Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 910: chuẩn bị ra tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Vô Nhan hét lớn một tiếng, thân hình phóng ra... Bay vào rừng cây giống như chim to, vỗ hai chưởng, tạo ra một tiếng bạo vang như sét đánh: "Ba tên vô liêm sỉ!"

Ba người ở đối diện đồng thời phản ánh lại đây: "Hèn chi ta thấy quen thuộc, té ra là thằng này!”

Bốn người binh binh pằng pằng đánh thành một đám, trong nháy mắt khi kình khí tiếp xúc mặt hồ, mặt hồ vốn bình tĩnh ngay lập tức nổi gió lớn như bão, nước trong hồ bị cuốn thẳng đến bầu trời, bay thẳng lên đến độ cao trăm trượng, khi rơi xuống, đã là một mảnh đục ngầu.

Tiếng gió vang lên vù vù, vô số cây lớn tranh nhau bay lên giữa không trung, cát bay đá chạy, khủng bố đến cực điểm.

Đây vẫn chỉ là bắt đầu.

Mới vừa rồi tiểu thế giới còn yên tĩnh an bình, đột nhiên liền trở nên ngổn ngang, làm gì còn có nửa điểm "Đẹp đẽ, nên thơ!”

Sở Dương nhìn thấy thế, thở dài thật sâu.

Ngụy Vô Nhan tin tưởng mười phần, chỉ cảm thấy chính mình xông lên Chí tôn, lại đối phó ba tên này không phải là dễ như trở bàn tay? Nhưng khi ra tay mới phát hiện, lại càng thêm gian nan so với lúc trước rồi.

Tu vi của đối phương, hình như cũng tăng trưởng theo tu vi của mình, chẳng lẽ là liên thủ hợp kích tăng lên uy lực? Trong lòng Ngụy Vô Nhan cảm thấy nghi ngờ, nhưng rat ay cũng không hề thả lỏng.

"Dừng tay!" Sở Dương hét lớn một tiếng: "Là người một nhà!”

Hắn vừa hét lên, bốn người đồng thời không hiểu ra sao.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Dương đã phóng nhanh như gió vào.

Bốn người đều sợ làm bị thương hắn, đều hạ xuống đất.

"Tứ đệ!" Vạn Nhân Kiệt buồn bực nói: "Tên hỗn đản này làm sao lại thành người một nhà với chúng ta?”

"Đúng vậy Tứ đệ." Thành Độc Ảnh rầu rĩ nói: "Đây là kẻ thù của chúng ta.”

Đúng thế…Huynh đệ, đại sư huynh cùng nhị sư huynh nói đúng." Bao Bất Hoàn gãi đầu nói.

Sở Dương cười khổ: "Đúng là người một nhà.”

Nói xong thì Ngụy Vô Nhan cũng bu lại: "Đây là có chuyện gì?”

Sở Dương nghi ngờ nói: "Không phải lúc trước ta đã nói với ngươi, trước lúc cứu ngươi ta cứu ba người rồi sao? Chính là ba người bọn họ. Làm sao vậy? Các ngươi quen biết sao?”

"Chúng ta quen biết?" Bốn người đồng thời có chút choáng váng: "Chúng ta đâu chỉ có quen biết”

"Ba tên này cũng không phải là người tốt!" Ngụy Vô Nhan dùng tay kéo lấy Sở Dương qua một bên, nói một cách nghiêm túc: "Ngươi phải cẩn thận.”

Vạn Nhân Kiệt cũng dùng tay kéo Sở Dương qua, khuôn mặt nghiêm túc: "Tứ đệ, người nầy không phải người tốt!

Tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với hắn? Người này chính là một tên thấy tiền sáng mắt, vì tiền thì cái gì cũng làm.”

Hai người, mỗi người lôi kéo một tay của Sở Dương, nhìn đối phương như hổ rình mồi.

Sở Dương bất đắc dĩ nói: "Thực sự là người một nhà." Nói với Vạn Nhân Kiệt: "Đại ca, ta mới vừa gặp gỡ vị Ngụy huynh mấy ngày trước, lúc ấy hắn bịthương, ta giúp hắn chút chuyện nhỏ, cứu sống hắn......”

Vạn Nhân Kiệt trố mắt nhìn: "Ngươi cứu sống hắn? Tại sao ngươi lại có thể cứu sống tên vô liêm sỉ này! Hắn muốn lấy đầu của ta đi đổi thưởng đấy,đầu của ta, trong mắt hắn cũng chỉ là bảy vạn Tử tinh!”

Sở Dương nói với Ngụy Vô Nhan: "Vị này chính là Vạn Nhân Kiệt, là đại ca kết nghĩa của ta, lúc ấy tình huống của bọn họ cũng không khác ngươi cho lắm…Quá trình cũng không khác nhiều...”

Ngụy Vô Nhan tức giận nói: "Ta làm sao có thể không biết không sai biệt lắm? Nếu không phải là do ba tên vô liêm sỉ này, thì ta cũng sẽ không có thảm đến nỗi phải cần ngươi cứu giúp...”

Thành Độc Ảnh giận dữ nói: "Nói gì mà thúi thế! Nếu không phải do ngươi chủ động gây sự, thì tại sao chúng ta lại gây khó xử cho ngươi? Ăn còn không đủ no, đâu có rảnh rỗi đến mức kiếm chuyện gây sự?”

Ngụy Vô Nhan giận dữ nói: "Vô nghĩa! Ai không phải là vì ăn cơm! Nếu phải đầu của lão đại các ngươi đáng giá, ta còn khinh thường ra tay!”

"Ngươi nghe một chút ngươi nghe một chút" Vạn Nhân Kiệt tức giận đến nỗi cả người run run: "Tứ đệ ngươi buông tay ra, hôm nay ta phải vặt đầu hắn xuống làm bóng đá! Nếu làm không được, cũng thật có lỗi với Tứ đệ vì đã giúp ta tăng lên tu vi!”

Ngụy Vô Nhan buồn cười: " Tu vi của bọn họ cũng là do ngươi tăng lên?”

Sở Dương buông buông tay: "Trên người của ta có tổng cộng bốn khỏa Tử Vân đan, sau đó bốn người các ngươi mỗi người một viên, đã chia đều...”

Bốn người đồng thời choáng váng: Còn có chuyện như vậy!

"Vậy" Sở Dương hỏi thử: "Tất cả mọi người đều là bằng hữu, các ngươi còn muốn đánh nữa hay không?”

Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời bớt giận.

Vạn Nhân Kiệt trừng mắt nói: "Ngụy Vô Nhan, ngươi còn muốn giết ta không?”

Ngụy Vô Nhan đã quay đầu lại, thản nhiên nói: "Bổn tọa đột nhiên không còn hứng thú với đầu của ngươi!”

Vạn Nhân Kiệt tức giận nói: "Ngươi muốn giết liền giết, muốn không giết liền không giết? Ngươi có ý gì?!”

Nhìn thấy hai người lại muốn cải vã, Sở Dương vội vàng khuyên giải, Sở Nhạc Nhi cũng đã chạy tới khuyên can, Vạn Nhân Kiệt vừa nhìn thấy Sở Nhạc Nhi, lập tức hiền hòa hẳn lại, bám lấy nàng hỏi han ân cần, cũng không rảnh quan tâm đến Ngụy Vô Nhan nữa.

Mọi người ngồi xuống đất, chuẩn bị ăn cơm.

Sau đó hai bên đều cảm thấy khó hiểu, hỏi nguyên do, Sở Dương không làm sao được bèn nói với Ngụy Vô Nhan một lần việc đã cứu ba người Vạn Nhân Kiệt như thế nào, sau đó lại nói một lần việc cứu Ngụy Vô Nhan, nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô. Còn chưa nói xong, cơm cũng đã làm xong, vì thế vừa ăn vừa nói.

Đám người Vạn Nhân Kiệt cảm thấy thoải mái hơn, té ra thằng này còn thảm hơn cả chúng ta.

"Ha ha" Thành Độc Ảnh cười ra tiếng: "Đúng là ác quả ác báo! Ngụy Vô Nhan tự cho mình là anh hùng vô địch, đâu có biết đã bước nhầm một bước vào Quỷ Môn Quan, bị một đầu dã thú biến thành hình dạng như vậy...Nghĩ đến mà hết cả giận!”

Ngụy Vô Nhan tức giận nói: "Cái gì mà dã thú! Ngươi tìm một con dã thú đến xem có uy lực như vậy hay không? Đó là thập cấp Linh Thú! Thập cấp!”

Thành Độc Ảnh bĩu môi: "Mặc kệ là thập cấp hay là một cấp, dù sao việc ngươi bị một con dã thú ăn hiếp cũng là sự thật! Thiếu chút nữa cũng đã chết rồi, nếu không phải nhờ có Tứ đệ của chúng ta, bây giờ ngươi đã là một đống xương trắng! Ừm nói như vậy ~~~~~~~~~~~~~ ngươi thiếu chúng ta một cái nhân tình…

Bao Bất Hoàn lại nói chen vào: "Câu này của Nhị ca sai rồi. Cái gì gọi là một đống xương trắng? Nếu không phải là Tứ đệ cứu hắn thì hiện tại hắn đã muốn biến thành phân...”

Sở Nhạc Nhi nôn một tiếng.

Vạn Nhân Kiệt rất không vui, quay đầu lại: "Sao lại nói như vậy? Đang ăn cơm mà các ngươi lại nói phân là sao... Từ nay về sau, lúc ăn cơm khôngđược nói từ phân? Các ngươi có biết lúc ăn cơm nói từ phân là sẽ cho người buồn nôn?”

Hắn không cho mọi người nói ra từ phân, nhưng hắn lại liên tục nói ra từ phân.

Sở Nhạc Nhi che miệng chạy ra ngoài, chạy vội tới phía sau một thân cây, nôn liên tục.

Ngay lập tức, Vạn Nhân Kiệt giận dữ, trừng mắt dựng râu đối với Bao Bất Hoàn: "Ngươi nói xem, nên nói ngươi như thế nào đây? Không cho ngươi nói từ phân thì ngươi không nên nói từ phân, nhìn xem, Nhạc Nhi đều nôn rồi kìa, đều do ngươi nói ra từ phân...”

Mọi người kinh ngạc không nói gì.

Sở Dương đang nhai một miếng thịt, đột nhiên cảm thấy không có mùi vị, ghê tởm nhịn không được, muốn ói ngay tại chỗ luôn.

Ngụy Vô Nhan cùng Thành Độc Ảnh cũng dừng ăn, nhìn Vạn Nhân Kiệt một cách quái dị.

Cuối cùng Sở Nhạc Nhi cũng đã quay trở lại.

"Nhạc Nhi, ngươi không sao chứ?" Vạn Nhân Kiệt quan tâm săn sóc, đau lòng nói: "Đều do người này, đang ăn cơm mà lại nói đến phân, ta đã dạy dỗ hắn từ nay về sau lúc ăn cơm không nên nói đến phân rồi......”

Sở Nhạc Nhi nôn một tiếng, lại chạy đi.

Ngụy Vô Nhan không thể nhịn được nữa đứng lên, đấm một đấm vào mặt Vạn Nhân Kiệt, ngay sau đó phóng tới, nghiến răng nghiến lợi: "Này thì phân này! Hôm nay ta đem ngươi đánh thành phân”

Vạn Nhân Kiệt giận dữ: "Lão Nhị lão Tam... Mau tới...”

Thành Độc Ảnh cùng Bao Bất Hoàn nuốt nước miếng, đứng nhìn có vẻ hả hê.

Hai người không lên, làm cho Vạn Nhân Kiệt đã trúng một trận đau. Ngụy Vô Nhan cưỡi ở trên người hắn, giáng xuống từng quả đấm nặng như núi, kêu lên bang bang.

Thật lâu sau, mặt mũi Vạn Nhân Kiệt bầm dập, miệng lải nhải oán giận, tức vì ba tên huynh đệ không có nghĩa khí, nhìn lão Đại bị đánh, nhưng lại không vô cứu viện, thực là buồn cười.

Ba người xem hắn là không khí, không thèm quan tâm đến lời hắn nói.

Thật lâu sau, Bao Bất Hoàn mới nói: "Đại ca, nói thật, ta có thể nhịn được không giúp hắn đánh ngươi… Đã là có nghĩa khí lắm rồi.”

Sở Dương cùng Thành Độc Ảnh liên tục gật đầu, cảm thấy lời này thật sự nói đúng những gì ta đang nghĩ.

Vạn Nhân Kiệt trố mắt nhìn hắn: "Vì cái gì?”

Năm người Ngụy Vô Nhan, Sở Dương, Thành Độc Ảnh, Bao Bất Hoàn, tính cả Sở Nhạc Nhi cùng nhau hét về phía hắn: "Phân!”

Trên mặt Vạn Nhân Kiệt đầy nước miếng...

Buổi chiều, mọi người đều xuống cạnh hồ nước tắm giặt, mỗi người đều cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Sau đó nằm ở trên bờ cát nói chuyện phiếm.

"Đại ca, chuyện của các ngươi, làm được chưa?" Sở Dương đưa ra câu hỏi.

"Đừng nói nữa." Vừa nhắc tới việc này ba người Vạn Nhân Kiệt lại cảm thấy buồn phiền: "Thật sự không có cơ hội ra tay.”

"Gì?" Sở Dương ngồi dậy: "Chuyện như thế nào?”

"Hai nhà đều canh phòng kĩ lưỡng! Trong khoảng thời gian này, không cần chúng ta động thủ, bọn họ đã bắt đầu ám sát lẫn nhau! Đã muốn khiến cho tất cả sợ hãi, trông gà hoá cuốc. Lúc chúng ta đi, hầu như bọn họ đều cùng một chỗ, ở gần sát nhau, một cái xem một cái. Canh phong ở bên ngoài đều là cao thủ, căn bản không có cơ hội ra tay.”

Vạn Nhân Kiệt nói: "Hơn nữa lúc này Dạ gia còn có một vị Chí tôn đang âm thầm ẩn tàng ở ngay trong đó. Một khi chúng ta ra tay, thì cũng không nắm chắc có thể trốn thoát, vậy thì cũng không thể đạt được mục đích giá họa." Hắn thở dài: "Ta là Chí tôn nhưng chỉ là giả, người ta chính là hàng thật giá thật, không cách nào so sánh được.”

Sở Dương nhăn mặt, nhăn mày: "Xung đột cỡ này làm sao lại có Chí tôn áp trận? Chuyện này không hợp tình hợp lý.”

Thành Độc Ảnh nói: "Nghe nói, vị Chí tôn kia chính là người ủng hộ sau lưng Dạ Thập Tam, nhưng mà mặc kệ hắn là ai, có một vị trí chí tôn áp trậnđây là việc có thể khẳng định”

Sở Dương yên lặng gật gật đầu, nói: "Nói như vậy, các ngươi không có động thủ?”

"Không có động thủ." Vạn Nhân Kiệt cảm thấy có chút mất mặt, thanh âm cũng nhỏ xuống, nói: "Việc này chúng ta về thương lượng một chút với Tứđệ nè”

"Nếu không có động thủ, thì có thể chuẩn bị kế hoạch mới." Sở Dương nói: "Cái này không là vấn đề. Tí nữa các ngươi vẽ bản đồ cho ra, ghi rõ chỗ của hai bên, sau đó chúng ta cùng lão Ngụy, làm một trận.”

Ngụy Vô Nhan nói: "Tiểu huynh đệ nói làm, ta liền làm! Nhưng nếu tiểu huynh đệ không nói làm, ta sẽ không giúp bọn hắn.”

Vạn Nhân Kiệt giận dữ: "Ai muốn ngươi giúp?”

Hai bên lại muốn cãi nhau.

Sở Dương cảm thấy đau đầu, giơ tay đầu hàng: "Các ngươi đừng cãi nhau nữa có được hay không?”

Hai người đều hừ một tiếng, nhìn nhau hung hăng, cũng đều quay trở về.

Ban đêm.

Năm người vứt xe ngựa, che kín mặt mũi, Ngụy Vô Nhan cõng Sở Nhạc Nhi, yên lặng sử dụng khinh công, tiềm hành năm trăm dặm, đi đến bên cạnh Hắc Tùng Lâm.

"Bên này là Dạ gia. Phía đối diện, cách bảy tám dặm, chính là người của Tiêu gia." Vạn Nhân Kiệt lén lút nhắc nhở Sở Dương.

"Chuẩn bị hành động." Ánh mắt Sở Dương lạnh lẽo: "Nên hoàn thành tâm nguyện của Đại ca để lại mới được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio