Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 790: khinh người quá đáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Dương cười âm hiểm. Người của Tiêu gia, đêm qua ta cũng đả thương không ít đâu... Hừ hừ, chỉ là hiện tại thực lực không đủ, có nên lưu cho Tiêu gia một chút mặt mũi không đây?

Kiếm linh ở trong Cửu Kiếp không gian cũng trầm tư, nói: "Hiện tại, thực lực của ngươi ở Sở gia còn không có chỗ đứng chân. Nếu như tùy tiện xung đột với Tiêu gia, căn bản không thể nào chống lại đối phương. Nếu như đối phương quá phận, cũng chỉ có thể lui một bước."

Kiếm linh nói như vậy, thuần thúy chỉ là hảo ý, hơn nữa cũng là biện pháp xử lý thích hợp nhất hiện tại.

Nhưng một câu đó, lại khiến Sở Dương cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất!

Thâm trầm gật đầu nói: "Được rồi, bề ngoài đương nhiên phải lưu cho bọn hắn chút mặt mũi."

Trong lòng kiếm linh nhảy thót một cái: Bề ngoài?

Chẳng lẽ bên trong ngươi còn muốn giở trò nữa sao? Ngươi đã đả thương hai mươi người của người ta rồi, không ngờ vẫn còn cảm thấy uất ức? Chưa bao giờ thấy cái loại chỉ biết chiếm tiện nghi mà không muốn ăn thua thiệt như ngươi...

Sở Dương mỉm cười trong ý niệm: "Kiếm linh, hiện giờ, ngươi rốt cuộc cũng chân chính hiểu được ta."

Kiếm linh rùng minh: "Cái gì?"

Sở Dương thản nhiên nói: "Điểm tốt lớn nhất của bản công tử chính là tính cách này. Liều mạng chiếm tiện nghi, đến chết cũng không thiệt thòi!"

Kiếm linh tắt tiếng, trực tiếp chào thua.

Bên ngoài, Sở Phi Yên thấy đối phương hiểu biết, cười ha ha, vung đồ đao lên, nói: "Kỳ thật thu không nhiều lắm. Loại thương thế không ai biết này, cháu ta chỉ thu mỗi người mười khối tử tinh thôi."

Da mặt thanh y nhân khẽ co giật, không khỏi nhìn lại xe ngựa phía sau một cái.

Bên trong đang có không ít người đấy... Nếu một người mười khối... hai trăm khối tử tinh cứ như vậy bay mất sao?

"Cái giá này mắc quá...." Thanh y nhân lắc đầu liên tục.

"Tiêu huynh nói vậy là sai rồi." Sở Phi Yên nghiêm mặt, hạ thấp giọng xuống nói: "Đây chính là cơ hội tốt thu phục lòng người đó. Lại nói, cháu ta vừa trở về, Tiêu huynh chính là trưởng bối, coi như là lễ gặp mặt đi...."

Vị Tiêu huynh này hiển nhiên cũng không chuẩn bị lễ gặp mặt, lộ vẻ khó khăn: "Sở huynh, thật sự là quá mắc...."

Sở Phi Yên lại hạ thấp thanh âm xuống: "Nếu Tiêu huynh đã tới đây, ta thế nào lại không cho ngươi mặt mũi. Như vậy đi, ngươi cứ trả tử tinh trước, sau khi xong việc, ta lén đưa cho ngươi một nửa... Chung quy vẫn phải có bề ngoài đúng không?"

Sở Phi Yên biết, đối phương muốn ưu đãi, mình không thể không cho. Mà vì thể diện, mình cũng tuyệt đối không thể yếu thế được. Cũng chỉ có thể qua lại trong bóng tối thôi.

Dù sao, Tiêu gia cũng là một trong cửu đại thế gia chúa tể Cửu Trọng Thiên. Với thực lực toàn bộ Sở gia, cũng tuyệt đối không thể chọc vào. Hơn nữa, chất nhi vừa mới về nhà, nếu khiến gia tộc đắc tội Tiêu gia, chỉ sợ sau này chẳng có ngày ngóc đầu lên được ở Sở gia nữa.

Cho nên, hiện tại cũng chỉ có thể chiếm thượng phong bề ngoài, ngầm chịu thua thiệt.

Trên thực tế, Sở tứ gia cũng thầm tính toán trong lòng: Mỗi người năm khối tử tinh cũng là một khoản tài phú khổng lồ rồi! Dù sao, ngay cả mình cũng chỉ được gia tộc phát mười hai khối tử tinh một năm mà thôi, mỗi tháng một khối..

Hiện giờ, cho dù mỗi người năm khối, cũng là một trăm mười khối tử tinh a. Một món đại tài rồi!

Nghe Sở Phi Yên nói như vậy. Trên mặt vị quản sự Tiêu gia này vẫn còn vẻ khó khăn, cuối cùng đành gật đầu, nói: "Sở tứ gia nể tình như vậy, tiểu đệ thực sự cảm kích không thôi."

Sở Phi Yên cười ha ha, nói: "Ngọc Long huynh khách khí rồi."

Thì ra người này tên là Tiêu Ngọc Long, Bên trong, Sở Dương vừa hung hăng hành hạ, tra tấn đại hán trên giường, khiến cho hắn gào rống, thở không ra hơi, chết đi sống lại, sống lại chết đi, hai tai vừa dỏng lên, nghe cuộc đối thoại bên ngoài.

Một nửa?

Ta dây quá thua thiệt rồi...

Sở đại lão bản tức giận trong lòng. Nhịn không được lại dùng thêm mấy phần lực lượng, đại hán kia kêu thảm một tiếng "Gia gia...." Vừa mới tỉnh lại lại hôn mê bất tỉnh...

Bên này, trong mắt Tiêu Ngọc Long Tiêu quản sự cũng lóe lên hàn quang, mỉm cười thầm nghĩ: Con mẹ nó, trên đời này chưa từng thấy cái giá nào chặt chém như vậy. không ngờ còn chiết khấu cho lão tử... Trước tiên cứ trị thương xong đã, buổi tối lại tới cướp sạch cái tiệm rách của ngươi. Sở lão tứ ngươi đơn thương độc mã, làm sao lại là đối thủ của chúng ta...

Bất quá, việc này phải làm thiên y vô phùng, không để lại dấu vết... Để ai ra mặt đây?

Nghĩ nghĩ, mỉm cười đi tới trước mặt Bảo Bình An, than thiện nói: "Bảo quản sự."

Bảo Bình An mặt mày đau khổ: "Tiêu huynh...."

"Bên ngươi còn mấy người vậy?" Tiêu Ngọc Long giả vờ hỏi.

"Còn có... còn có mười chín người. Nhanh thôi...." Bảo Bình An lau mồ hôi.

"Có đủ tử tinh chưa?" Tiêu Ngọc Long đương nhiên biết, với địa vị của Bảo Bình An, xuất môn ra ngoài, làm sao có thể mang theo nhiều tử tinh như vậy?

"Đã phái người về nhà lấy, lập tức quay lại ngay ấy mà...." Bảo Bình An cười khổ.

"À... Thì ra hiện tại còn chưa đủ tử tinh?" Tiêu Ngọc Long trơ mặt ra nói: "Nếu đã như vậy, mọi người cứ chờ ngươi hay sao? Không bằng... nhường cho chúng ta đi? Ngươi nói, cái này có phải là khi dễ người hay không?"

Ngoài miệng tuy nói ấm áp, tỏ ra mình tuyệt đối không khi dễ người khác, nhưng điệu bộ này thì có khác gì đang đe dọa người ta! Hơn nữa, sau khi khi dễ người ta, còn bắt người ta nói: Không, không, tuyệt đối không phải khi dễ.

Bên trong, Sở Dương bội phục sát đất. Con hàng này so với ta, da mặt còn dày hơn.

Bảo Bình An cầu cứu nhìn loạn xung quanh, nhưng mọi người ai dám vì một tên quản sự Bảo gia như hắn mà đi đắc tội với Tiêu gia như mặt trời ban trưa chứ? Cả đám đều quay mặt đi chỗ khác.

Thậm chí, có kẻ còn há miệng cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Sở Dương.

"Không, không. Tiêu huynh luôn nhân nghĩa hơn người, làm sao lại bắt nạt người khác chứ?" Bảo Bình An quả nhiên khép nép, nói: "Nếu đã vậy, tiểu đệ liền xếp hàng sau Tiêu huynh là được...."

Những lời này vừa nói ra, mười chín người đang chờ trị liệu của Bảo gia lập tức rên rỉ ầm ĩ. Trời ơi, đau thế này, chịu dựng một giây thôi cũng muốn chết rồi, không ngờ lại bị người ta đá ra sau, bắt nằm chờ...

Lập tức sinh ra cảm giác chẳng muốn sống nữa.

Tiêu Ngọc Long ra vẻ áy náy nói: "Cái này, cái này ổn chứ?"

"Tiêu huynh nói gì vậy? Nếu Tiêu huynh đã ra mặt, cho dù Tiêu huynh không nói, Bảo gia chúng ta cũng nguyện ý lui một bước." Bảo Bình An hiên ngang lẫm liệt nó, nhưng trong lòng lại thầm hỏi thăm lão nương Tiêu Ngọc Long.

Con mẹ nó, chưa từng thấy thằng khốn nào mặt dày như vậy...

"Vậy... ta chen ngang nhé....?" Tiêu Ngọc Long hỏi lại lần nữa.

Khuôn mặt Bảo Bình An rốt cuộc cũng co giật đùng đùng, sắc mặt biến thành màu đen, quay dầu đi chỗ khác.

Lúc này, ngay cả Sở Phi Yên cũng không nhịn nổi nữa rồi. Con mẹ nó, người ta đã thoái nhượng một bước rồi, không ngờ ngươi còn không thuận đà buông tha... Muốn bức chết người ta?

Nhịn không được ho khan một tiếng.

Bên trong, thanh âm Sở Dương lập tức truyền ra: "Kế tiếp."

Tiêu Ngọc Long vung tay lên, người của Tiêu gia lập tức kích động chạy tới, khiêng người vào bên trong.

Tiêu Ngọc Long đánh mắt với người phía sau một cái, người nọ hiểu ý, chui vào trong một chiếc xe ngựa.

Chỉ nghe thấy, từ trong cỗ xe ngựa kia truyền ra tiếng răng rắc không ngừng...

Tiếp đó, liền xách một cái túi ra.

Tiêu Ngọc Long tiếp lấy cái túi đó, đặt vào chậu trước mặt Sở Phi Yên, mỉm cười nói: "Sở tứ gia, đây là hai trăm hai mươi khối tử tinh, mời đếm."

Rầm một tiếng, đổ tử tinh ra khỏi túi.

Bốn phía ồn ào.

Sở Phi Yên thiếu chút nữa là tức bể phổi.

Bên trong, đúng là hai trăm hai mươi khối, bất quá, so với tử tinh bình thường thì nhỏ hơn một nửa. Thì ra tiếng răng rắc trong xe vừa nãy, chính là tiếng tử tinh bị chém thành hai nửa..

Đây thuần thúy là sỉ nhục!

Hơn nữa còn là ỷ thế hiếp người!

Tiêu Ngọc Long dùng phương thức này để thể hiện sự bất mãn của mình đối với Sở Phi Yên! Đồng thời cũng biểu lộ: Tiêu gia, trong toàn bộ khu vực này, chính là muốn gì được đó! Ai dám không phục, kết quả cũng giống như đống tử tinh này!

Cho dù quý, nhưng chỉ cần ta muốn, chém là chém!

Bảo Bình An vừa mới bị sỉ nhục, lập tức nở nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa! Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đều muốn xem Sở Phi Yên xử lý chuyện này thế nào.

Hai tay Sở Phi Yên cũng run lên rồi, sắc mặt tím tái. Đang định phát tác thì thấy rèm cửa vén lên, Sở Dương cước bộ phù phiếm, gần như muốn ngã sấp xuống, đi tới: "Tứ thúc...."

"Làm sao vậy?" Sở Phi Yên cả kinh đứng dậy.

"Mệt... Tứ thúc giúp ta khôi phục thân thể một chút... Nhiều người đang chờ như vậy, tiểu chất... Nóng lòng như lửa đốt...." Sở Dương suy yếu nói.

Sở Phi Yên vội vàng chạy tới, vận công giúp chất nhi khôi phục thân thể. Sở Dương thuận thế liền mềm oặt ra, ngã vào trong lòng hắn. Sở Phi Yên chỉ thấy trên đùi đau nhói một cái, thì ra đã bị Sở Dương hung hăng nhéo một cái.

Lập tức tỉnh ngộ lại: Hiện giờ tuyệt đối không thể phát sinh xung đột với Tiêu gia.

Chậm rãi đè nén lửa giận xuống.

Sở Dương dựa vào trong lồng ngực Sở Phi Yên, mồ hôi trên mặt không ngừng rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, môi cũng có chút tím ngắt, hữu khí vô lực nhìn Tiêu Ngọc Long nói: "Tiêu quản sự.. Xin chớ nóng vội, thật sự là thân thể... vãn bối quá yếu... khụ khụ khụ... không có căn cơ.. Chớ trách, chớ trách, chỉ một lát là tốt thôi."

Tiêu Ngọc Long chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra ý cười thâm hiểm, nói: "Sở đại thiếu, ta cũng giúp ngươi một tay. Tiêu gia chúng ta, huyền công chính thống thiên hạ đó...."

Nói xong liền vươn tay, chụp lấy tay Sở Dương.

Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh bĩu môi: Tiêu gia các ngươi là chính thống? Con mẹ nó, xách giày cho chính thống cũng chê các ngươi thô kệch...."

Sở Dương mừng rỡ: "Đa tạ Tiêu quản sự."

Tiêu Ngọc Long cầm lấy tay Sở Dương, tất cả nghi ngờ lập tức tiêu tán: Tiểu tử trước mắt này không phải là không có tu vi, là bị người ta phế đi! Truyền nguyên khí cho hắn chỉ là ném đá xuống động không đáy mà thôi! Chỉ có thể giúp hắn khôi phục thể năng mà không còn tác dụng nào khác.

Đột nhiên xuất hiện truyện kỳ quái như vậy, tất cả y giả đều bó tay, tại thời khắc sắp chết thế này, lại đột nhiên chui ra một thiếu niên có thể trị, hơn nữa thu phí cũng cực kỳ đắt đỏ...

Tiêu Ngọc Long há lại không nghi ngờ?

Người này cùng thắng béo kia, cho dù không phải thầy trò thì cũng khó tránh khỏi liên quan!

Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người ở đây, trong lòng đều có hoài nghi như vậy. Dù sao tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu. Chỉ cần trị thương xong là lập tức điều tra chuyện này.

Nhưng giờ phút này, Tiêu Ngọc Long đã đưa ra kết luận, tiểu tử này chỉ sợ có quan hệ thì cũng không quá lớn: Một phế nhân, có thể làm gì chứ?

Hắn còn nghĩ sâu hơn một tầng: Cho dù người nọ muốn làm như vậy, thì cũng phải làm cực kỳ bí mật? Tại sao có thể khua chiêng gióng trống như thế?

Thế là nghi ngờ trong lòng cứ chậm rãi tiêu tán mất.

Hiện giờ, nắm lấy tay đối phương rồi, chẳng lẽ lại rụt trở lại? Vừa nói muốn giúp đối phương khôi phục, làm sao có thể thu hồi được? Đây không phải là tự tát vào mặt mình sao? Tiêu Ngọc Long đành cau mày, không tình nguyện vận chuyển nguyên khí truyền sang...

Sở Dương tinh thần chấn động, cao hứng nói: "Tứ thúc, ngài buông tay ra đi, nguyên công Tiêu quản sự quả nhiên là chính thống, vừa truyền sang, so với ngài còn thoải mái hơn nhiều. Ngài cùng truyền công, hai cỗ huyền công xung đột, ta thật sự khó chịu...."

Sắc mặt Tiêu Ngọc Long lập tức đen lại.

Con mẹ nó, đây chẳng phải coi lão tử là dứa ở sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio