Chỉ lát sau, Sở Dương đã gọt xong một quả táo sắt ánh kim lập lòe, hình dạng y hệt như quả táo bình thường, đặt lên bàn đánh bịch một cái nặng nề.
"Sở huynh đệ, thanh đao này quá trân quý rồi!" Mạc Thành Vũ không dám làm chủ thay Mạc Khinh Vũ nhận lấy thanh bảo đao giá trị liên thành như vậy. Tiểu thư còn nhỏ, mới chín tuổi rưỡi mà Sở Dương đã tặng nàng thanh đao trân quý tới thế… cho nên dù thân là gia nhân của Mạc Khinh Vũ thì hắn cũng cảm thấy quà tặng này quá lãng phí rồi.
"Thanh đao này vốn không chỉ đơn giản như vậy…" Sở Dương cười bí hiểm, hắn đưa chuôi đao cho Mạc Thành Vũ.
Mạc Thành Vũ run run cầm lấy, tuy hắn đã là cao thủ Vương cấp nhưng thực sự chưa bao giờ được thấy qua thần binh cỡ này cả, dùng thái độ tựa như dâng hương bái tổ mà tiếp nhận thanh đao…
Cầm đao trong tay, Mạc Thành Vũ vẫn cảm giác như ảo như mộng, phải mất một lúc thì hắn mới chợt phát hiện một điểm khác thường: thanh đao này… sao lại tựa như không hề có chút sức nặng nào cả thế nhỉ?
Hắn cẩn thận áng chừng sức nặng của thanh đao rồi mới có thể xác định chắc chắn rằng nó sẽ không vượt quá một cân đâu đấy!
Mạc Thành Vũ kinh ngạc nhìn thanh đao, ngập ngừng hỏi: "Cái này… chẳng lẽ… chẳng lẽ là được làm từ Đồng Vân Cương sao chứ?" Hỏi dứt lời thì Mạc Thành Vũ cũng đã thở hổn hển khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu đỏ đang không ngừng uốn lượn quanh thân đao… suýt nữa ngã lăn ra bất tỉnh vì quá sốc.
"Đúng vậy, không chỉ có Đồng Vân Cương mà còn có cả Tinh Thần Thiết nữa rồi." Sở Dương nhấn mạnh: "Mạc tiền bối, người cũng nên hiểu dụng ý của ta khi đưa cây đao này cho Tiểu Vũ đi sao?"
"Không nên, không nên... Thứ này quá quý giá rồi." Mạc Thành Vũ nhảy dựng lên như cầm phải củ khoai lang nóng, miệng lắp bắp lộn xộn giống như vừa ngồi phải cái bàn chông vậy.
Tuy miệng hắn nói không dám nhận nhưng tay lại nắm chặt thanh đao không chịu rời.
Giá trị liên thành ư? Đâu chỉ có thế thôi đâu! Đây đã thực sự là thanh bảo đao đệ nhất tự cổ chí kim đấy! Lúc này thì Mạc Thành Vũ đã hoàn toàn không còn tự chủ nổi nữa rồi.
Trời ạ, thế gian thật có một thanh bảo đao như thế này sao?
"Đây là món quà ta tặng cho Tiểu Vũ!" Sở Dương nhíu mày, lặp lại lần nữa: "Mạc tiền bối, người nên hiểu dụng ý của ta khi đưa cây đao này cho Tiểu Vũ đi."
Mạc Thành Vũ run lên một cái, rốt cuộc tự khống chế lại sau cơn kích động, nghiêm túc nói: "Ý của ngươi là…?"
"Ta không hy vọng khi Tiểu Vũ về đến gia tộc thì còn phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa!" Sở Dương nhìn thẳng vào mắt Mạc Thành Vũ: "Quả thực thanh đao này tựa như thiên ý, trên đao có hai chữ tên của Tiểu Vũ đấy! Ta hy vọng nó sẽ luôn cùng một chỗ với nàng! Cũng tuyệt không hy vọng nó nằm trong tay người khác!"
"Yên tâm, chỉ cần Mạc Thành Vũ ta còn sống thì thanh đao này chỉ có thể nằm trong tay tiểu thư. Tuyệt sẽ không lọt vào tay người khác!" Mạc Thành Vũ đứng thẳng người nghiêm trang gằn từng chữ.
"Kể cả người của Mạc gia!" Sở Dương lẳng lặng chốt thêm một câu.
"Trên đây có khắc danh tự tiểu thư sao?" Mạc Thành Vũ nhớ tới lời nói của Sở Dương vừa rồi nên chú mục nhìn kỹ lại thanh đao. Chỉ thấy trên thân đao có hằn sâu một hàng chữ tựa rồng bay phượng múa: "Tinh Mộng Khinh Vũ – Khuynh Tẫn Hồng Trần".
***Tạm dịch: "Khẽ múa nơi giấc mộng lành – Màng chi lợi lộc công danh giữa đời." Ở đây tác giả chơi chữ khinh vũ là múa nhẹ nhưng cũng là tên của Mạc Khinh Vũ.
Mạc Thành Vũ ngửa mặt cảm thán: "Chẳng lẽ thật là ý trời sao?"
Với độ cứng rắn của Đồng Vân Cương và Tinh Thần Thiết thì Mạc Thành Vũ không hề nghi ngờ mấy chữ này là do Sở Dương khắc lên. Đừng nói là Sở Dương mà ngay cả khi công lực hắn ở đỉnh phong thì cũng đừng mơ để lại một chút dấu vết dù chỉ mỏng như sợi tơ trên thanh đao này đấy!
"Cho ta cho ta…" Mạc Khinh Vũ giơ hai bàn tay nhỏ xinh lên đòi, nàng đã có chút không kìm nổi nữa rồi.
"Cho muội này!" Sở Dương không khách khí giật phắt lấy thanh đao trên tay Mạc Thành Vũ rồi đưa cho Mạc Khinh Vũ.
"Ấy ấy…cẩn thận đứt tay đó!" Mạc Thành Vũ sốt ruột kêu to, với một thanh đao sắc là thế thì chỉ cần thoáng chút không cẩn thận… cả bàn tay cũng sẽ bị gọt phăng ấy chứ!
"Con nhà võ mà cũng có thể nghịch đao đứt tay nữa sao???" Sở Dương có chút khinh khỉnh nhìn Mạc Thành Vũ.
"Ặc…" Chuyện này Mạc Thành Vũ sao có thể không biết chứ? Mạc Khinh Vũ hiện đã chín tuổi rồi, cho dù lúc nàng ba tuổi thì cũng không đến mức cầm đao tự làm đứt tay nữa. Nhưng hiện tâm thần hắn đang cực kỳ kích động nên đã chẳng còn tỉnh táo cân nhắc như thường ngày nữa rồi!
Hôm nay thế mà ta lại được tận mắt nhìn thấy Đồng Vân Cương a!
Mạc Thành Vũ xoa xoa mặt cho đến khi đỏ bừng nhưng mà vẫn tỉnh tỉnh mơ mơ tự hỏi: "Không phải đang nằm mơ chứ?"
"Thanh đao chơi tốt lắm nha! Hi hi hi…" Giọng Mạc Khinh Vũ reo lên thanh thúy: "Đẹp quá đi mất! Thích quá đi mất!!!"
"Muội thích chứ?" Sở Dương ôn nhu hỏi?
"Thích lắm lắm! Hi hi!" Mạc Khinh Vũ cười duyên, vẻ mặt rạng rỡ nghịch nghịch thanh đao không nỡ rời.
"Vậy…" Sở Dương chỉ chỉ vào má, ghé mặt tới…
"Chụt…" Mạc Khinh Vũ không do dự mà đưa đôi môi tựa nụ hoa chúm chím thưởng lên má Sở Dương một nụ hôn thơm ngát.
"Bên này nữa…" Sở Dương lại nghiêng má bên kia tới.
"Chụt…"
"Đây nữa "
"Chụt…"
"Đây nữa…"
"Chụt…"
Mạc Khinh Vũ giờ tới nhiêu cũng chiều, đôi môi hồng nhỏ nhắn liên tục thân lên mặt Sở Dương khiến cả mặt hắn đều nhớp nháp toàn là nước miếng a.
"Hắc hắc…" Sở Diêm Vương cười ngây ngô cực kỳ mê gái.
"…" Mặt Mạc Thành Vũ tái dại xám ngoét.
Quả thật đời mình chưa bao giờ gặp qua loại người như thế này nữa, yêu thích một tiểu cô nương nhu thuận dễ thương thì ai mà chả thế? Nhưng làm tới cỡ này thì cũng có vẻ hơi khùng khùng rồi… vì dỗ con nít mà thứ gì cũng đưa ra sao!
Chỉ sợ nếu thanh đao này xuất hiện trên Thượng Tam Thiên thì cũng quá đủ để gây ra một hồi đại chiến đấy! Thế mà cái thằng Sở Diêm Vương này lại tiện tay đem tặng cho một vị tiểu cô nương chín tuổi chỉ quen được vài ngày mới điên chứ!
Hơn nữa tặng xong còn mang cái vẻ cực kỳ thỏa mãn sau khi được tiểu la lỵ hôn vài cái, kiểu như vừa buôn được một vố lời rất lớn vậy... Bạn đang đọc truyện tại -
Việc lạ mỗi năm đều có, nhưng năm nay cũng quá nhiều một chút đi!
Mạc đại Vương tọa cảm thán không thôi. Nói về trình độ cưng chiều tiểu thư của Sở Dương thì so với bố mẹ ruột của nàng cũng chỉ có hơn chứ không kém rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Mạc Thành Vũ không nhịn được bật thốt lên: "May mà ngươi không phải là cha ruột của tiểu thư… Bằng không…", vốn hắn định nói tiếp là: "… Bằng không tiểu thư tuyệt sẽ bị ngươi nuông chiều trở thành một tiểu ma vương coi trời bằng vung chắc luôn..."
"Ta là cha ruột của nàng???" Sở Dương nghe tới đây thì chợt cảm thấy trời đất tối sầm lại… mẹ kiếp, kêu nàng gọi là thúc thúc thì ông đã chịu không nổi rồi, còn dám nghĩ tới cái chức cha ruột nữa hả!!!
"Ngươi… con mẹ ngươi nói cái gì thối thế!" Sở Ngự tọa gào lên, triệt để nổi giận: "Khốn nạn hết sức!"
Rồi thì Mạc Thành Vũ liền giống hệt Sở Dương khi trước: mặt mũi toàn là nước miếng! Chỉ có điều Sở Dương lại hưởng nước thơm từ nụ hôn của Mạc Khinh Vũ, còn hắn thì lại bị Sở Dương phun đầy mặt đấy…
Vị đại Vương tọa này cảm thấy oan uổng cực kỳ, ta nói sai cái gì chứ? Chẳng qua là cảm xúc tức thời nên ta thốt lên mà thôi, cần gì phải bày ra cái bộ dạng như sắp nhai xương người ta thế chứ?
Hắn vừa muốn mở miệng thì đã nghe thấy Sở Ngự Tọa hùng hổ quát tướng lên: "Câm miệng!"
Mạc Thành Vũ lập tức uất tới mức sắp thổ máu.
"Ta cho ngươi biết! Thanh đao này là ta tặng cho Kinh Vũ. Không phải đưa cho Mạc gia! Hiểu chưa hả?" Sở Dương trợn mắt hung hăng quát: "Mặt khác, ai cũng không thể đoạt của nàng đâu đấy. Kể cả Mạc Thiên Cơ mà muốn cướp thì lão tử cũng sẽ thiến hắn luôn! Hiểu chưa?"
"Nếu Tiểu Vũ trở về gia tộc mà phải chịu tới nửa điểm ủy khuất thì lão tử liền tắm máu Mạc gia! Rõ chưa?"
"Về chuyện thanh đao này, ngươi đem lời của ta nói nguyên lại với cái gã phụ thân khốn nạn của Tiểu Vũ từng câu một! Nghe chưa?"
Sở Dương lửa giận ngập trời nói liền một tràng khiến cho cơ hồ ngay cả mí mắt của Mạc Thành Vũ cũng dính đầy bọt nước miếng rồi… hắn bị khí thế Sở Dương chấn nhiếp nên chỉ biết gật đầu liên tục.
"Tốt! Ta đi!" Sở Dương lắc mình một cái biến mất. Đùa sao? Đây là cao thủ Vương cấp hàng thật giá thật, lợi dụng lúc hắn đang thất thần mà làm tới một tràng như vậy cũng đã đã ghiền rồi! Ngàn vạn lần không được đợi tới lúc hắn phục hồi lại tinh thần đấy nhé...
Cho dù hắn đang bị thương nặng thì mình cũng tuyệt đối chơi không lại...
Sở Dương đã rời đi một lúc lâu thì Mạc Thành Vũ mới từ trong cơn sững sờ kinh ngạc tỉnh lại. Hắn khẽ rên một tiếng rồi mới phát hiện ra mí mắt mình dính đầy bọt nước miếng nhơm nhớp... Giờ mới thấy được số lượng nước miếng Sở Ngự Tọa phun ra hoành tráng tới cỡ nào rồi…
Hắn dùng sức vuốt mặt mà cơn giận trong lòng dâng lên như sắp phát điên, muốn lao ra ngoài đuổi theo…
"Thành Vũ thúc thúc…" Mạc Khinh Vũ sợ hãi kêu lên: "Người đừng đi, con sợ ở một mình lắm. Người kể chuyện xưa cho con nghe nhé…"
Mạc Thành Vũ khựng lại, xoay người nhìn Mạc Khinh Vũ rồi rú lên thảm thiết: "Bà cố của ta ơi… hai người các ngươi đùa chết ta rồi..."
…
Tất nhiên Sở Dương chả dại gì mà quanh quẩn gần chỗ này nữa, hắn tiêu sái phóng đi xa đi tiếp tục cái sự nghiệp khiêu chiến cao cả của mình rồi...
Ở đâu ra chuyện tặng không thanh bảo đao như thế cho các ngươi chứ? Hừ! Tương lai khi Khinh Vũ gả về thì cây đao này vẫn là của họ Sở đi! Sở Dương vui vẻ nghĩ tới việc hai ngày nay mình càng lúc càng thân thiết với tiểu la lỵ… tiền đề này khiến Sở Ngự tọa cực kỳ tin tưởng vào một tương lai tươi sáng đấy! Giờ mà hắn đã tơ tưởng đến lúc rước dâu rồi cơ chứ…!
Buổi chiều hắn về qua Bổ Thiên Các một cái thì thấy Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng đã ra ngoài làm nhiệm vụ, Ô Thiến Thiến lại đã đang mặc đồ đen, đeo mặt nạ của mình mà tọa trấn Bổ Thiên Các khá ra vẻ rồi đấy. Cũng chẳng có gì đáng cho mình để tâm ở đây cả…
Còn những người mới tuyển thì toàn bộ đang tập trung một chỗ để huấn luyện. Lấy châm ngôn của Sở Dương chính là: Luyện chết cho ta! Không muốn chịu đau khổ mà muốn thăng quan phát tài sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Mỗi ngày từ sân huấn luyện đều vọng ra những tiếng kêu là cực kỳ thảm thiết… Thậm chí còn nghe nói có một vị Võ sư cấp ba hơn bốn mươi tuổi thế mà luyện tới bật khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi hòa quyện thành một đoàn, đáng thương đến cực điểm… Huấn luyện cũng quá mức tàn khốc rồi!
Mà đối với loại người nhu nhược như thế thì Sở Ngự Tọa chỉ lạnh lùng hạ lệnh: Tăng gấp đôi lượng huấn luyện!
Nhưng cũng có một tin tức khiến Sở Dương không thoải mái chút nào: đám người Hắc Ma kia còn không rời đi mà đang ở lại trong Thiết Vân thành. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, sáng lùng tối sục để tìm kiếm hai người Mạc Thành Vũ cùng Mạc Khinh Vũ…
Còn về phần tin tức hành tung của đám người Mạc Thiên Cơ mà hắn tập trung tìm kiếm thì lại chẳng có tí thu hoạch nào hết.
Trừ những việc này ra thì thời gian gần đây Sở Dương còn ra sức tập trung củng cố lực lượng phòng vệ nơi nhà tù nữa, ngày qua ngày không ngừng tăng thêm nhân thủ và phương tiện. Thậm chí từ chỗ của Thiết Bổ Thiên còn điều tới thêm hơn mười vị Võ tôn, hai mươi gã Võ tông đến nghiêm mật đề phòng...
Sở Dương cũng không biết Đệ Ngũ Khinh Nhu có mắc lừa hay không nhưng hắn vẫn luôn tự nhủ rằng nếu mình là Đệ Ngũ Khinh Nhu thì chỉ sợ biết rõ đó là cái bẫy nhưng hẳn vẫn phái người tới rồi...
Cho nên hiện tại Sở Dương không tiếc bất cứ giá nào để thiết lập cạm bẫy cùng mai phục nhân thủ… hơn nữa mỗi ngày đều thay đổi chiến thuật, nội dung, phương pháp của cạm bẫy cùng vị trí mai phục…
Càng về sau càng rối rắm, ngay cả đám cao thủ bên mình cũng đau đầu nhức óc: "Bà mẹ nó, vị Sở Diêm Vương này huy động lực lượng to lớn tới như vậy nữa cơ à! Rốt cuộc hắn cho rằng đối thủ của mình là Thánh cấp hay Chí Tôn cấp đây chứ? Hay chỉ thuần túy là chuyện bé xé ra to thôi sao?"
Nhưng Sở căn bản Dương không thèm nghe bất cứ lời khuyên bảo nào hết, khăng khăng làm theo ý mình…