Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 211: huynh đệ thành hình!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đồng tử thanh y nhân đối diện thoáng co rụt lại! Từ sâu trong đáy mắt lộ ra một tia hâm mộ. Thực lực mấy tên thiếu niên này đối với hắn mà nói, so với con kiến cũng không bằng. Nhưng giữa bọn hắn tràn đầy tình nghĩa, vì đối phương mà kiêu ngạo, cũng khiến người ta phải hâm mộ, đố kỵ!

Thanh y nhân rõ ràng có một loại cảm giác: Trước khi mình xuất hiện, sáu thiếu niên này cũng không phải là một chỉnh thể! Thậm chí, giữa bọn họ còn có một chút xa cách! Nhưng khi mình xuất hiện trước mặt bọn hắn, tạo ra chút áp lực thử thách, bọn hắn lại nhanh chóng dung thành một chỉnh thể!

Hiện giờ, đối phó với bất cứ ai trong sáu người bọn họ, đều sẽ phải đối diện sáu người liên thủ như thiên y vô pùng

Đối với sáu người như vậy, trừ phi giết sạch toàn bộ bọn họ. Nhưng cho dù chết, thì sáu người này cũng sẽ cùng chết.

Không có phân biệt trước sau!

Thanh y nhân thở dài một tiếng, trong lòng nhất thời có chút cảm khái. Hắn biết rõ, chuyện vừa mới xảy ra huyền diệu đến thế nào!

Sáu người này, trước khi mình tới rõ ràng vẫn còn ở trong giai đoạn ma hợp trọng yếu, tính cách và tỳ khí mới bắt đầu dung hợp, tới hợp tác và huynh đệ chân chính vẫn còn một khoảng cách!

Mà đoạn khoảng cách này chính là yếu điêm của bọn họ. Nếu như địch nhân của bọn họ lợi dụng yếu điểm này, thì sẽ dễ dàng phân hóa bọn họ, đánh bại bọn họ!

Nhưng không ngờ xảo hợp như thế, mình đột nhiên xuất hiện vào đúng thời khắc quan trọng này, vô tình hữu ý dùng vô thượng thần công của mình, tạo ra áp lực trí mạng lên bọn hắn!

Khi thanh y nhân đứng đằng xa nghe thấy Sở Dương nói, liền nảy sinh hứng thú với người nói câu này, cho nên mới hiện thân gặp mặt.

Mà sau khi gặp mặt, với nhãn lực vô cùng cao minh của hắn, đương nhiên là nhìn ra được, sáu người thiếu niên đối diện này vô luận ai cũng có một thân căn cốt không tầm thường! Kết quả là mới theo bản năng muốn thử thách thực lực mấy tên tiểu tử này.

Đây thuần thúy chỉ là phản ứng theo bản năng khi một cao thủ nhìn thấy đồng loại.

Nguyên công của hắn đã đến trình độ "Ý động tắc lực sinh, niệm dời tắc khí động!" Ngay trong khoảnh khắc ý niệm vừa động một cái, liền lập tức sinh ra khí trường khủng bố! Tạo thành áp lực khí thế siêu cường đối với sáu thiếu niên trước mặt!

Mà cũng dưới áp lực của mình, dưới nguy cơ lớn nhất cuộc đời mà bọn hắn phải đối mặt, bọn họ lại hoàn thành dung hợp, một bước lên trời!

Mình ngược lại biến thành chất xúc tác trọng yếu!

Mà nhân vật mấu chốt nhất chính là người ở giữa trong ba thiếu niên tiến lên đầu tiên! Người này thoạt nhìn là ít tuổi nhất, nhưng tác dụng do hắn tạo ra lại không có bất cứ kẻ nào thay thế được!

Trên thực tế, ngay cả chính bản thân Sở Dương cũng không biết nhân quả của chuyện vừa phát sinh. Về phần đám người Cố Độc Hành lại càng đần độn, u mê.

Duy chỉ có thanh y nhân kiến đa thức quảng trước mặt là có thể nhìn thấu huyền cơ lớn nhất bên trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sáu người thoạt nhìn như phản ứng không có phân trước sau, nhưng bên trong thực chất vẫn có khác biệt!

Cố Độc Hành cùng Sở Dương, còn có Đổng Vô Thương, đồng thời cảm nhận được áp lựckhổng lồ, cùng lên tiếng, sau đó mới bắt đầu bước lên. Nhưng người tiến lên đầu tiên lại chính là Sở Dương!

Trong nháy mắt chân Sở Dương vừa động, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương cũng nhấc chân theo!

Điểm khác biệt này rất nhỏ, nhưng lại càng khiến thanh y nhân cảm thấy sự đáng sợ của Sở Dương.

Bởi vì Sở Dương đã động thân không chút nghĩ ngợi, trong lòng hắn, chỉ có một ý niệm: "Ta phải chống đỡ trước!"

Chính loại liều mạng này đã biểu đạt rõ ràng ý niệm này! Đối diện với cao thủ như thế, người đầu tiên phản ứng chẳng khác nào đã không để ý tới sinh tử!

Một bước này của Sở Dương, chính là quyết tuyệt!

Nếu như là trong chiến đấu thực sự, bởi vì một bước này của hắn, huynh đệ phía sau sẽ có được một tia sinh cơ! Tuy xa vời, nhưng dù sao cũng có cơ hội thở dộc hoặc đào tẩu!

Nhưng cũng chính bởi vì hắn quyết tuyệt không chút do dự, mới khiến cho Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương sinh ra cảm ứng rõ ràng, cho nên vào thời khắc đó, hai người mới quyết không cho phép lão đại của mình một mình đối diện với kẻ địch! Cho nên hai người mới theo sau không chút do dư!

Trong thời khắc bọn họ nhấc chân lên, Sở Dương cũng cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của huynh đệ và động tác của bọn hắn, cho nên hắn mới theo bản năng chậm lại chút, chờ đợi huynh đệ!

Cùng một lúc, chân ba người đã cùng chạm xuống đất! Trong một khắc đó, ba người này đã biến thành một chỉnh thể tuyệt đối không thể phân rẽ! Sáu người dung hợp, hoàn thành một nửa!

Nhưng sở dĩ ba người bước ra một bước này, thứ nhất là không để cho huynh đệ của mình đơn độc đối diện với cường địch, thứ hai cũng là có ý đồng sinh cộng tử. Tuy thời gian ngắn ngủi, bọn họ căn bản không kip nghĩ nhiều như vậy, nhưng bọn hắn vẫn làm như vậy theo bản năng!

Cho nên khí thế của ba người bọn họ lập tức ám chỉ rõ ràng cho ba người còn lại: Chúng ta cản, các ngươi đi!

Ba người cùng quyết đinh, lại tạo ra cộng hưởng! La Khắc Địch, Kỷ Mặc cùng Nhuế Bất Thông cũng tuổi trẻ, khí huyết sôi trào, khi nhận ra được ý tứ ba người Sở Dương, bọn họ cũng gần như không hề cân nhắc, cùng bước lên theo!

Sinh, cùng một chỗ, làm huynh đệ!

Chết, cùng một chỗ, làm huynh đệ!

Ngươi có thể vì ta mà làm tất cả, ta cũng có thể vì ngươi là quên sinh tử!

Cho nên ba người bọn họ cũng bám sát theo. Ngay trong một khắc khi sáu người cùng đứng song song, một loại tình cảm gọi là huynh đệ cứ như vậy hình thành!

Từ năm bè bảy phái, biến thành một thành lũy không thể phá vỡ!

Mà tất cả tuy giải thích dài dòng, nhưng tất cả bọn họ đều hoàn thành toàn bộ trong bản năng! Bọn họ căn bản không kịp cân nhắc!

Chính bởi vì không kịp cân nhắc cho nên mới là chân thật nhất, cho nên mới có thể hình thành một đoàn thể này!

Nếu có bất cứ một người nào nhận ra điểm này, một khi phân tâm cân nhắc, thì cũng sẽ bị năm người còn lại vứt bỏ hoàn toàn, cuối cùng cả đời không bao giờ có cơ hội tiến vào một đoàn thể như vậy nữa! Nhưng tất cả bọn hắn lại đều không cân nhắc, đều làm theo bản năng!

Cho nên, tình cảm huynh đệ này, từ giờ trở đi, rốt cuộc cũng thành hinh!

Kết giao giữa người với người rất kỳ quái, giữa nam nhân, có khi một ánh mắt cũng có thể tạo thành cừu oán không đội trời chung, không chết không ngừng! Có đôi khi, một động tác, chỉ trong phút chốc lại tạo thành tình nghĩa huynh đệ cả đời!

Có một số chuyện huyền diệu không thể giải thích!

Thanh y nhân cảm thán vô cùng, nằm mơ cũng không ngờ, mình chỉ vô thức dò xét một lần, lại thúc đẩy tạo ra một tổ hợp kỳ quái như vậy!

Chính hắn cũng không nghĩ tới thân phận của mình. Tu vi của hắn như thế, chớ nói là tại Hạ Tam Thiên, cho dù là ở Trung Tam Thiên cũng là cao thủ hiếm thấy, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy, không nói hai lời đã bắt đầu tạo ra áp lực...

Nếu như đám người Sở Dương không có phản ứng như vậy mới là quái!

Nhưng ánh mắt thanh y nhân cũng vi vậy mà chuyển lên người Sở Dương. Bởi vì hắn cảm giác được, Sở Dương, hình như là nhân vật trọng yếu trong tiểu đội sáu người này!

Ánh mắt đạm mạc của hắn đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt Sở Dương. Sở Dương cũng cảm thấy cả người đột nhiên có một loại cảm giác choáng váng. Tựa hồ bên trong đôi mắt đối phương ẩn chứa vô tận vũ trụ, mà mình đã bị cuốn vào, hoàn toàn quay cuồng lưu lạc bên trong....

Sở Dương trong lòng biết rõ ràng, đây là do tinh thần của mình đã bi đối phương áp chế, chỉ cần mình mình dời mắt ra chỗ khác, hoặc nhắm mắt lại, hết thảy đều sẽ khôi phục lại bình thường!

Nhưng khi hắn muốn làm như vậy, lại phát hiện trong đôi mắt của đối phương tựa hồ phát ra lực hút mãnh liệt, khiến cho ánh mắt của mình không thể chuyển đi, không thể nhắm lại!

Chỉ có để mặc ánh mắt của mình bị đối phương giữ chặt, sau đó vô lực phiêu đãng bên trong tinh thần lực mênh mông như biển của đối phương..

Sở Dương cảm thấy mình có thể ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào, mà trong ý thức, hắn đang quay cuồng ngã xuống vô số lần dưới tinh thần lực của đối phương...

Nhưng đúng lúc này, thanh y nhân đột nhiên ồ một tiếng, ngay sau đó, Sở Dương cũng cảm thấy, thần trí của mình bỗng nhiên trở về với thân thể, mà ánh mắt của mình rốt cuộc cũng thoát ly khỏi tinh thần lực của đối phương,

Đúng lúc này, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, La Khắc Địch, Kỷ Mặc, Nhuế Bất Thông năm người cũng gầm lên giận dữ, tuốt đao tuốt kiếm. Năm người cùng tấn công về phía thanh y nhân! Một đi không trở lại!

Bọn họ đều phát giác Sở Dương gặp nguy hiểm!

Đối diện với địch nhân cường đại như vậy, chủ động tấn công chẳng khác nào muốn chết, nhưng năm người lại không có nửa điểm do dự, đồng loạt động thủ!

"Dừng tay!" Sở Dương vừa mới khôi phục thần trí, liền lập tức hét lớn một tiếng!

Nhưng đã chậm, đám người Cố Độc Hành biết rõ đối phương lợi hại, một kích đều xuất hết toàn lực! Đều là liều mạng tấn công, tư thế quyết tuyệt, giờ phút này thu tay đã không kịp nữa rồi!

Ánh mắt thanh y nhân vẫn chăm chú nhìn lên khuôn mặt Sở Dương, nhưng đã không còn loại lực hấp dẫn khiến lòng người rét lạnh nữa. Tay trái hắn tùy ý vung lên, nói: "Đi!"

Ầm một tiếng, đột nhiên đại tuyết đầy trời!

Bạo tuyết trên không trung, tuyết đọng trên mặt đất, tuyết rơi trong rừng cùng bay vụt lên, tiếp đó còn có mấy cây đại thụ bị nhổ bật tận gốc, ầm một tiếng hình thành một bức tường tuyết, hất tung năm người Cố Độc Hành ra ngoài!

"Tiền bối hạ thủ lưu tình!" Sở Dương hét lớn một tiếng, đột nhiên dậm mạnh chân một cái, tay phải thụt vào trong tay áo! Trong vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh, mũi Cửu Kiếp kiếm đã xuất hiện trên đầu ngón tay hắn!"

"Ngươi yên tâm, bọn hắn không chết được đâu." Thanh âm thanh y nhân kia có chút kích động, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế, thản nhiên nói: "Chẳng qua thằng nhãi trần truồng kia sẽ hơi đau thôi..."

"Ngươi có ý gì?" Ánh mắt Sở Dương nhìn chằm chằm vào thanh y nhân, giờ khắc này, hắn đột nhiên không hề tránh né. Nếu như đối phương nói đám người Cố Độc Hành đã chết, Sở Dương sẽ lập tức toàn lực đào tẩu, cho dù có phải bại lộ bí mật Cửu Kiếp kiếm, cũng phải toàn lực đào tẩu!

Đây không phải là sợ hãi, mà làvì muốn báo thù cho huynh đệ thì bản thân phải sống sót trước!

Kẻ thù không chết, ta không chết!

Sau đó ẩn mình trong núi rừng, đợi đến khí võ công đại thành, gia tộc thanh y nhân này sẽ bị hắn trả thủ, không chết không ngừng!

Nhưng lúc này biết đám người Cố Độc Hành không việc gì, Sở Dương cũng yên tâm trở lại, thu hồi Cửu Kiếp kiếm lại.

Thân hình Thanh y nhân lướt tới trước vài bước, cẩn thận nhìn khuôn mặt Sở Dương, hỏi: "Ngươi họ gì?"

"Sở!" Sở Dương tùy ý đáp, lỗ tai dựng lên nghe, nghe động tĩnh của đám người Cố Độc Hành. Cho tới lúc này mới vang lên những bùm bụp, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất...

Tiếp đó, từ trong gió truyền đến một tiếng gào rú đau đớn, tiếp đó là tiếng giận dữ mắng: "Con mẹ nó, quần áo của lão tử lại.. Ôi chao.. cái mông của ta...." Đúng là thành âm của La Khắc Địch...

Sở Dương rốt cuộc cũng yên lòng. Công lực La Khắc Địch gần như là yếu nhất. Hắn không sao, những người khác đương nhiên cũng không sao.

"Ngươi họ Sở?!" Trên mặt thanh y nhân đột nhiên lộ ra vẻ kích động, nói: "Ngươi tên gì?"

Sở Dương yên lòng rồi, lúc này mới toàn lực ứng phó quái nhân trước mắt, trợn trừng mắt nói: "Ngươi hỏi làm gì?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio