)

(*) Câu này xuất phát từ câu: Muốn học bản lĩnh thật sự, phải ngủ với sư phụ trước. Ngủ ở đây có hai nghĩa. Trên là ngủ ấy ấy, còn dưới là ngủ chung, ở chung, để còn nịnh bợ sư phụ, để sư phụ còn truyền cho nhiều bí quyết ngón nghề.

Ngay sau đó, Sở ngự tọa đã bị một đôi bàn tay trắng như tuyết vùi dập, tiếp đó tiểu phúc lại trúng một cước, nhe răng nhếch miệng bắn văng ra ngoài...

Nữ nhân này, thật không hổ là hoàng đế, thật bạo lực mà...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio