Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 130: đột phá vũ giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Vũ Đồng cùng Thành Tử Ngang nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy chút vướng mắc trong trong lòng yên lặng biến mất. Bọn họ cùng thấy được trong mắt đối phương một loại quang mang sùng bái cuồng nhiệt!

Sở Ngự Tọa chính là đệ nhất liệt sĩ của Thiết Vân ta! Thủ hạ được làm việc dưới trướng ngài là một vinh dự đáng để tự hào. (Bư: Liệt sĩ ở đây có nghĩa là người trung với quốc gia, chữ liệt trong từ trung liệt chứ không phải đã hi sinh vì nước đâu nhé)

Duy chỉ Ô Thiến Thiến là có chút hồ nghi.

Biểu hiện của Sở Dương hôm nay rất không bình thường, nếu như Ô Thiến Thiến không phải đã biết Sở Dương từ trước thì chỉ sợ cũng sẽ tin tưởng hắn mà không chút nghi ngờ, thầm nghĩ: "Sở Dương, hắn... khi nào trở thành người như vậy? Hiên ngang lẫm liệt vì đại nghĩa? Một lòng vì nước, vì muôn dân trăm họ? Hình như cũng không giống cho lắm…!!!"

Trong phủ thái tử, hai hàng lông mày của Thiết Bổ Thiên nhíu lại, một bóng người đang lẳng lặng đứng trước mặt hắn.

"Sở Ngự Tọa! Ha Ha! Hay cho một Sở Ngự Tọa!" Lông mi giãn ra, Thiết Bố Thiên bình tĩnh nở nụ cười, khẽ nói: "Sở Ngự Tọa nói ra những lời này, đều không phải những lời thật lòng!"

Sau khi nghe cái bóng trước mặt bẩm báo thì hắn một mực trầm ngâm suy ngẫm rồi mới kết luận như vậy đấy.

Mà cái bóng vốn cũng không thích nhiều lời, phương châm của hắn nói ít là vàng, chứ nếu Thái tử gia mà bắt hắn kể lại chi tiết, tường tận mọi chuyện đã xảy ra có lẽ hắn sẽ phát điên mất.

Thiết Bổ Thiên trầm ngâm một hồi lâu, rốt cục thở dài nói: "Nếu những lời này của Sở Ngự Tọa đều là lời từ nội tâm thì thật tốt biết bao! Chỉ tiếc…Thật là đáng tiếc...!!!"

Muốn đưa ra kết luận này thật ra cũng chẳng khó khăn gì, chỉ là Thiết Bổ Thiên vẫn một mực ôm lấy ảo tưởng chiêu dụ hiền tài. Nhưng giờ chính những lời nói thể hiện sự trung can nghĩa đảm của Sở Dương mới rồi trực tiếp đã khiến cho Thiết Bổ Thiên không còn ôm lấy cái hy vọng xa vời ấy nữa...

o0o

Sở Dương đứng dậy, hắn thoải mái thư giãn thân thể, từng khớp xương kêu lên răng rắc. Mắt chợt mở to, hai đạo tinh quang như điện xạ đồng thời bắn ra.

Rốt cục cũng đột phá!

Hiện tại đã là Vũ giả nhất cấp!

Nhất phẩm vũ giả trong giang hồ thật không tính là gì. Những lực lượng nòng cốt của các môn phái bậc trung tại Hạ Tam Thiên đều chính chỉ là Vũ giả mà thôi, hơn nữa phần lớn còn là Vũ sư trên ngũ phẩm, mà nhất phẩm Vũ giả ở Hạ Tam Thiên so với các siêu cấp gia tộc thì lại càng chẳng đáng nhắc đến, bởi lực lượng ở tầng thấp nhất trong gia tộc cũng đã có trình độ này rồi.

Bình thường khi làm nhiệm vụ thì các gia tộc sẽ không phái Vũ giả đi ra ngoài, bởi vì có đi cũng chỉ là chịu chết. Dù có đạt tới cửu phẩm Vũ giả thì cũng chỉ có thể ở lại trong gia tộc khắc khổ tu luyện mà thôi.

Với tuổi tác của Sở Dương, còn mấy tháng nữa là hắn mới tròn mười bảy tuổi. Trực hệ đệ tử trong các gia tộc vào độ tuổi này phần lớn đều đã đạt đến Vũ Sư tam, tứ phẩm, còn cái loại siêu cấp thiên tài như Cố Độc Hành thì sớm đã bước vào hàng ngũ Vũ tông rồi đấy!

Chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả!

Nhưng cũng cần lưu ý một điểm đó là điều kiện tu luyện của Sở Dương không thể so sánh với những thiên tài kia được! Quốc khố của Hạ Tam Thiên tuy nhiều, nhưng so với tài sản của đám gia tộc ở Trung Tam Thiên thì còn chẳng bằng một cọng lông trâu đi.

Ngoài ra, so với Hạ Tam Thiên thì Trung Tam Thiên là một nơi có mật độ linh khí dày đặc hơn rất nhiều, thiên tài địa bảo có thể sinh trưởng ở đó tính trên cả số lượng lẫn chất lượng đều vượt trội đấy. Đám thiên tài ở Trung Tam Thiên căn bản cũng đều là ăn những thứ đó mà lớn lên a!

Sở Dương thì chưa từng được dùng những thiên tài địa bảo đó. Còn một điều nữa chính là những thiên tài kia từ nhỏ đều đã được Trúc Cơ, sau đó mới từng bước đề cao tu vi. Một Vũ tông hai mươi tuổi được rèn luyện Tiên Thiên Trúc Cơ từ trong bụng mẹ, chẳng khác gì đã tu luyện được hai mươi mốt năm!

Mà trước đây Sở Dương căn cơ quá mức bạc nhược, hơn nữa thời gian mà hắn trọng sinh còn chưa tới nửa năm!

Nửa năm…Từ Vũ sĩ tam phẩm tăng lên tới Vũ giả nhất phẩm! Một hơi tăng liền tám cấp!

Mặc dù đẳng giai còn thấp, tăng cấp không quá khó khăn… nhưng tốc độ như vậy quả thực đã là thế gian vô tiền khoáng hậu! Từ xưa đến nay chưa bao giờ có!

"Sở Dương. Thế nào rồi? Có mệt không?"

Ô Thiến Thiến vẫn một mực chờ đợi ở bên cạnh, lúc này nàng bưng lên một chén canh nóng hổi và một bát cơm trắng, dịu dàng nói: "Ngươi đã không ăn cái gì từ đêm qua rồi."

Sở Dương nghe vậy thì mới chợt cảm thấy bụng mình đang sôi ùng ục, không câu nệ liền cầm lấy bát canh và cơm ăn như hổ đói.

Ô Thiến Thiến mím môi nhìn Sở Dương ăn cơm, khóe miệng không khỏi mỉm cười vui vẻ.

"A!" Sở Dương vừa mới ăn vài miếng, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Đã sáng rồi, ngươi một mực nhập định nên ta đã phân phó cho bọn hắn không được quấy rầy ngươi." Ô Thiến Thiến dịu dàng nói.

"Hỏng bét!! Hỏng bét!!!" Trên mép Sở Dương còn dính hạt cơm trắng, "Cộp!" một tiếng buông chén cơm xuống, lập tức phóng ra bên ngoài.

"Ngươi làm sao thế? Ngươi...Ngươi ăn hết cơm rồi hãy đi chứ!!!" Ô Thiến Thiến ở phía sau dậm chân tức giận nói.

Nhưng Sở Dương đã chạy mất hút từ lâu rồi, chỉ còn lời nói của hắn vọng lại: "Ta có việc gấp... Cơm và canh ăn ngon lắm! Cám ơn cô!"

Nhìn bóng dáng Sở Dương biến mất, Ô Thiến Thiến oán hận dậm chân, hàm răng ngà nhẹ nhàng cắn cặp môi đỏ mọng, lẩm bẩm: "Việc gấp sao có thể quan trọng bằng sức khỏe chứ, ngươi thật là...!!!"

Thu dọn hai cái chén, nhìn trong chén còn thừa hơn phân nửa món canh, lại nhớ tới lời Sở Dương nói trước khi đi "Cơm và canh ăn ngon lắm!" Ô Thiến Thiến không khỏi đỏ mặt.

"Chỉ cần ngươi cảm thấy ăn ngon, ngày mai ta sẽ nấu thêm cho ngươi." Ô Thiến Thiến thì thào một câu, nói xong thì lại tựa như sợ có người nghe thấy mà vụt quay đầu lại nhìn chung quanh một hồi, lúc này mới cúi đầu đỏ mặt nở nụ cười.

Sở Dương cũng quên mất vẫn còn già một trẻ chưa có hạt cơm nào vào bụng từ khi mình đi.

Nếu hai vị kia hiện tại đói quá mà chạy ra ngoài, lúc ấy thật sự hỏng bét!

Vội vã trở lại Lưu Thúy hồ, vừa đi vào Thiên Binh Các, Sở Dương lập tức bị một mùi hương "nồng nàn" xông ngay vào mũi đến lảo đảo, hắn gào toáng lên: " Cái con mẹ nó! Sao lại thối tới vậy chứ???"

Tuy thối muốn chết, nhưng Sở Dương lại không hề ái ngại mà còn lấy làm mừng. Điều này chứng tỏ đám người Hắc Ma đã tới nơi đây! Hơn nữa còn "đặc biệt" tìm tòi cẩn thận, bằng không cũng không có những hương vị cực phẩm từ những ấm sắc thuốc vỡ này phát ra.

Nghĩ đến đám người Hắc Ma đi lục soát mấy cái ấm sắc thuốc không được gì, thẹn quá hoá giận mà phá phách mọi thứ, Sở Dương thật không nhịn được khoái chí cười to ba tiếng, hắn bước nhanh vào bên trong. Nhưng mới vừa đi được hai bước đã nghe bên trong truyền ra thanh âm sột soạt.

"Còn có người ở đây sao?"

Sở Dương rón ra rón rén lại gần, chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ đang bận rộn, trên mũi che một cái khăn lụa, lúi húi xếp lại đồ đạc trong phòng.

Hai mắt nóng lên, không khỏi có chút mông lung, tựa hồ như Sở Dương đang được thấy lại kiếp trước mỗi lần Mạc Khinh Vũ đến chỗ ở của mình cũng đều bận rộn thay mình thu dọn, trước mắt hắn dường như lại xuất hiện một hình bóng yểu điệu, đang lặng yên nhìn mình và nhẹ nhàng gọi: "Sở Dương…!!!"

"Khinh Vũ…!!!" Sở Dương thì thào, cơn đau nhói tựa kim châm như thủy triều dâng lên tràn ngập tâm can hắn.

"Sở Dương! Sở Dương ca ca! Ca đã về rồi, mà ca gọi tên muội làm cái gì?" Thanh âm hồn nhiên của Mạc Khinh Vũ vang lên, đã cắt đứt hồi ức của Sở Dương.

"Không có việc gì! Tiểu Vũ. Sao muội lại ở đây?" Sở Dương lắc đầu, tiến lên phía trước thương tiếc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ, nói với giọng oán trách: "Muội còn nhỏ như vậy, nếu bị thương thì làm thế nào? Về sau không được như vậy nữa nhé!"

Mạc Khinh Vũ nhu thuận đáp ứng, mặc dù còn nhỏ nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm hết mực của Sở Dương, nàng nghiêng đầu cười nói: "Thành Vũ thúc thúc lại thổ huyết, hiện tại đang dưỡng thương, Tiểu Vũ...Tiểu Vũ hơi đói bụng nên liền đi ra tìm một chút đồ ăn."

Nói xong, bàn tay nhỏ bé của nàng bụm lấy mũi, phẩy hai cái rồi nói: "Thật không ngờ chỗ ở của Sở Dương ca ca lại bừa bãi lộn xộn như vậy, thối chết người đi được. Sở Dương ca ca, ca thật là lôi thôi."

"Ách....!!!" Sở Dương im lặng một hồi rồi vội vàng giải thích: "Những thứ này, đều là Sở Dương ca ca cố ý bày ra để bẫy đám người đã làm Tiểu Vũ bị thương mà ra đấy… Tiểu Vũ không may lại đến đúng thời điểm này thôi chứ thực ra bình thường cũng không lộn xộn lắm đâu..."

"À! Thì ra là thế." Ánh mắt của Mạc Khinh Vũ đỏ lên, nàng áy náy nói: "Nguyên lai Sở Dương ca ca cũng là vì Tiểu Vũ, ta hiểu lầm ngươi rồi. Sở Dương ca ca. Thực xin lỗi!"

"Không sao! Không sao!!! Nơi đây nếu đã thành thế này thì khẳng định những người kia đã tới." Sở Dương nói: "Muội ngoan ngoãn ngồi chỗ này một lúc, ta đi dọn dẹp một chút rồi nấu cơm cho muội ăn, lâu như vậy không ăn gì chắc đói bụng lắm hả?"

"Vâng...!!!" Mạc Khinh Vũ vuốt vuốt cái mũi, lại vuốt cái bụng nhỏ: "Bụng của muội mỏng dính rồi đây này… Ca xem!!!". Nói xong thì Mạc Khinh Vũ kéo áo lên, lộ ra cái bụng thon nhỏ trắng như tuyết, nàng dùng ngón tay chỉ vào, ủy khuất nói: "Ca xem này, nó xẹp lép rồi? Nhưng ăn no rồi nó sẽ tròn lại đấy nhé."

Sở Dương hơi thấy choáng váng, tranh thủ lúc nàng bỏ áo xuống nói: "Tiểu Vũ à! Bụng của nữ hài tử không thể tùy tiện cho người khác xem được. Nhớ kỹ nhé!"

"Nhưng mà mẫu thân không dặn như vậy mà!" Mạc Khinh Vũ lắc lắc đầu.

Sở Dương vỗ trán một cái, thầm nghĩ mình cũng thật là quá nghiêm trọng hóa vấn đề, Mạc Khinh Vũ hiện tại mới chín tuổi, cho dù để người khác thấy thì có sao đâu? Bất quá nghĩ như vậy nhưng trong tiềm thức hắn vẫn rất không muốn người khác thấy được đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sở Dương nhanh tay thu dọn đồ đạc trong phòng, trước tiên đem mấy bình thuốc đặt lại trên giá, lại ném cái vật bốc mùi kia vào Lưu Thúy hồ, mùi thối mới xem như tiêu tán đi một ít, sau đó một hơi đốt bốn mươi năm mươi cây hương trong phòng.

Một lát sau, Mạc Khinh Vũ mới khịt khịt, lại rón ra rón rén vểnh mũi hít hà, như một chú cún con đang đánh hơi, lúc này mới thỏa mãn mà hớn hở tuyên bố: "Hết thối rồi!"

Sở Dương không khỏi đổ mồ hôi. Không thể tưởng được tiểu nha đầu còn có tính cách này. Hắn lại quay ra làm vài món thức ăn, nấu một nồi cơm, sau đó cự tuyệt hỗ trợ của Mạc Khinh Vũ, chính mình tự làm hết công việc rồi mới bưng vào mật thất trong lòng đất.

Lúc này, Mạc Thành Vũ cũng vừa mới tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, vị cao thủ Vương tọa này liền nghênh đón một hồi trách móc xối xả của thằng Vũ giả tép riu: "Sao ngươi lại để xảy ra chuyện này? Không phải ta đã nói rằng không được cho Tiểu Vũ đi ra ngoài sao? Hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là đám người Hắc Ma, bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Ngươi đã một đống tuổi rồi, còn là cao thủ Vương cấp mà chút công việc ấy cũng làm không xong là sao?"

Mặt mo của Mạc Thành Vũ đỏ bừng, tự biết mình đuối lý cho nên hắn không dám phản bác, thành thành thật thật cúi đầu chịu mắng.

"Sở Dương ca ca, Thành Vũ thúc thúc cũng nói với ta không nên đi ra ngoài, thế nhưng là Tiểu Vũ đói bụng liền vụng trộm đi ra, ngươi đừng mắng Thành Vũ thúc thúc nữa được không?" Mạc Khinh Vũ kéo nhẹ ống tay áo của Sở Dương, xin tha cho Mạc Thành Vũ.

"Tiểu Vũ. Ngươi đừng quản…Hôm nay ai nói cũng không thể bỏ qua được!" Sở Dương nổi giận lôi đình. Để một Vương cấp cao thủ bảo vệ Mạc Khinh Vũ mà khiến nàng thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, vốn thất trách đã đành! Nhìn ngươi có nội thương nghiêm trọng cho nên ông đây mới nhịn hơn một ngày, hiện tại không ngờ ngươi lại tiếp tục phạm sai lầm.

Hơn nữa nhìn bộ dạng bị thương của ngươi cũng phải mười ngày nửa tháng nữa, người của Đệ Ngũ Khinh Nhu mà đến thì ngươi có thể làm được gì?? Không chửi mắng ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio