Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 725: hai bên quyết chiến, sĩ khí là quan trọng nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!

Đối với biểu lộ gần như điên cuồng của cô gái to gan này!

Nói như vậy, ở thế giới này, quan hệ nam nữ ở hiện tại, không thể nghi ngờ là kinh hãi thế tục! Chắc chắn sẽ bị chê trách!

Nhưng bây giờ, bất cứ ai, bao gồm những người bên phe Điền Bất Hối, cũng không có chút suy nghĩ chỉ trích hay nhạo báng nào!

Một lúc lâu, đột nhiên rất nhiều người đồng thời hô to một tiếng: "Tốt!"

Tình cảm quần chúng đột nhiên sôi trào!

"Nha đầu! Chúng ta ủng hộ ngươi!" Vô số người lên tiếng hô to.

Trên đài cao bằng băng tuyết của Lăng gia, đôi mắt đẹp của Lăng Hàn Tuyết nhìn chăm chú vào Tạ Đan Phượng ở phía dưới, đột nhiên cảm thấy hâm mộ, cảm thấy bội phục.

Thật sự rất bội phục nàng, dám ở trước mặt công chúng, dũng cảm như vậy, bày tỏ tình cảm của mình!

Làm một cô gái, Lăng Hàn Tuyết biết, để làm được điều này phải có bao nhiêu dũng khí! Thật sự nói ra như vậy, vậy thì có nghĩa là đem tất cả các đường lui của cuộc đời của mình, toàn bộ phá hỏng!

Chỉ còn có một con đường ngay trước mặt mà thôi!

Nhìn Tạ Đan Phượng, trong lòng Lăng Hàn Tuyết thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Nếu năm đó ta cũng có thể có dũng khí giống như nàng?"

Dạ Thí Vũ híp mắt, nhìn phía dưới, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Diệp Mộng Sắc cũng thở dài một tiếng: "Cô gái trinh liệt như thế, thật là tuyệt thế danh hoa! Dám yêu dám hận như thế, nếu chết mất chẳng phải rất đáng tiếc?" Trong lòng âm thầm tự hỏi mình: Nếu có tình huống khẩn cấp, bổn công tử có dám chịu nguy hiểm do chấp pháp giả tức giận, làm người hộ hoa một lần nữa hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng do dự.

Không khỏi một trận thở dài: Chỉ là do dự một lần, cũng đã không cách nào bằng được cô gái này!

Phía dưới, tất cả Vương Cấp cao thủ, cũng tự động đi ra một cách chậm rãi từ trận doanh của mình, sắp xếp thành từng đội ở phía sau lưng đám người Kỉ Mặc.

Mọi người không nói một lời nào.

Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh bước tới một bước, cùng Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Đàm Đàm kề vai đứng thẳng!

Toàn bộ Vương Tọa cao thủ, tự động tập trung ở phía sau bọn họ. Ánh mắt của mọi người bình tĩnh, hơi thở dốc, nhưng khi đứng ở phía sau mấy vị công tử này, hình như tâm tình cũng trấn tĩnh lại.

Ở phía đối diện, cũng đang tiến hành quá trình đồng dạng!

Sở Dương một thân đồ đen, không nói một lời, thân thể thẳng tắp, từng bước đi ra ngoài.

Bước chân của hắn trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh trấn định.

Nơi hắn đi qua, mọi người tự động xích ra thành một con đường, đều cảm giác được hình như trận chiến này đã thắng!

Sở Dương cứ đi từng bước như vậy ra bên ngoài, nhẹ nhàng bước ra một bước, đứng ra ngay trước đội ngũ, xoay người, nhìn đội ngũ của mình, nhướng mày nhìn qua, lẳng lặng nhìn qua khuôn mặt của mỗi người.

Ánh mắt của hắn nhìn thấy ai, người đó sẽ cảm giác được một trận nhiệt huyết tuôn ra.

Khóe miệng Sở Dương lộ ra một nụ cười an tĩnh, nói chầm chậm: "Trận chiến đầu tiên, chính là chúng ta xuất chiến! Chúng ta đã tự động tập hợp toàn bộ, nghe một chút, phía đối diện vẫn còn thúc giục đi,..." Khóe miệng hắn nhếch về phía sau, lộ ra một nụ cười nhạo, khinh thường.

Nhất thời, cảm xúc khẩn trương hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một trận cười to.

"Ta bó tay, lại thúc dục tiếp kìa?,, Sở Dương đưa lưng về phía đối diện, nghe Điền Bất Hối hô quát, cười nhạt nói: “Có vẻ những người đó, làm cho Điền đại công tử buồn bực lắm ha ha"

"Ha ha ha" tiếng cười càng ngày càng to.

"Chiến đấu cùng kẻ địch như thế ta thật sự cảm thấy thắng mà không hề vinh quang!" Sở Dương giơ lên một ngón tay chỉ chỉ rồi nói: "Nhìn đi, bọn họ là đối thủ của chúng ta sao?" "Không phải là!" Hơn chín trăm người ở trước mặt, đồng thời rống giận!

Theo mấy câu nói đó, thấy trận doanh đối phương hổn độn, ngay lúc này mọi người đều tin tưởng mười phần!

"Vậy, chúng ta dùng thời gian bao lâu, có thể đem đám người đối diện ném vào Vong Mệnh Hồ?" Sở Dương dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn, đột nhiên nâng cao thanh âm, lớn tiếng quát: "Một canh giờ! Chúng ta có thể đưa bọn họ biến thành thi thể, ném vào Vong Mệnh Hồ hay không?"

Hắn căn bản không hỏi các ngươi có lòng tin hay không? Chúng ta có thể thắng hay không? Mà là trực tiếp hỏi, thời gian giải quyết chiến đấu là bao lâu?! Cũng làm cho người ta có một loại cảm giác: Kết quả của trận chiến này còn phải hỏi sao?

Chắc thắng không thể nghi ngờ!

"Ha ha ha làm gì cần đến một canh giờ! Nửa canh giờ là đủ rồi!" Một vị cửu phẩm Vương Tọa cười ha ha.

Mọi người rối rít cười to, hào khí tận trời: "Không sai, đối phó bọn họ, cần gì dùng thời gian dài như vậy?"

"Tốt!" Sở Dương quát một tiếng, nhưng ngay sau đó nhíu mày, nói: "Nhưng ta cảm thấy chỉ có vài người như vậy, mà chúng ta còn phải đánh với chúng bốn trận? Cần phải phiền toái như vậy sao?"

"Quá phiền toái rồi! Một trận là xong!"

"Thật không? Nếu chỉ một trận, thì thời gian rất khẩn trương nha." Sở Dương lộ ra một loại rất giả rất giả sầu lo, cau mày nói: "Vạn nhất..." "Không có gì vạn nhất! Một cuộc! Một cuộc! Một cuộc!" "Một cuộc giải quyết bọn họ!" Mọi người hô lên cổ vũ giống như biển gầm.

"Tốt!" Sở Dương hét lớn một tiếng, quán thông xoay người, hai tay ôm quyền, ánh mắt như điện, thanh âm leng keng: "Chấp pháp giả đại nhân, ta cùng các huynh đệ của ta, đều cho rằng, đối phương chỉ có ngàn người, muốn đánh bốn trận, thật sự quá phiền toái! Cho nên, Sở mỗ đại biểu cho chín trăm chín mươi sáu người chúng ta, xin chấp pháp giả đại nhân cho phép đánh một trận phân thắng bại!"

"Một trận phân thắng bại?" Chấp pháp giả râu bạc trắng cau mày hỏi.

"Không sai! Chỉ là một trận, cũng đủ để chém đám người này thành thịt vụn!" Sở Dương lớn tiếng nói, nhưng ngay sau đó xoay người hỏi: "Các huynh đệ! Các ngươi nói, có phải hay không!?" "Phải!" Mọi người cùng nhau rống to, mỗi người đều là dùng hết sức, gần như đem gân xanh cũng bung ra!

Chấp pháp giả râu bạc trắng nói: "Đã như vậy, ta còn cần trưng cầu ý kiến của bên kia" Nhưng thật ra không cần trưng cầu, bên Sở Dương nói ra với khí thế vô cùng cao, Điền Bất Hối làm sao chịu lùi bước? Không đáp ứng. Sẽ làm cho sĩ khí bên mình tụt xuống đáy cốc!

Cho nên bây giờ Điền Bất Hối có đáp ứng thì cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

Hơn nữa, đáp ứng sau, nên vẫn chậm hơn người khác một bước!

"Chúng ta đáp ứng! Đánh một trận phân thắng bại!" Điền Bất Hối cắn răng, hung hăng nói. Hắn rất không cam lòng, không nghĩ tới Sở Dương lại dùng một chiêu như thế.

"Nhìn kìa, chúng ta yêu cầu một trận phân thắng bại, làm cho Điền công tử cho tức giận đến không thể nói. Ha ha, tức đến đỏ mặt luôn rồi ừm? Ngươi nhìn ta? Nhìn ta làm cái gì? Trợn mắt làm gì? Điền Bất Hối, ngươi không phục? Ngươi không phục thì xông lên đi! Chẳng lẽ chỉ trợn mắt, có thể nhìn chết ta sao?" Sở Dương cười nhạo Điền Bất Hối.

Hắn nói ra mỗi một câu, thì trong đội ngũ của hắn liền nổ ra một trận tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, tâm tình càng ngày càng thoải mái.

"Điền Bất Hối, ngươi xông lên đi nha! Xông lên mà chết đi! Ha ha ha" hơn chín trăm người đồng thời cười to.

Ở trước mặt hai bên, loại khoái cảm khi quang minh chính đại trào phúng lãnh đạo của đối phương, thì không gì sánh kịp.

Làm sao Điền Bất Hối có thể xông lên? Hắn chính là dẫn đầu, địa vị cùng cấp với Mạc Thiên Cơ ở bên phía Sở Dương, quyết sách, chiến lược của cả đội đều do hắn tính toán. Trừ khi hỏng não thì hắn mới xông lên "Cái đkm!" Điền Bất Hối phẫn nộ nói: "Sao ngươi không kêu Mạc Thiên Cơ xông lên?" Sở Dương kêu lên một tiếng quái đản: "Ngươi có gan thì xông lên đi", ngươi nhắc đến Mạc Thiên Cơ làm gì? Điền Bất Hối, ngươi có biết xấu hổ hay không!?" "Điền Bất Hối, ngươi có biết xấu hổ hay không!" Kỷ Mặc, La Khắc Địch đồng thời kêu to, hơn chín trăm người hò hét theo loạn cả lên, ngay lập tức náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới.

Người ngoài nhìn thấy, ai có thể đoán được đây là lúc trước khi quyết chiến? Tuyệt đối sẽ cho rằng đây chỉ là một vụ va chạm.

"Điền Bất Hối không dám xông lên sao!" Sở Dương cười ha ha: "Đúng là đồ nhát gan! Kẻ bất lực! Đồ vương bát đản!"

Kỷ Mặc thét dài một tiếng: "Ngao ô ~ cẩu đại di! Mọi người kêu theo ta nào!" "Điền Bất Hối! Đồ nhát gan!" Kỷ Mặc dẫn đầu kêu to.

"Điền Bất Hối! Đồ nhát gan!" Ngàn người cùng nhau hô lên.

"Điền Bất Hối! Kẻ bất lực!" Kỷ Mặc vô cùng cao hứng kêu to lần nữa.

"Điền Bất Hối! Kẻ bất lực!" Ngàn người đầy đủ tinh thần hô theo.

"Ta thua, lại còn có vần nữa chứ!" Kỷ Mặc cười ha ha: "Xem ra Điền Bất Hối đúng là một người mà trời sinh ra để mắng!"

"Ha ha ha ha..."

"Điền Bất Hối!" Kỷ Mặc gọi.

"Đồ nhát gan!" Ngàn người hô.

"Điền Bất Hối!" Kỷ Mặc gọi lần nữa.

"Kẻ bất lực!" Ngàn người hô tiếp.

"Điền Bất Hối!" Kỷ Mặc khua tay múa chân.

"Vương bát đản!" Ngàn người hô khàn cả giọng.

"Ha ha ha ha..." "Ngao Ngao Ngao Ngao Ngao Ngao ngao..."

Khí thế bên Sở Dương đã tăng lên tới điên phong, nhưng khí thế bên phía Điền Bất Hối, lại uể oải đến cực điểm. Nhất là khi Điền Bất Hối tổ chức mắng lại muốn ăn miếng trả miếng, hơn một trăm vị Vương Tọa của Hắc Ma lại im lặng, không lên tiếng.

Điền Bất Hối giận dữ, bước đến trước mặt Hắc Ma, tức giận nói: "Các ngươi đều là câm điếc sao?" Hắc Ma giận dữ: "Quả nhiên là không thể nói lý! Ngươi từng thấy một cái thích khách tru lên ở trước lúc chiến đấu sao? Điền Bất Hối, ngươi có hiểu hay không?!" Lúc này Điền Bất Hối bị Sở Dương chọc cho tức điên lên, lại bị Hắc Ma quát cho một trận, làm cho hắn tức mà không thể nói ra, bụng tức anh ách đến nỗi muốn vỡ tan.

Bên cạnh, gia chủ của gia tộc Lệ thị vội vàng lên tiếng khuyên bảo, mới khuyên được Điền Bất Hối trở về.

Hắc Ma vẫn không buông tha, mắt nhìn chằm hắn giống như là muốn ăn thịt người.

Chuyện này rõ ràng là Điền Bất Hối không đúng: ngươi nói ngươi yêu cầu một người thích khách luôn ở trong bóng đêm hét kiểu gì? Đây không phải là tự tìm không thoải mái sao?

Cũng có người nhớ tới bây giờ quyết chiến ngay giữa ban ngày ban mặt, hình như cũng đã không thể dùng Thích khách, hình như Điền Bất Hối cũng không có sai, ngược lại Hắc Ma có chút mượn đề tài để nói chuyện của mình...,

"A ha ha nội chiến nội chiến a ha ha ha" La Khắc Địch am hiểu nhất đúng là bỏ đá xuống giếng, thấy đối phương hình như có dấu hiệu nội chiến, hắn cười đến sái quai hàm.

"Ngao ô nội chiến! Ha ha ha" Khả năng đánh rắn giập đầu của Kỷ Mặc cũng không kém.

Mọi người cùng nhau cười vang lên.

Phía đối diện, những cao thủ Vương Tọa đã bắt đầu xếp thành trận hình rối rít quay đầu lại, có một chút sát thủ Hắc Ma đã nhịn không được mắng hẳn lên:"Điền Bất Hối rốt cuộc có thể chỉ huy hay không? Tên hỗn đản này có phải là thiểu năng hay không! Mẹ kiếp, để một đám thích khách như bọn lão tử đi lên quyết chiến, đây không phải là ngu ngốc sao?" Gương mặt tuấn tú của Điền Bất Hối tức giận đến nỗi gần như sưng lên. Biết ở tình huống như thế này thì có giải thích cũng vô ích, chỉ có bắt đầu chiến đấu nhanh lên mới có thể từ từ tiêu trừ loại cảm xúc này, trong tay lệnh kỳ vung lên, quát lên: "Xông lên! Giết sạch bọn hắn cho ta!"

Hơn một ngàn người ở phía đối diện đồng thời lao lên.

"Tới tốt!" Sở Dương phất tay, rút ra một tấm vải đỏ, cột vào trên đầu mình, hơn chín trăm người đồng thời rút ra vải đỏ, cột vào trên đầu.

"Làm thịt bọn hắn!" Sở Dương rống to một tiếng: "Cuối cùng bọn hắn cũng đi ra, vừa rồi còn tưởng bọn họ không dám xông ra chứ!"

"Ngao ~~~" hơn chín trăm người rống to một tiếng, đi theo phía sau Sở Dương, liền xông ra ngoài giống như cuồng phong!

"Giết!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio