Bầu trời u ám, trong gió lạnh gào thét, không ngờ lại bắt đầu có tuyết bay, càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc, toàn bộ thiên địa chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Mạnh Siêu Nhiên vẻ mặt đạm mạc, nhưng trong thời khắc này, trong lòng không tự chủ được lại nhớ tới một thân ảnh, một khuôn mặt thâm tình.
"Sơ Sơ...." Thân hình Mạnh Siêu Nhiên vẫn không ngừng lại, nhưng trong lòng lại bắt đầu đau đớn tê tâm liệt phế: "Chẳng lẽ ta sẽ không được gặp ngươi nữa?" Những chuyện cũ, đột nhiên dần dần hiện lên trong lòng hắn.
Chợt nhớ lại hai mươi năm trước, mình và thê tử bị chia lìa, lập xuống lời thề, trong lòng Mạnh Siêu Nhiên bỗng nhiên dâng lên một nỗi hận: Dạ gia, các ngươi nói ta không xứng với tiểu thư nhà các ngươi, chia rẽ chúng ta! Ta còn chưa đoạt lại thê tử, ta làm sao có thể chết được?
Ta chết đi, chẳng phải để các ngươi vừa lòng đẹp ý sao?
Ta chết rồi, Sơ Sơ phải làm sao?
Mạnh Siêu Nhiên điên cuồng gào thét một tiếng, tốc độ lại một lần nữa tăng lên! Mấy người đuổi theo phía sau hắn đều cảm thấy khó tin.
Tu vi Đối phương cũng không khác mình bao nhiêu, nhưng đã bị đả thương từ trước, nội phụ bị chấn động, hơn nữa còn ôm theo một người hơn trăm cân, vậy mà mình vẫn không thể đuổi kịp?
Đây là đạo lý gì? Cho dù hắn có liều mạng cũng không thể đến mức đó chứ?
Trong lòng mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn tăng tốc đuổi theo.
Bóng người thấpthoáng chợt hiện lên rồi lại biến mất trong đại tuyết. Tuyết rơi che đi dấu chân phía sau...Tuyết trắng đầy trời, tràn ngập trời cao....
Sở Dương cùng Cố Độc Hành vẫn không ngừng tiến lên, một đường ra rói thúc ngựa. Bọn hắn đã lên đường được bảy ngày rồi. Sở Dương có chút trầm mặc ít nói. Hai người đi trong gió tuyết, vừa đi vừa tu luyện, thời gian trôi qua cực nhanh.
Sở Dương không nói lời nào, Cố Độc Hành vốn là người một chữ quý như vàng, đương nhiên lại càng ngậm chặt miệng như hũ nút.
Qua tiếp ba ngày nữa, Sở Dương nhìn thấy một số người dùng chó kéo xe trượt tuyết di chuyển, cảm thấy cũng hay hay nên cũng mua một cái, cùng Cố Độc Hành ngồi phía trên, hai con chiến mã kéo xe chạy như điên, không ngờ so với cưỡi ngựa còn nhanh hơn.
Không khỏi hô lớn quá đã.
Hơn nữa, mặt tuyết bằng phẳng, hai người hoàn toàn có thể ngồi phía trên xe tu luyện, cứ như vậy một đường mà đi, rốt cuộc cũng tới được vùng hoang dã. Mắt thấy sắc trời đã tối, liền chọn một cái khe núi, cho cả ngựa lẫn xe vào. Cố Độc Hành dùng hàn băng chi lực tạo nên một cái ổ tuyết nhỏ, sau khi đi vào, không ngờ lại ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
"Đi tiếp một ngày nữa là tới sư môn Thiên Ngoại lâu của ta." Sở Dương dựa vào tường tuyết, híp mắt nói.
"Cảnh sắc thế nào?" Cố Độc Hành lộ ra vẻ hứng thú hiếm thấy: "Nếu không chúng tới đó xem sao? Ta cũng muốn du ngoạn một phen."
Cố Độc Hành đương nhiên không phải muốn du ngoạn, chỉ là nhìn thấy Sở Dương có chút nhớ nhà, liền thuận miệng giúp một chút. Loại cảm xúc tha hương về nhà là ấm áp nhất, Sở Dương nhất định rất mong được gặp sư phụ sư đệ của mình.
"Ừm, đến lúc đó, thấy sư đệ ta, ngươi nhất định phải bình tĩnh." Sở Dương nhớ tới Đàm Đàm, không nhịn được bật cười.
"Với định lực của ta, người có thể hù ta, thật sự không nhiều lắm đâu." Cố Độc Hành kiêu ngạo ra vẻ ta đây.
"Ừm, Độc Hành, ngươi nói mấy người Kỷ Mặc có thể làm tới mức nào?" Sở Dương trầm tư nói.
:yên tâm đi, nếu luận tới tâm cơ mưu trí, quyết chiến thiên hạ, mấy ngươi bọn hắn kém xa ngươi, nhưng nếu nói tới quấy rối sinh sự, gây hấn đánh lộn, một trăm ngươi quất ngựa cũng không theo kịp đám công tử hoàn khố bọn hắn...." Cố Độc Hành khẳng định như đinh đóng cột: "Ta dám đánh cuộc, không đợi ngươi tới Trung châu, bọn hắn đã gây náo loạn cả Đại Triệu lên rồi!"
Hắn dừng lại một chút, nói: "Đây còn là trong thời tiết giá lạnh thế này. Nếu như là lúc xuân về hoa nở, bốn người bọn hắn tuyệt đối có thể chọc thủng cả trời!"
Sở Dương nghiêng dầu, nghĩ nghĩ: "Ngươi nói cũng đúng, nhất là Kỷ Mặc và La Khắc Địch, hai người bọn hắn, quả thực là tổ tông gây chuyện."
"Hai ngươi bọn hắn gây chuyện, cũng chưa tính là gì." Cố Độc Hành thở dài: "Ngươi vẫn chưa biết đâu. Ta dám đánh cuộc, lúc đi trên người Nhuế Bất Thông có trăm lượng bạc nhưng khi hắn tới Trung Châu, tuyệt đối sẽ biến thành trăm vạn phú hào. Nếu không tới mức đó, ta sẽ ra hầm cầu tắm rửa."
"Trâu bò như vậy?" Sở Dương trợn trừng mắt.
"Khoảng thời gian trước, nể mặt mũi ngươi cho nên hắn mới không xuống tay ở Thiết Vân thành. Gần hai tháng không được hoạt động, hắn sắp nghẹn thành bệnh rồi...." Cố Độc Hành trợn trắng mắt.
"Thì ra là thế." Sở Dương cười ha ha, đột nhiên nhớ tới thời điểm mình mới tiến vào Thiết Vân thành, cải trang tay cướp Mã lưng gù, không khỏi vui vẻ.
"Về phần Đổng Vô Thương sao...Tên gia hỏa này bình thường không thích gật sự, nhưng một khi gây chuyện, thì nhất định sẽ có người chết!" Cố Độc Hành thở dài: "Đổng Vô Thương xuất đao, từ trước tới nay đều chưa có người sống... Ta thật sự thấy kỳ quái, cha hắn rốt làm sao lại nghĩ ra được cái tên như vậy? Chẳng lẽ vừa sinh ra cục thịt đỏ hỏn, đã có thể nhìn ra bản tính thị sát của hắn, tiện thể đặt luôn cái tên Vô Thương?"
"Nhân tài a!" Sở Dương thở dài.
"Nhân tài? Đổng Vô Thương?"
"Ta nói cha Đổng Vô Thương đó! Loại bổn sự tiên tri này, thật là ghê gớm." Sở Dương thổn thức.
"Cho nên một khi Đổng Vô Thương gây chuyện, cơ bản đều là loại không chết không ngừng." Cố Độc Hành đau đầu nói.
"Ngươi nói cứ như ngày tận thế vậy...." Sở Dương kỳ quái nói: "Chẳng lẽ Cố Độc Hành ngươi không thế? Xin hỏi kiếm tôn đại nhân, dưới kiếm ngài liệu có mấy người sống sót?"
Cố Độc Hành há miệng, ngây người một hồi, hổ thẹn nói: "À... dưới tay ta cũng không còn ai sống sót...."
Sở Dương cười ngất.
Trong khoảng thời gian này, Cố Độc Hành thành công đột phá tới kiếm tôn nhất phẩm, tâm tình có chút xuân phong đắc ý. Cũng không tu luyện cuồng tôn kiếm quyết nữa.
Trong một lần Sở Dương cảm ngộ, dẫn động thiên địa linh khí, Cố Độc Hành thành công tham dự vào, không ngờ lại thuần buồm xuôi gió, trực tiếp đột phá tới kiếm tôn nhất phẩm đỉnh phong.
Kỳ ngộ kiểu này, thực khiến Cố Độc Hành cùng Sở Dương nghẹn họng trân trối, không dám tin tưởng.
Cuối cùng, Sở Dương phải nhõng nhẽo kết hợp đe dọa một hồi lâu, mới vơ vét được một bộ phương pháp tu luyện kiếm tôn từ chỗ kiếm hồn. Hiện giờ đang suy nghĩ, phải đưa cho Cố Độc Hành như thế nào cho hợp lý.. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dù sao những thứ chỗ mình đều thần diệu tới cực điểm. Mỗi một thứ lấy ra đều có thể khiến đại lục chấn động, nhưng mình lại có thể lấy ra cuồn cuộn không dứt... Chuyện này cũng không dễ giải thích nha.
"Lão đại, ngươi nói sư đệ ngươi rốt cuộc bộ dáng ra sao?" Cố Độc Hành buổi tuối cũng không nghủ được. Cũng chẳng trách được, mấy ngày nay hắn quá hưng phấn rồi.
"Ha ha, tiểu tử này..." Sở Dương mặt mày hớn hở, hưng trí bừng bừng, nói: "....."
Tới sau nửa đêm, Cố Độc Hành tu luyện một hồi, đột nhiên hỏi: "Sở Dương, Kỷ Mặc tới Đại Triệu rồi, đi tìm người kia sẽ không có vấn đề gì chú? Ta thế nào cứ cảm thấy....."
"Cảm thấy gì?" Sở Dương lập tức cảnh giác.
"Ta cứu cảm thấy, sau lưng Đệ Ngũ Khinh Nhu có người khác!" Cố Độc Hành trầm tư, xoa xoay huyệt thái dương, nói: "Dạo trước, ta xem tư liệu tranh đấu của Bổ Thiên các các ngươi, với Kim Mã Kỵ Sỹ đường, hồi tưởng lại một lần, càng lúc càng cảm thấy, Đệ Ngũ Khinh Nhu làm việc có một loại phong phạm gia tộc!"
"Phong phạm gia tộc?" Vẻ mặt Sở Dương nghiêm trọng hẳn lên. Đây là lĩnh vực hắn chưa hề nghĩ tới. Cố Độc Hành đưa ra nhận xét này, khiến cho Sở Dương lập tức cảm thấy vấn đề nghiêm trọng.
"Đơn giản mà nói, Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là dùng một loại thủ đoạn biến thế giới thành một hạt cát. Dùng phương thức của thế gia gia tộc để xử lý phân tranh giữa các quốc gia trên đại lục! Cố gắng đơn giản hóa mọi chuyện."
Cố Độc Hành ngưng trọng nói: "Tỷ như các đại gia tộc đều có ám đường, chính là hình ảnh thu nhỏ của Kim Mã Kỵ Sỹ đường. Chuyên môn xử lý một số chuyện không tiện ra mặt, một số chuyện không quang minh chính đại."
"Kim Mã Kỵ Sỹ đường là điểm rõ ràng nhất, là do một mình hắn nắm giữ, cũng không phải là do hoàng đế khống chế!" Cố Độc Hành nặng nề nói: "Điểm này không giống triều chính, cũng là khác biệt lớn nhất giữa triều đình và giang hồ. mà Đệ Ngũ Khinh Nhu lại có thể dung hợp hoàn mỹ."
"Thứ nhất đương nhiên là quốc quân Đại Triệu yếu nhược. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất cũng là nội tình của Đệ Ngũ Khinh Nhu!" Cố Độc Hành chậm rãi nói: "Ngươi hẳn là ý thúc được, trong tình huống bình thường, một quốc quân cho dù có yếu đuối thế nào đi nữa cũng không có chuyện không thể xử lý một tên tể tướng. Cho dù tên tể tướng đó có quyền khuynh triều dã...."
"Xuất hiện loại tình huống này, duy chỉ có một khả năng, đó chính... thế lực khổng lồ, khống chế! Mà quốc quân Đại Triệu cũng không phải không thể đối kháng Đệ Ngũ Khinh Nhu, mà là không thể đối kháng thế lực đó!"
Cố Độc Hành chậm rãi nói: "Đây chỉ là phán đoán của ta!"
Sở Dương nhíu mày, lẳng lặng chìm vao suy tư.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đến từ một gia tộc sao? Cuộc chiến của Hạ Tam Thiên, chẳng lẽ có người khống chế? Những điều này, đều là vấn đề Sở Dương chưa từng nghĩ tới.
Cố Độc Hành đến từ gia tộc, nếu đổi lại là bất cứ kẻ nào, cũng không cân nhắc tới vấn đề này.
Nhưng Cố Độc Hành lại hoàn toàn đặt mình vào nguy cơ của Sở Dương, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, dùng góc độ của hắn để nhìn nhận chuyện này, cho nên mới có thể đưa ra kết luận bất đồng như vậy.
Còn góc độ như vậy, cũng có chút vượt ra khỏi phạm trù lý giải của Sở Dương.
Nhưng Sở Dương ẩn ước cảm nhận được, những lời này, vị tất đã không có lý!
Nhưng hết thảy, đều phải chờ mình chứng thực.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời âm u, gió lạnh gào thét, mới đi được chưa tới trăm dặm, trời không ngờ lại đổ tuyết, hơn nữa càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã che lấp thiên địa....
Gió lạnh gào thét mang theo bông tuyết tạt tới, khiến cho miệng mũi gần như đông cứng.
"Hả? Tuyết lớn như vậy,làm sao lại có thể bắt lửa?" Sở Dương nghi hoặc, ngẩng đầu lên, hít hít mấy hơi.
Cố Độc Hành cũng ngẩng đầu lên, trầm tư nói: "Có lẽ là trên núi gần đây. Ừm, xem hướng gió, hẳn là phía trước chúng ta. Cái mùi này... Mùi lửa cháy rất nồng, hẳn không phải là cháy rừng... Có lẽ là kiến trúc bị cháy...
"Phía trước? kiến trúc?" Sở Dương nhíu mày, đột nhiên biến sắc: "Chẳng lẽ Thiên Ngoại lâu đã xảy ra chuyện?"