Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 417: cửu chuyển huyền âm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Dương cười lớn, như muốn chấn động phong lôi, không ngừng vang vọng trong thiên không. Tư thái Sở Diêm Vương cuồng ngạo, chỉ trong nháy mắt đã in sâu vào trong lòng hai quân.

Thiên khẽ chấn, sơn khẽ lay, địa khẽ động! Ba quân hoàn toàn nín thở!

Tựa hồ thân ảnh đang ngửa mặt lên trời cười dài kia, giống như một thanh thần kiếm kinh thiên, đem cả trường không đại địa, những nơi hắn đi qua, đều chém thành hai nửa!

Thật cuồng! Thật kiệt ngạo! Hay cho một Sở Diêm Vương!

Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khẽ, cuối cùng vẫn bị tên gia hỏa chiếm tiện nghi.

Hắn có thể cuồng ngạo tuyên bố với thiên hạ như thế, có thể cuồng ngạo tới cực điểm như thế! Nhưng mình lại không thể. Nhưng cứ như vậy ở trước trận hai quân, lại khiến cho người ta có một loại ảo giác, mình đang rơi xuống hạ phong.

Tên gia hỏa này! Thật sự là không buông tha bất cứ cơ hội nào.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi suy nghĩ, trở về bản trận. Dọc đường đi, nghĩ tới một câu của Sở Dương, nhịn không được lại lắc đầu cười khổ. Sở Diêm Vương này, từ bên ngoài mà xem, bất cứ câu nào của hắn cũng đều là vô nghĩa. Nhưng trên thực tế, mỗi một câu của hắn, lại đều nhắm thẳng vào tâm can của mình! Nếu không phải mình tâm niệm kiên định, chỉ sợ đã bị hắn ảnh hưởng mất rồi.

Mà... thật không có ảnh hưởng sao?

Đệ Ngũ Khinh Nhu mặt trầm như nước.

Mấy trăm vạn đại quân im lặng không nói gì, nhìn hai người bỏ đi. Nhìn Sở Diêm Vương ngông cuồng tự đại phóng ngựa hồi doanh, nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu trở về.

Hôm nay cứ như vậy trôi qua.

Màn đêm buông xuống, trong thiên địa chỉ có một màu hắc ám. Trong quân doanh Thiết Vân, từng đốm từng đốm ánh lửa chớp tắt. Đội ngũ tuần tra không ngừng qua lại, đại quân gối giáo chờ trời sáng.

Trong soái trướng, Thiết Long Thành cùng Thiết Bổ Thiên ngồi đối diện nhau.

"Sở Diêm Vương này, hôm nay so với lúc trước lại cuồng ngạo bá đạo hơn rồi". Thiết Long Thành chẹp miệng, tán thưởng không ngừng: "Không ngờ lại có thể bức được Đệ Ngũ Khinh Nhu ở trước mặt đại quân song phương, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu phải ngậm bồ hòn làm ngọt! Điều này đối với sĩ khí đại quân, thật sự không gì quý giá bằng!".

Thiết Bổ Thiên cũng cười theo nói: "Đúng vậy". Nghĩ thầm, đây là đương nhiên rồi, bởi vì Sở Diêm Vương hiện tại, mới là Sở Diêm Vương chân chính mà".

"Bất quá, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngậm bồ hòn làm ngọt, sĩ khí Đại Triệu tất sẽ chịu ảnh hưởng. Đệ Ngũ Khinh Nhu phải vãn hồi ảnh hưởng. Chỉ có thể dùng chiến thắng để vãn hồi. Cho nên tối nay, Đại Triệu có thể sẽ bí mật đánh úp trại địch". Thiết Long Thành cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu chinh chiến cả nửa đời, đối với suy nghĩ của nhau có thể nói ra hiểu rất rõ.

"Chỉ là... cho dù có bí mật đánh úp doanh trại địch, hắn sẽ áp dụng thủ đoạn nào, biện pháp gì, cũng khó có thể suy đoán được". Thiết Bổ Thiên. Nhíu mày.

"Kế sách hiện giờ chỉ có lấy bất biến ứng vạn biến". Thiết Long Thành hít sâu một hơi.

Trong đại doanh Bổ Thiên Các, Sở Diêm Vương mặc hắc y, đeo mặt nạ dữ tợn giống như Diêm La vương chân chính, hùng cứ trên một chiếc ghế thái sư, ánh mắt mang theo quang mang sắc bén vô cùng, nhìn xuống đám thuộc hạ phía dưới.

Một cỗ khí tức âm hàn thấy xương chậm rãi phiêu đãng trong trướng bồng.

Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng hai người đều ngồi thẳng tắp, mặt không chút thay đổi. Trong lòng thầm không yên, đây là chuyện gì vậy. Mới đây Ngự Tọa rõ ràng còn hòa hoãn một thời gian ngắn, thế nào bây giờ uy áp lại càng lúc càng nặng rồi? Cỗ áp lực này thật khó chịu, khiến cho người ta có chút đứng ngồi không yên...

Nhìn trộm sắc mặt lạnh như băng của Ô Thiến Thiến đứng bên người Sở Dương, trong lòng có chút oán thầm, vị La Sát nãi nãi này tới lúc nào vậy? Làm sao lại không có phát hiện?

Nhất là trong khoảng thời gian này, đối với đám lính mới mà Bổ Thiên Các vừa thu nạp được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Diêm Vương chân chính, lập tức bị không khí âm trầm như vậy dọa cho đái ra quần.

"Hai vị đường chủ báo cáo một chút toàn bộ chuyện tình gần đây". Sở Dương khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn trước mặt, giống như Diêm La vương đang gõ trống Thôi Hồn.

Trong lòng hai người đều oán thầm: Không phải ngài đã sớm biết hết rồi sao?

Nhưng Sở Diêm Vương đã lên tiếng rồi, ai dám nói chữ không? Đành phải đem toàn bộ mọi chuyện, lần lượt hồi báo một lần.

Sở Dương im lặng lắng nghe, rốt cuộc cũng nghe xong, thản nhiên nói: "Nói như vậy, trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều rất bận rộn, phải không? Cho nên thực lực mọi người, cũng không hề tăng lên không phải bởi vì mọi người không cố gắng, mà là vì quá bận? Có đúng là như vậy không?".

Sắc mặt Thành Tử Ngang và Trần Vũ Đồng lập tức trở nên suy sụp.

Trong khoảng thời gian này, đây là chuyện duy nhất mà Sở Ngự Tọa không có thúc giục. Mọi người vẫn cảm thấy như được đại xá, không nghĩ tới hôm nay lại nói tới.

"Chỉ là, chúng ta thân đang ở chỗ này, có mấy ngàn vạn oan hồn ngày đêm gào thét". Sở Dương thản nhiên nói: "Hiện giờ, trong mắt ta, chỉ cần đại chiến bùng phát, rất nhiều người trong các ngươi, cũng sẽ gia nhập hàng ngũ oan hồn đang gào thét ngoài kia. Đây chính là hậu quả khi các ngươi không chịu cố gắng gia tăng thực lực".

Sở Ngự Tọa hừ một tiếng, mọi người câm như hến.

"Sắp đối đầu với Kim Mã Kỵ Sĩ đường, các ngươi tự chuẩn bị đi". Sở Dương thản nhiên nói, rồi phất phất tay.

Đám người Thành Tử Ngang vội vàng lui ra ngoài, chỉ cảm thấy lưng ướt dẫm mồ hôi. Uy thế Ngự Tọa, càng lúc càng nặng rồi.

Trong trướng bồng, chỉ còn lại Ô Thiến Thiến và Sở Dương hai người.

"Thực lực những người này, phải thúc giục bọn hắn mỗi ngày". Sở Dương nhẹ giọng nói: "Người đều có tính ỳ, mà dựa vào tự giác rèn luyện để gia tăng thực lực, đối với đám người này đều là không thể thực hiện được. Cho nên, cứ cách một đoạn thời gian, ngươi phải tạo cho bọn hắn một cái mục tiêu, để bọn hắn đi hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy, mới có thể đề cao thực lực Bổ Thiên Các".

"Ừ!". Ô Thiến Thiến đáp.

"Ngươi hiện giờ đang ở cấp bậc nào...". Sở Dương nhìn Ô Thiến Thiến.

"Vũ Sư... tam phẩm". Ô Thiến Thiến có chút ngượng ngùng.

Nàng đâu biết, với tiến độ này, cũng đủ để khiến rất nhiều người trợn mắt líu lưỡi rồi.

"Không tệ rồi". Sở Dương nói, quả thật không tệ, công phu Thiên Ngoại Lâu, vốn sở trường về ổn định vững chắc, muốn nhanh chóng tăng cấp, tuyệt đối là chuyện không thể. Ô Thiến Thiến có thể nhanh như vậy, đã vượt xa khỏi dự đoán của Sở Dương rồi.

Ô Thiến Thiến cắn cắn môi nói: "Sở Dương, ta cần thực lực... ta muốn nhanh chóng tấn chức... ngươi có thể giúp ta không?". Nàng có chút ngại mở miệng nói: "Ta biết chỗ ngươi, có rất nhiều công pháp...".

Ta muốn nhanh chóng gia tăng thực lực của mình, càng nhanh càng tốt.

Không cầu có thể đuổi kịp ngươi... nhưng hy vọng khi nghĩ tới ngươi, có thể xông vào Trung Tam Thiên, thậm chí là Thượng Tam Thiên, đi nghe một chút truyền thuyết về ngươi... cũng đủ rồi.

Sở Dương trầm ngâm một chút: "Được, ta lựa chọn cho ngươi". Sở Dương làm sao không muốn Ô Thiến Thiến gia tăng thực lực? Như vậy, tối thiểu cũng có vốn liếng bảo vệ mình.

Sau đó, Sở Dương nhíu mày suy tư, nhưng thực chất lại dùng ý niệm hỏi Kiếm linh: "Có công pháp nào thích hợp cho nữ tử tu luyện không? Uy lực lớn một chút, tu luyện nhanh một chút...".

Kiếm linh đang ngồi đả tọa giữa Huyền Dương Ngọc và Huyền Ngọc Tinh. Trong khoảng thời gian này, mượn lực lượng của Huyền Dương Ngọc và Huyền Ngọc Tinh, hắn đã khôi phục toàn bộ tinh thần, hơn nữa còn có tinh tiến. Nghe Sở Dương hỏi, không khỏi nhíu mày: "Nữ tử tu luyện?".

"Ừm, bình thường thì đừng nói làm gì, quá chậm". Sở Dương quả quyết phủ quyết.

"Vậy thì cũng chỉ có một loại thôi". Kiếm linh nói: "May mà hiện giờ thực lực ta đại tiến, nhớ ra không ít thứ. Bằng không người tùy tiện hỏi, ta thật chẳng trả lời được".

"Cái gì?".

"Cửu Chuyển Huyền Âm thế nào?". Kiếm linh rõ ràng có chút đắc ý, mang theo biểu tình đang khoe khoang vật báu.

"Cửu Chuyển Huyền m?". Sở Dương nhảy dựng lên: "Đây không phải là ma công sao?".

"Thối lắm!". Kiếm linh tức giận nói: "Đây là công phu chính thống đó. Bất quá, có kẻ bóp méo pháp quyết, đi đảo ngược lại kinh mạch mới khiến cho môn công phu này phải hấp thụ huyền âm chi lực của thiếu nữ mới có thể tu luyện. Nhưng chỗ này, ta có đầy đủ công pháp khẩu quyết Cửu Chuyển Huyền m!".

"Thì ra là thế". Sở Dương vuốt vuốt mũi. So với loại lão quái vật vạn năm cấp số này, mình rõ ràng vẫn quá cô lậu quả văn.

Kiếm linh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc, ba một một tiếng, ba quyển sách cũ kỹ rơi xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Cửu Chuyển Huyền Âm thần công".

"Cửu Chuyển Huyền Âm Bộ".

"Cửu Chuyển Huyền m...".

Sở Dương nhìn ba quyển bí tịch này trong ý thức, không khỏi im lặng. Hiện giờ hắn đột nhiên có một loại cảm giác, Kiếm linh này chính là một bảo khố võ học a!

"Này này, nhắc nhở ngươi một chút, cửu Chuyền Huyền Âm thần công này nếu như phối hợp với Thất Âm hàn khí hoặc là Huyền Ngọc Tinh, sẽ nhanh hơn đó!". Khi kiếm linh nhắc tới Huyền Ngọc Tinh, rõ ràng có chút không nỡ.

"Hiểu rồi". Sở Dương cười hắc hắc.

"Một khi đã vậy, ngươi cũng không tu luyện công phu của Thiên Ngoại Lâu nữa. Ta dạy ngươi một loại khác". Sở Dương trong lòng vừa động, Cửu Chuyển Huyền Âm từng tạo thành huyết kiếp khổng lồ trên Cửu Trọng Thiên đại lục mấy ngàn năm trước, thế nhân đều nghĩ rằng đây là một môn công phu tà môn nhất. Vẫn không nói tên thật cho Ô Thiến Thiến thì tốt hơn, miễn lại rước tới cho nàng phiền toái vô cùng vô tận.

"Cái gì?". Ô Thiến Thiến tinh thần rung lên.

"Băng Ngọc thần công". Sở Dương đảo mắt một cái nói: "Hiện giờ ta dạy cho ngươi bí quyết, ngươi phải nhớ thật kỹ, ngàn vạn lần không được viết thành văn tự... đây chính là công phu cao cấp nhất đại lục, nếu bị người khác biết, ngươi sẽ có phiền toái lớn".

"Ừm". Ô Thiến Thiến gật mạnh đầu, trong mắt lóe sáng. Đại lục cao cấp nhất? Vậy thì tốt quá! Như vậy ta sẽ có thể kéo gần lại khoảng cách với ngươi rồi.

Một người dạy một người học, Ô Thiến Thiến băng tuyết thông minh, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã thuộc làu toàn bộ khẩu quyết.

Sở Dương đã tính tới Huyền Ngọc Tinh: "Kiếm linh, Huyền Ngọc Tinh cần bao nhiêu thì tốt?".

"Bao nhiêu?". Kiếm linh trợn trắng mắt: "Chỉ cần một khối đeo tùy thân là được rồi, cần nhiều làm gì?".

"Ờ, vậy đưa ta một khối". Sở Dương nhìn trong Cửu Kiếp không gian, thấy Kiếm linh đang ngồi xếp bằng trong một đại trận cực lớn do Huyền Dương Ngọc và Huyền Ngọc Tinh tạo thành nói: "Cái trận pháp này có dùng được cho ta không?".

"Đương nhiên dùng được!". Kiếm linh hừ một tiếng: "Đây chính là Âm Dương trận pháp, có thể tập trung tất cả linh khú tinh túy nhất".

"Vậy sao ngươi không nói?". Sở Dương cả giận nói.

"Ta không phải còn chưa khôi phục sao...". Kiếm linh có chút đuối lý nói: "Hơn nữa, đại trận lớn như vậy, ngươi cứ ném ra ngoài hết à? Ngươi muốn chết cũng không cần như vậy đâu...".

"Vậy nhỏ thì bằng đâu?". Sở Dương hỏi.

"Nhỏ hả?... chắc từng này". Kiếm linh bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy hai khối Huyền Dương Ngọc và Huyền Ngọc Tinh lớn bằng đầu ngón tay bóp nhẹ. Hai miếng, liền biến thành một hình dáng cổ quái, cũng chính là một cái trận đồ nho nhỏ, trợn trắng mắt nói: "Biết ngươi muốn đưa cho hồng nhan tri kỷ của ngươi làm đường lui mà, cầm đi đi".

Sở Dương mừng rỡ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio