"Không phải là tú tài? " Thiếu nữ càng vui vẻ: "Vậy ngươi là... Cử nhân?"
"Không phải!"
"Tiến sĩ?"
"Cũng không phải! "
"Trạng nguyên?"
"Càng lớn càng không phải!"
"Vậy ngươi rốt cuộc là gì?"
"Tiên sinh bây giờ còn là một người đọc sách, không có công danh... Xấn hổ, xấu hổ " Sắc mặt Sở Ngự Tọa hơi nám, giống như đang cảm thấy nhục nhã
"Oa ha ha..." tiểu cô nương cười đến nghiêng ngả gần như suýt từ trên thuyền rơi xuống nước, vui vẻ quay đầu lại kêu lên: "Tiểu thư, tên mọt sách làm nô tỳ buồn cười chết mất".
"Người ta đang trêu đùa với ngươi đó " Vị tiểu thư kia ờ bên trong nhẹ giọng nói, thanh âm rất có từ tứ, hơn nữa... rất có uy lực!
Nói giọng nói này là nam nhân cũng được. Mà nói đấy là giọng nói của nữ nhân, cũng được! Trung tính.
Mấy ngày qua Sở Dương đã sớm chú ý hai vị chủ tớ kỳ quái này. Vị tiểu thư này dường như chưa từng lộ mặt, chỉ có tiểu nha đầu kia bận rộn đi tới đi lui.
Nhưng Sở Dương ở trên Hồ Hà Hoa này mấy ngày thì các nàng cũng trôi nỗi trên hồ mấy ngày. Gần như ngày nào cũng gặp mặt. Điền này khiến cho Sở Dương cảm thấy có chút kỳ qnái.
Ta đến nơi đây, là vì tìm kiếm Cửu Kiếp Kiếm. các ngươi tới... là vì cái gì?
Hiện giờ ờ trên mặt hồ ngay cả một cây cỏ nước cũng không có. Nêu nói là tới ngăm phong cảnh thì ta tuyệt đôi không tin.
Lần này Sở Dương đến đây, thứ nhất là vì lĩnh ngộ thủy chi nhan1ục. Thứ hai, là mục đích trọng yếu nhất. Đoạn thứ ba của Cửu Kiếp Kiếm nằm trong Hồ Hà Hoa này!
Ám tuyến mà Sở Dương mai phục ở Tuyệt Sắc lâu, thứ nhất là vì mê hoặc Đệ Ngũ Nhu, nhưng mục đích quan trọng nhất, chính là vì lấy được đoạn Cửu Kiếp Kiếm, thứ ba ở trong hô Hà Hoa này!
Cũng bởi vì tam tuyệt gặp gỡ nhau cùng ở Hồ Hà Hoa.
Hiện tại, Sở Dương đang nghiên cứu địa hình.
Hắn trôi đông trôi tây, là vì để cho mũi kiếm cũng lưỡi kiếm trong đan điền cảm nhận thử xem đoạn kiếm thứ ba nằm ở chỗ nào.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà không có nữa điểm cảm giác.
Tri nhớ của Sờ Dương nhất định không sai. Nhưng xuất hiện tình huống như thế, hắn cũng chỉ có thể tự mình giải thích là vì thời gian chưa tới!
Theo tiếng nói vang lên, rèm vải của thuyền nhỏ được nhấc lên, một bóng người sải bước đi ra. Bước đi làm cho thuyên nhỏ lung lay, khiến cho tiểu nha hoàn kia giật mình kêu một tiếng suýt rơi xuống hồ.
"Vị công tử này, có thể lên thuyền nói mấy câu không?" Ngườí cất giọng nói chính là thanh âm vừa rôi. Ư, hoặc có thể nói là vị "tiểu thư" kia.
Nhưng vị tiểu thư này mặc dù đang ở trên thuyền mà bước đi ra vẫn oai hùng, hiên ngang.
Sở Dương nhìn một cái, trong lòng không khỏi kinh hãi, kêu lên: "Ông trời của ta ơi..."
Hắn vốn tưởng rằng nếu là một vị "Tiển thư", cho dù không nới là xinh đẹp thì cũng phải thướt tha, vóc người nhỏ nhắn. Nhưng vị tiểu thư xuất hiện trước mặt này... cũng để cho hắn mở rộng tấm mắt.
Chỉ thấy nàng thân cao bảy thước, mày rậm mắt to, ngục rộng lưng dày, lưng hùm vai gấu.
Chỉ là đứng ở một chỗ mà tự nhiên hình thành khí phách hùng bá thiên hạ anh hào! Nếu như là nam nhân mà nói.
Trên mặt Sở Dương khôngbiểu hiện gì nhưng trong dạ dày lại bắt đầu thấy chua. Nếu không phải nhìn thấy người kia không có chòm râu, nếu không phải nhìn thấy không có hầu kết, nếu không phải nhìn thấy trước ngực nhô lên, cái mông cong cong, nếu không phải nhìn thấy nàng mặc quần...
Sở Dương tuyệt đối sẽ cho rằng đấy là một nam nhân.
Hơn nữa còn là một đại hán ngang tàng: "Vị công tử này, còn mời lên nói chnyện" Vị tiểu thư kia nhín nhín mày, nhất thời một cô ý từ không giận mà uy xuất hiện.
"A! Được, được!" Sở Dương đáp ứng cần câu vung lên, cá lớn ở phía dưới kéo hắn về phía bên kia.
Sở Dương có một loại dự cảm. Nữ tử này không phải người đơn giản.
"Ngươi không chèo thuyền... Thuyền làm sao lại động?" Tiểu nhà hoàn kia trừng to đôi màt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi.
"Bị cá kéo tới" Sơ Dương chớp mắt, cười một tiếng.
"Nói khoác!" Thiếu nữ chu miệng nói.
"Ha ha" Sở Dương đi tới trước mặt nàng, tiện tay đưa cần câu trong tay sang:
"Cầm lấy, hưởng thụ hưởng thụ..."
Thiếu nư quệt mồm tràn đầy không tín nhiệm nhận lấy cần câu, trong miệng lại nói: "Ai tin ngươi...!"
Đột nhiên kêu lên sợ hãi, thấn thể ngả nghiêng tổm một tiếng rơi vào trong nước. Vì bất ngờ không đề phòng lại bị cá lớn trong nước lôi xnông bọt nước bắn khảp nơi.
Nhưng ngay sau đó nàng liền đứng lên trên mặt nước, lan đi bọt nước trên mặt, hô to gọi nhờ: "Oa! Hóa ra thật sự là bị cá lôi kéo... Còn là một con cả lớn như vậy... Oa, người đừng chạy!" Mấy chữ cuối cùng cũng là nói với cá.
Tiếp theo thiến nữ kia lập tức phi lên thnyền, san đó cầm cần câu trong tay hăng hái kéo co với con cá lớn ở dưới nước.
Sở Dương nhín mày. Tiểu nha hoàn này có võ công hơn nữa còn không kém:
"Công tử mời vào, không cấn để ý tới nha đầu điên này." Tiển thư khôi ngô kia mỉm cười, đưa tay lên.
"Đa tạ" Sở Dương mỉm cười, đi vào. Trong khoang thuyền, thậm chí có một cái bàn nho nhỏ. Trên bàn đặt một cái bình trà thật to, một cái cái chén cũng thật to.
Rất tục tằng.
"Xin hỏi cô nương họ gì?" Sở Dương hỏi.
"Ta họ kép Hô Diên" tiểu thư kia lấy ra một cái chén trà lớn, rót nước trà cho Sở Dương rồi ngồi xuống ở phía đối diện, mỉm cười nói: "Ta gọi là Hô Diên Ngạo Ba".
"Thì ra là Hô Diên cô nương" Sở Dương trong lòng lại nhảy lên. Lại là người của một gia tộc ở Trung Tam Thiên. Không phải đoạn thời gian trước, những người ở Trung Tam thiên đều trở về rồi hay sao? Tại sao nữ tử này lại ờ lại?
"Công tử họ gì?" Nữ tử Hô Diên Ngạo Ba kia thản nhiên cười.
"Ta họ Sở".
"Hóa ra là Sở công tử" Hô Diên Ngạo Ba nhẹ nhàng cười: "Xin hỏi Sở công tử là người ở Trung Tam thiên? Hay là người của Thượng Tam thiên?"
Vữa nói, nàng vừa chăm chú nhìn vào ánh mắt của Sở Dương rồi nói tiếp: "Sở công tử nghìn vạn đừng bảo ngài là một thư sinh mà ngay cả tú tài cũng không phải. Ta đây sẽ xem thường công tử".
Sở Dương đột nhiên phát giác nữ tử này rất khó dây dưa!
Nàng khó dây dưa, cũng không phải là giả hoạt hay điêu ngoa, mà là một loại tràn đầy trầm tĩnh và cơ trí lắng đọng! Đây là một loại tràn đầy trí khôn khó dây dưa!
Ở trước mặt nàng, nói ra lời nói dối mà không bị phát hiện là rất khó.
"Ta không phải là người của Trung tam thiên, cũng không phải là người của Thượng tam thiên" Sở Dương cười nhạt.
' "Ừm! Sở Diêm Dương?" Hô Diên Ngạo Ba ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời lại sát bên nhìn hắn, giông như chim ưng!
"Một đôi mắt như vậy, thật sự nên có ở trên mặt của một nam nhân quyền cao chức trọng" Sở Dương thầm nghĩ, khẽ cười một tiếng và nói: "Vì sao cô nương lại có suy đoán hoang đường như thế? Sở Diêm Vương... Đây chẳng phải là chuyện cười hay sao?"
"Ha ha... " Hô Diên Ngạo Ba trầm ổn mỉm cười nói: "Hoặc là công tử không biết, công tử ngồi một mình trên thuyền nhỏ, nhìn như tiêu dao, nhưng có thể lấy một sợi tơ, khống chế cả lớn ở dưới nước. Điều này người thường làm sao có thể làm được?"
"Hoặc là như công tử nói, có dây câu dẫn dắt. Nhưng... dây câu chỉ có thế để cho cá không chạy trốn, chứ không thể khống chế cả hơi theo hướng nào. Đây là điểm thứ nhất".
"Vậy sao?" Sở Dương cảm thấy hứng thú.
"Thứ hai, đám công Tử ở Trung tam thiên ta cũng đã thấy không ít nhưng chưa từng gặp qua nhân vật xuất sắ nào giống như công tử".
"Thứ ba... Một đoạn thời gian trước có nghe nói có hai vị Sở công tử ở Thượng tam thiên xuống. Sau đó bị Đệ Ngũ Khinh Nhu kiểm chứng đó là Sở Diêm Vương. Nhưng lúc ầm ầm kéo quân đến đuổi bắt thì phát hiện ra hai người này đã biến mất không một tiếng động..."
Hô Diên Ngạo Bạ tiếp tục suy đoản: "Mà trong ba ngày này, nếu ở trong địa phận của Đại Triệu thì người như công tử e rằng đã sớm bị Đệ Ngũ Khinh Nhu thu vào dưới. Hiện giờ Đại Triệu long trời lở đất, công tử lại không có chút sầu lo nào. Điều này nói rõ công tử không phải là người của Đại Triệu".
Nàng mỉm cười: "'Có quá nhiều sĩ tử trẻ của Đại Triều thấy loại hiện tượng loạn lạc này, đều than thở..."
"Nhưng điều này cũng không thể chứng minh ta chính là Sở Diêm Vương... Tiểu thư, ngài không cảm thấy đây là ép buộc hay sao?" Sở Dương không chút hoang mang nói.
"Là không thể chúng minh! Nhưng ta có thể nhận định" Nàng đột nhiên hào sảng cười, nói: "Ta nhận định, cho dù ngươi không phải là Sở Diêm Vựơng, cũng có thể là một trong hai vị Sở công tử..."
"Cờn nữa, ta nhất định ngươi là Sở Diêm Vương... Cho dù ngươi không phải... Ta cũng vẫn cho rằng ngươi phải!"
Bá đạo!
Sơ Dương rất ít khi phát hiện loại khí chất này ờ trên người một cô gái, nhưng người con gái trước mắt lại đem loại bá đạo này biểu lộ rất rõ rệt ngay trong những lời nói giao tiếp nhẹ nhàng!
"Vậy thì ta thật sự không có biện pháp" Sở Dương cười khổ. Đối phương đã nói đến như vậy, hắn còn có thể làm gì được nữa? Trên người nữ tử này thật sự đã dung hòa sự điêu ngoa của nữ tử với khí phách độc hữu của nam nhân.
Tiếp tục phủ nhận, liền thành đáng cười.
Cứ không thừa nhận cũng không phủ nhận, mơ hồ lừa dối qua cũng được.
Trực giác nhạy bén của Sở Dương tự nhắc nhở mình. Nữ tử này đối với mình cũng không có địch ý. Ngược lại còn rất thường thức. Hơn nữa... còn là loại thường thức sắc nhọn giống như kỳ phùng địch thủ gặp nhau.
"Sở công tử ngươi biết Cao Thăng chứ?" Hô Diên Ngạo Ba bình tĩnh cười nói.
"Cao Thăng?" cho dù lúc trước Sở Dương không biết, nhưng sau khi tới Trung Châu thì chắc chắn đã biết rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đệ nhất người thừa kế của Cao gia Trung tam thiên, không biết vì lý do gì mà đi tới Hạ Tam thiên? Cũng không biết tại sao lại trợ giúp Đệ Ngũ Minh Nhu.
Trong vòng thời gian ngắn ngủi, lợi dụng lực lượng trong tay mình vì Đệ Ngu minh Nhu lập được vô số công lao!
Cao Thăng!
"Đúng vậy! Cao Thăng..." Hô Diên Ngạo Ba giống như đang nhắc tới một người xa lạ, thản nhiên nói: "Hắn ta là vị hôn thê của Cao Thăng. Mà nguyên nhân Cao Thăng không ở Trung Tam thiên mà chạy tới Hạ Tam thiên để sống qua ngày là vì đào hôn..."
"Đào hôn... Khự khự khự..." Sở Dương sặc một ngụm gật đầu lia lịa: "Khụ khự... Ta hiểu..."
Hô Diên Ngạo Ba có chút cấu giận nhìn hắn "Ngươi hiểu cái gì?"
"Ta hiểu tâm tình của cô!" Sở Dương trang nghiêm nói: "Loại tư vị bị đào hôn này rất khó tiêp thu".
"Khó chịu? Không! Ta không khó chịu một chút nào" Mặc dũ biết rõ Sở Dương có chút nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng Hô Diên Ngạo Bạ cũng không lật mặt hắn: "Cao Thăng đào hôn, ta đã sớm biết. chỉ là ta có chút hiếu kỳ đối với người này, cho nên mới tới đây để xem hắn như thế nào".
" Hả?, xem hắn!" Sở Dương nghi vấn.
"Là, chẳng qua là xem một chút" Hô Diên Ngạo Ba cười ngạo nghễ nói: "Mặc dù ta trông không xinh đẹp, nhưng cũng muốn xem một chút xem cái tên nam nhân muốn đào hôn này có bộ dạng như thế nào?. Hắn có xứng đôi với ta hay không!"
"Ồh?" Sở Dương có chút nghi ngờ.
"Cao Thăng chắc là rất đắc ý vì hắn cuối cùng cũng thành công tránh thoát khỏi ta" Trong mắt Hô Diên Ngạo Bạ lộ ra một tia đùa cợt: "Nhưng hắn lại không biết rằng một đoạn thời gian trước, cái tên thị vệ râu rậm bên cạnh hắn... chính là ta. Ta đi theo hắn, nhìn hắn, nhìn khoảng bốn tháng! Cho đến đoạn thời gian trước hắn suất lĩnh nhân mã trở về Trung Tam thiên ta mới lưu lại".