Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 1236: đêm động phòng hoa chúc (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiết Bổ Thiên nhìn Sở Dương, cảm nhận được áo khoác ngoài của mình bị cởi ra. Trong lòng càng lúc càng ngượng ngùng, nhưng thật thần kỳ, nàng lại không hề động đậy.

Chỉ nhu tình nhìn Sở Dương, nhìn nam nhân của mình. Nàng không nói gì, nhưng thần sắc trong mắt, lại như đang nói lên thiên ngôn vạn ngữ.

Nàng muốn đem sự tốt đẹp nhất, hiến tặng cho người mình yêu. Chỉ đơn giản như vậy, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Thiết Bổ Thiên luôn luôn xác định chính xác vị trí của mình.

Khi đối mặt với triều thần, ta chính là một nhất đại đế vương. Đế vương uy nghiêm, không ai có thể nghi ngờ, không ai dám can đảm mạo phạm! Nếu có, dù chỉ một điểm, tất bị lôi đình giáng xuống!

Khi đối mặt với nhi tử. Ta chính là một mẫu thân, không có bất cứ chút địa vị thân phận nào có thể ảnh hưởng tới. Chỉ có tấm lòng của một mẫu thân.

Khi đối mặt với Sở Dương, Ta chính là một thê tử, một nữ nhân. Một nữ nhân hoàn toàn thuộc vể Sở Dương.

Cái gì mà thân phận đế vương, cái gì mà một người trên vạn người... Tất cả những điều này, đều không cần thiết!

Bản thân Thiết Bổ Thiên cũng biết, thân phận đế vương của mình đối với người bình thường mà nói, có thể là cao cao tại thượng, nhưng đối với Sở Dương mà nói, thật sự chẳng tính là gì. Nhưng cho dù Sở Dương không thèm để ý tới, Thiết Bổ Thiên cũng không muốn biểu lộ cái gì mà quyền thế, cái gì mà uy thế trước mặt nam nhân mình yêu.

Thiết Bổ Thiên luôn luôn thờ phụng một câu, chính là: Nhân sinh quá ngắn!

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, kỳ thật đã bao quát vạn điều.

Bất cứ ý nghĩa nào, đều được bao quát bên trong.

Nhưng hiện tại nàng phối hợp như vậy, ngược lại khiến cho Sở Dương cảm thấy có cái gì đó không đúng, đè lên người nàng hỏi: "Làm sao an tĩnh như vậy? Ngoan ngoãn như vậy... thật khiến ta có chút ngượng ngùng."

Thiết Bổ Thiên ôm đầu Sở Dương, sóng mắt lưu chuyển như xuân thủy, đột nhiên ngẩng đầu, hôn lên trán Sở Dương, ôn nhu nói: "Nếu đã bái đường rồi, Sở Dương chính chính là trượng phu của Điềm Điềm, Điềm Điềm đã có trượng phu, thê coi phu là trời. Vậy... đương nhiên phải nghe lời trượng phu. Phu quân muốn Tiểu Điềm Điềm, Tiểu Điềm Điềm làm sao không tuân theo phu quân?"

Sở Dương bĩu môi một cái, cười hắc hắc hắc: "Đây chính là ngươi nói, hết thảy ngươi đều nghe ta nhé?"

Mái tóc như mây của Thiết Bổ Thiên phiêu tán trên gối, cái cổ duyên dáng như thiên nga thoáng rướn lên, dũng cảm ngẩng đầu dón nhận ánh mắt của Sở Dương, thì thào nói: "Sở Dương... Phu quân...."

Thanh âm tuy thấp nhưng Sở Dương lại có thể nghe ra rất rõ ràng, Thiết Bổ Thiên đã có một loại tình cảm toàn tâm toàn ý giao phó, toàn tâm toàn ý ỷ lại, yêu say đắm, dựa dẫm... Cái loại tâm ý này....

Một tiếng thì thào nho nhỏ, lại giống như tiếng hô xung phong vang lên.

Nhiệt huyết Sở Dương chợt sôi trào, mạnh mẽ cúi đầu xuống, bốn cánh môi quấn quýt với nhau. Thiết Bổ Thiên cả người run rẩy, chỉ cảm thấy một đôi tay giống như du xà, đột nhiên từ phía dưới y phục tiến vào. Bàn tay vừa tiếp xúc với làn da mềm mại, cả ngươi nhịn không được lại run lên. Đôi bàn tay đó một đường chậm rãi tiến tới, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, lại tựa như nhà khám phá dũng cảm, đang hướng về phía cao phong mà tiến tới.

Nàng mím chặt môi, trong lòng bỗng xuất hiện một loại rung động kỳ quái trước kia chưa từng có, cắn răng...

Rốt cuộc cũng lên tới đỉnh cao nhất, Thiết Bổ Thiên không khống chế được, trong cổ phát ra một tiếng rên rỉ. Mười đầu ngón tay như hoa như ngọc cùng căng thẳng.

Sở Dương một đường đi xuống...

Cảm thụ y phục trên người đang dần dần, dần dần giảm bớt... Thân thể tuyệt vời của mình đã bại lội dưới ánh mắt Sở Dương. Thiết Bổ Thiên nhắm nghiền hai mắt, mặc Sở Dương nói như thế nào cũng chịu mở ra, tựa như một khối bông thơm mềm, tùy quân đùa nghịch...

Nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi.

Đột nhiên nhớ tới thời điểm giải độc cho Sở Dương ở Thủy Nguyệt lâu sơn mạch lúc đó...

Khi đó quả thực đau đớn như muốn xé người! Cái loại đau nhức đó, mình thật sự không có dũng khí tiếp nhận một lần nữa. Trải qua một quãng thời gian thật dài, mỗi khi nhớ tới chuyện này đều ngượng muốn chết, hơn nữa trong lòng còn sợ hãi!

Lần này không biết... có đau không?

Theo đạo lý mà nói, trong hoàng cung, bất kể hoàng tử hay là công chúa, sau khi tới một độ tuổi nhất định, đều phải có một bà vú già riêng, dạy một chút về phương diện nhân luân. Đó cũng quy củ của hoàng cung. Bất kể là vị diện nào, đều có quy củ như vậy, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng Thiết Bổ Thiên mặc dù là thân nữ nhi, nhưng từ nhỏ lại được nuôi lớn lên giống như nhi tử. Những cố nhân năm đó đều bị xử tử toàn bộ, những người mới, theo quyền uy Thiết Bổ Thiên ngày một nặng, ai dám nói với nàng những điều này?

Lại nói, năm đó toàn bộ Thiết Vân quốc đã là Thiết Bổ Thiên làm chủ, đợi đến khi thiên hạ thái bình, Thiết Bổ Thiên lại thành thân chớp nhoáng, hơn nữa đến nhi tử cũng có rồi...

Như vậy thì làm gì còn có người nào thừa hơi đi giải thích mấy chuyện nam nữ với một vị đế vương đã có hậu đại chứ? Vậy không phải là tìm chết sao? Nếu không thì hài tử ở đâu ra?

Cho nên Thiết Bổ Thiên cho tới hiện tại vẫn mơ mơ màng màng, chỉ biết đại khái, về phần cảm giác cụ thể linh tinh... thì tất cả đều không biết.

Kiến thức duy nhất, chính là lần giải độc cho Sở Dương, cái loại cảm giác đau tới muốn chết....

Trên người chợt lạnh, chiếc áo lót cuối cùng cũng ly thể...

Thanh âm thở dốc dồn dập vang lên, đến lượt Sở Dương cởi quần áo. Không thể không nói, tốc độ Sở ngự tọa cởi y phục phải nói là cực nhanh, xoạt một tiếng, đã cởi sạch bách.

Tiếp đó lập tức nhào tới...

Nhưng ngay trong thời khắc mấu chốt này, Thiết Bổ Thiên trong lòng lại nhớ tới thống khổ đau đớn khi trước, trong lòng lại hoảng sợ, đột nhiên co chân, cả người cuộn lại thành một con tôm lớn.

"Ôi chao..." Sở ngự tọa lòng đầy hưng phấn nhào tới, vốn định ôm thân thể nhuyễn ngọc ôn hương này vào lòng, ngay sau đó có thể.... nào nghĩ tới đúng vào thời khắc mấu chốt này, tiểu mỹ nhân dưới thân đang tùy ý mình muốn làm gì thì làm lại đột nhiên thay đổi tư thế...

Phốc một tiếng, hai cái đầu gối đã chặn hắn lại, lập tức sửng sốt.

"Làm sao vậy?" Lúc này, Sở Dương đã cảm thấy cả người sắp nổ tung, thời khắc mấu chốt, làm sao phanh lại được.

"Ta ta... ta sợ...." Thiết Bổ Thiên xấu hổ che mặt, giờ khắc này, làm gì còn phong thái của một đại nữ nhân quân lâm thiên hạ.

"Sợ cái gì?" Sở Dương kỳ quái.

"Đau..." Thiết Bổ Thiên thấp giọng nói.

"Đau?" Sở Dương choáng váng.

"Ta...." Thiết Bổ Thiên vùi mặt dưới gối, lí nhí như muỗi kêu: "Lần trước... giải độc... đau chết mất...."

Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ, dụ dỗ: "Ta cam đoan, lần này một điểm cũng không đau."

"Không tin!" Thiết Bổ Thiên vùi mặt dưới gối, ra sức lắc đầu.

"Thử rồi ngươi sẽ tin mà." Tiếp tục dụ dỗ.

"Sợ...."

"..."

"Đừng...."

Thiết Bổ Thiên ra sức cuộn thân thể lại. Sở Dương không muốn giương cung bạt kiếm, trong lúc nhất thời không có biện pháp nào.

Về sau rốt cuộc không nhịn được, nhào tới, làm sao còn quản cái gì mà trình tự với không trình tự nữa, trực tiếp giở trò. Mạnh mẽ lật thân thể mềm mại đó lại, há miệng, lấp kín đôi môi hồng nhuận đó, ngăn không cho Thiết Bổ Thiên phát ra thanh âm kháng nghị...

Đây không giống như động phòng nhu tình mật ý, mà giống như bá vương ngạnh thượng cung đao thật thương thật mất rồi.

Hai người đều dồn dập thở dốc, khi thật sự không chịu nổi nữa, Sở Dương buông môi, nghỉ một hồi, tiếp đó lại tấn công...

Thiết Bổ Thiên chỉ cảm thấy cặp quái thủ kia ngao du khắp cơ thể mình, thân thể dần dần tựa như nóng lên hầm hập, một loại cảm giác kỳ dị, chậm rãi dâng lên, thân thể căng thẳng không biết từ lúc nào đã thả lỏng rồi...

Thật lâu sau...

Thiết Bổ Thiên kêu lên một tiếng đau đớn...

Tư vị một đêm này thật sự khó có thể miêu tả...

Mãi cho tới rất lâu rất lâu sau, bạn khuê phòng của Thiết Bổ Thiên - Ô Thiến Thiến hỏi tới tư vị ngày hôm nay, Thiết Bổ Thiên vẫn thẹn tới muốn chui xuống đất.

Bởi vì nàng cũng cái gì cũng không hiểu, cứ nghĩ rằng, làm theo lời Sở Dương là tuyệt đối chính xác, mình chỉ cần làm theo là được.

Cho nên một đêm này quả thực là khiến cho Sở ngự tọa dốc hết hùng phong, loại tư thế hiếm lạ cổ quái ùn ùn xuất hiện... hết thảy đều bị Sở ngự tọa hưởng thụ qua một lần.

Chưa tới nửa đường, hoàng đế bệ hạ đã xin tha, nhưng sau khi xin tha xong, lại phát hiện đối phương ngược lại còn càng thêm mãnh liệt....

Hơn nữa, bắt đầu từ một đêm này, chỉ cần hai người bọn họ ở chung một chỗ, chuyện tối nay lại lặp lại... hết lần này tới lần khác, hơn nữa còn diễn ra trong rất nhiều năm...

Mãi cho tới rất nhiều năm sau, ở chung với các vị tỷ muội, hơn nữa tất cả mọi người đều thành thục rồi, nói tới chuyện xấu hổ này, Thiết Bổ Thiên mới biết, các loại thủ đoạn pháp môn vân vân... mà tên hỗn đản chết tiệt kia thi triển nhiều năm trên người mình... không ngờ đều... là những thứ khó nghe không chịu nổi... Nói ngắn gọn lại là rất cấm kỵ.

Đó là một lần uống rượu xong, bị đám người Ô Thiến Thiến vòng vèo hỏi ra, chúng nữ cười đùa trêu trọc nàng trong một thời gian dài, khiến cho hoàng đế bệ hạ của Sở kiếm chủ xấu hổ vô cùng....

Nhưng thời điểm đó cách hiện tại còn rất nhiều năm nữa....

Một đêm trôi qua...

Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời đã lên cao, nhưng cho tới lúc này quân vương vẫn chưa trảo triều.

Đám quan viên lên tảo triều từ sáng sớm đã đợi từ rất lâu rồi, nhưng hoàng đế bệ hạ thủy chung vẫn không hề xuất hiện. Tất cả mọi người đều nghị luận.

Hoàng đế bệ hạ luôn luôn cần chính, loại tình huống này, từ khi đăng cơ tới nay, chưa từng xuất hiện một lần, thậm chí có một lần phát sốt, vẫn cố gắng lên tảo triều, còn bị các vị đại thần khuyên trở về.

Nhưng hôm nay thật đúng là quái.

Hoàng đế bệ hạ không ngờ ngay cả một cái thông báo cũng không có.

Thái dương đã lên cao lắm rồi, nhưng hoàng đế bệ hạ vẫn không có động tĩnh gì.

Thế là các vị đại thần năn nỉ tổng quản đại nội Phong đại nhân, chạy vào hỏi thăm một chút. Mọi người đều biết, tẩm cung của hoàng đế bệ hạ, nghiêm cấm ngoại nhân tiến vào, đề phòng sâm nghiêm, quả thực là vượt xa bất cứ đế vương nào.

Cung nữ khỏi cần phải nói, ngay cả thị vệ tất cả cũng đều là nữ. Cho dù là thái giám, cũng tuyệt đối không được phép tiến một bước vào tẩm cung.

Đối với thỉnh cầu này, đại nội tổng quản Phong Kỳ Lương cũng bị làm khó, chỉ có thể đứng bên ngoài tẩm cung, kính nhớ một vị cung nữ vào hỏi, còn mình thì đứng ngoài chờ. Thật lâu sau, vị cung nữ kia đi ra, nói: Hôm nay nghỉ tảo triều.

Tin tức truyền về, mọi người mới yên lòng. Tuy trong lòng vẫn có chút buồn bực như trước, nhưng dù sao cũng có câu trả lời, thế là tốp năm tốp ba giải tán.

Trong tẩm cung.

Sở Dương thoải mái nằm trên giường, trong lòng ôm một thân thể mềm mại như bạch ngọc, vẻ mặt sảng khoái.

"Ta nói rồi, không đau phải không?" Có kẻ đắc ý.

"Ừm...". Một thanh âm nhỏ như mèo kêu.

"Ngủ đi, không còn sớm nữa." Hóa ra là suốt một đêm không ngừng nghỉ.

"Không còn sớm? A! Ta đến giờ phải tảo triều rồi. Ai nha, không xong rồi." Thiết Bổ Thiên vội vàng ngồi dậy, nhưng thân hình vừa mới động, lập tức a một tiếng lại ngã xuống, lúc này mới phát hiện cả người đã giống như mất sạch xương cốt, một điểm khí lực cũng không có.

"Tảo triều ta đã sớm thay ngươi cự tuyệt rồi. Khi hai ta đang... ha ha. Ngươi không có nghe thấy. Không chú ý ta lúc đó che miệng ngươi lại?" Có kẻ cười xấu xa.

"Ngươi... đáng giận!"

"Nghỉ ngơi một chút, ngươi sẽ phát hiện ta đáng giận hơn...." Bạn đang đọc truyện tại -

Gió bão nơi này vừa mới qua đi, nhưng bên ngoài, một hồi gió bão lớn hơn nữa đã nổi lên....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio