Thanh Long đã khôi phục thực lực, nàng lại có khế ước với Thanh Long, nên hiện tại tu vi của Ngưng Sương có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, bây giờ nàng đã đến bát tinh huyền vương sơ kỳ.
Mở căn phòng thứ năm ra, bên trong là một quyển bí tịch liên quan tới cách bố trí cấm chế thượng cổ và thư tịch phá giải, trong đó có nói tới một loại thủ pháp vạn năng giải cấm, gọi là âm dương vô cực thuật. Ngưng Sương rất có hứng thú với cái này. Trừ cái đó ra, còn có một quả hồ lô, dưới tầng chót tản ra khí lạnh, trên tầng thượng tỏa ra hơi nóng. Ngưng Sương thử đem Tử Liên thần hỏa và Băng Ngọc Hàn Lực chia ra thăm dò trong đó.
Thông qua khế ước cùng với nó, Ngưng Sương biết nó là một thần khí, tên là băng hỏa thôn thiên hồ lô. Về phần nó có đúng là có năng lực thôn thiên ( nuốt trời) hay không, Ngưng Sương cũng không biết, nhưng hai chữ băng hỏa, cũng rất chuẩn xác.
Vốn là, hôm nay Thanh Long đã đủ sức để mang theo Ngưng Sương bay xuyên qua Hải Vực mờ mịt này, nhưng dù sao nàng đã cùng Thiên Nhai Thuyền Hành ước định, nên Ngưng Sương không muốn thất tín với người ta. Cũng may nàng đào khoáng thạch mất hai ngày, vậy nàng chỉ cần đợi thêm một ngày nữa, tới ngày thứ ba, bóng dáng to lớn xanh trắng đan xen liền xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng đây chính là thuyền của Thiên Nhai Thuyền Hành.
Đợi thuyền của Thiên Nhai Thuyền Hành đến gần hoang đảo, Ngưng Sương mới nhìn rõ, đội hình thủy thủ lần này vẫn giống như lần đến, xa xa Vô Nhị, Lâm Kiền và Mạc Phi đang vẫy tay về phía nàng chào hỏi.
Đợi Ngưng Sương lên thuyền, bọn họ chỉ cảm thấy hơi thở của nàng lại thêm hư vô, nàng thu lại giống như một người bình thường không có huyền lực. Nhưng đã thấy qua thực lực của nàng nên bọn họ tự nhiên biết, đây là tu vi của nàng càng thêm tinh thuần.
Hai người âm thầm suy đoán, chỗ hoang đảo này có gì bất đồng cùng với nơi khác, mà có thể khiến tu vi nâng lên một bậc trong vòng ba tháng ngắn ngủn. Đưa mắt trông về phía xa, hai người kinh ngạc phát hiện, vốn là trên hoang đảo có nhiều hắc thạch lởm chởm, lúc này đã bị người lật đến nơi nơi đều có thương tích.
Chẳng lẽ trên đảo này có bảo vật gì không muốn người biết, nên mới khiến vị Sở đại nhân này phải đào ba thước đất!
Nhưng mà bọn họ tự biết mình, tâm tư của cao nhân thần bí giống như này bọn họ không có khả năng đoán được, cho nên, thoáng chốc bọn họ thu thập xong tâm tình, chuẩn bị khởi hành.
Bởi vì trong không gian giới chỉ của Hải Vô Nhai có vô số tinh hạch của huyền thú biển cùng với bảo thạch, San Hô, và một ít dạ minh châu, nên Ngưng Sương cũng mất luôn ý niệm săn giết xạ hương kình, dù sao Hải Vô Nhai đã vì nàng dâng lên toàn bộ năm miếng tinh hạch của xạ hương kình.
Bây giờ nàng giống như một hộ bạo phát, đối với những thứ có lợi ích nhỏ nàng tự nhiên nhìn không thuận mắt.
Lên đường thuận buồm xuôi gió, Ngưng Sương tự nhốt mình trong phòng ngủ đến sắc trời đen kịt. Đoạn thời gian này, trong đầu nàng giống như một sợi dây cung thời thời khắc khắc đều kéo căng, hôm nay rốt cuộc cũng được buông lỏng, giấc ngủ liền thành phương thức tư dưỡng nguyên thần tốt nhất đối với nàng lúc này.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cảng Đan Dương phồn hoa ở xa xa, Ngưng Sương mới mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ ra, sửa sang lại y phục và dung nhan một chút, sau đó rời khỏi gian phòng.
Lại đi thêm khoảng tầm hai canh giờ nữa, rốt cuộc thuyền cũng cập bờ. Tên tiều nhị trẻ tuổi của Thiên Nhai Thuyền Hành đã sớm chờ ở đây, vừa nhìn thấy Ngưng Sương liền nụ cười thật tươi tiến lên đón.
“Sở tiểu thư, tiểu nhân Nam Cung Nguyệt ở chỗ này đa tạ đại ơn cứu mạng của tiều thư.” Hắn hướng Ngưng Sương thi lễ một cái, thần thái thành khẩn.
Ngưng Sương ngạc nhiên, chợt nghĩ đến chắc hẳn là chuyện của Thuyền Hải Tặc, lúc này nàng đỡ hắn lên, cười nhạt một tiếng.”Nam Cung công tử, không cần phải như thế! nếu ta đã mướn thuyền của quý các, thì tự nhiên phải có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho đoàn thủy thủ của quý các.”
Nhìn gương mặt thanh tú của hắn, trước mắt Ngưng Sương đột nhiên thoáng qua gương măt thanh lãng của Nam Cung Thanh Ca, không biết giữa bọn họ có liên hệ gì không? Nàng tùy ý lắc lắc đầu, thực sự nàng suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là đều mang họ Nam cung mà thôi, có thể có liên hệ gì?
Nam Cung Nguyệt nghênh đón nàng trở về Thiên Nhai Thuyền Hành, lại nói rất nhiều lời cảm tạ, cuối cùng Ngưng Sương đem Thuyền Hải Tặc tặng cho Thiên Nhai Thuyền Hành, Nam Cung Nguyệt vui vẻ tiếp nhận. Lúc nàng trở lại quán trọ Thiên Nhai kiểm tra thẻ thì nàng mới phát hiện, Nam Cung Nguyệt lại thêm hai mươi vạn huyền tinh vào trong thẻ của nàng.
Số lượng lớn như vậy, khiến Ngưng Sương không khỏi hoài nghi hắn thật sự chỉ là một người quản lý nho nhỏ ở Thiên Nhai Thuyền Hành thôi ư?
Dọc theo đường đi, nàng nghe được rất nhiều lời đồn đại về người đã từng là bá chủ của cảng Đan Dương...... Ngô gia. Nghe nói Ngô Dung của Ngô gia đã từng khi nam phách nữ ()sau khi gia gia hắn bị thương liền trở thành phế nhân, một vài gia tộc hoặc thế lực lúc trước dựa vào bọn họ hiện tại đều rối rít phản bội, lại bị rất nhiều kẻ thù đánh đến tận cửa, đem một gia tộc lớn như vậy hủy đi trong chốc lát. Gia gia hắn bị tức chết, ngay cả Ngô Dung, bản thân hắn cũng bị nữ tử đã từng bị hắn chơi đùa chơi đùa lại sau đó vứt bỏ bán vào nơi phong nguyệt().
()Khi nam phách nữ: ý chỉ người hay bắt nạt ức hiếp người khác.
() Phong Nguyệt: chính là nơi trăng gió ý chỉ thanh lâu
Dù sao Đan Dương cảng có rất nhiều người thám hiểm và đoàn thủy thủ còn độc thân, trong đó không thiếu người đói khát thích nam phong, cho nên đây là nơi thích hợp có cả nam lẫn nữ, triển vọng thị trường rộng lớn.
Lời đồn đãi sinh động như thật, vang lên bên tai không dứt, Ngưng Sương chỉ có thể âm thầm cảm thán chung quy cõi đời này người bỏ đá xuống giếng thì rất nhiều, còn giúp người khi gặp nạn thì lại rất ít!
Ở quán trọ Thiên Nhai nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, Ngưng Sương liền quyết định trở về học viện Đế Quốc, cự tuyệt Thiên Nhai Các phái người dùng xe huyền thú đưa về, Ngưng Sương để Thanh Long hóa thành bản thể, bay thẳng qua rừng rậm Ngạc Mộng.
Ngồi ở trên lưng Thanh Long, bên tai tiếng gió gào thét mà qua, mắt nàng nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt là cảnh trí giống như cưỡi ngựa xem hoa lóe lên rồi biến mất. Thanh Long có thực lực cường đại, mặc dù cấp bậc bị áp chế, nhưng tốc độ phi hành vẫn như cũ vô cùng nhanh, rất nhanh nàng đã tới bên ngoài Mộng Chi Thành.
Ngưng Sương mặc dù không xác định cấm chế phi hành ở Mộng Chi Thành có tác dụng đối với Thanh Long hay không, nhưng nàng cũng không có ý định khiêu chiến quyền uy của học viện Đế Quốc, ai bảo Huyền Lão là sư phụ của nàng đây!
Sau khi Thanh Long trở lại không gian, Ngưng Sương đi bộ vào Mộng Chi Thành, ước chừng sau khoảng nửa canh giờ, mới gặp được một chiếc xe huyền thú đưa người ra khỏi thành sau đó trở về.
Ngưng Sương vừa cảm khái vận khí của mình tốt, vừa liên tiếp hướng tới hắn vẫy tay. Phu xe trẻ tuổi đánh xe Sư Thú chạy như bay tới chỗ nàng, Ngưng Sương thấy được gương mặt có chút quen thuộc, nhưng nhất thời làm sao nàng cũng không nhớ nổi mình đã gặp hắn ở nơi nào.
“Xin hỏi tiểu thư muốn đi đâu?” giọng nói của phu xe lễ phép hòa khí.
Lên xe, dư quang khóe mắt nhìn thấy dành bài trên xe, Ngưng Sương mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra phu xe này chính là Thụy Phúc. Chỉ chớp mắt đã qua bốn năm, không ngờ lần thứ hai vào Mộng Chi Thành vẫn là ngồi xe của hắn.
“Tới học viện Đế Quốc!”
Thụy Phúc vẫn hay nói như vậy, vừa lái xe vừa nói: “Tiểu thư cũng tới học viện Đế Quốc tham gia tầm bảo trong Linh Tiêu Tháp đi!” Mấy tháng gần đây, người tới Mộng Chi Đảo nối liền không dứt, cơ hồ đều là hướng về Linh Tiêu Tháp mà tới. Chỉ là những người đó đều là cường giải huyền thánh trở lên, không giống vị tiểu thư này không có lấy một chút huyền lực.
“Linh Tiêu Tháp?” Ngưng Sương nghi ngờ ngước mắt, ngay sau đó lại sáng tỏ, Linh Tiêu Tháp này hẳn là tòa Hắc Tháp bên cạnh tiểu viện.
Thụy Phúc ngạc nhiên, nghe giọng điệu của vị tiểu thư này, dường như không biết chuyện Linh Tiêu Tháp, chẳng lẽ nàng không phải vì Linh Tiêu Tháp mà tới? Chỉ là vừa nghĩ tới Ngưng Sương không có huyền lực, liền bình thường trở lại.
Thụy Phúc cũng không bởi vì Ngưng Sương không có huyền lực hoặc không biết chuyện về Linh Tiêu Tháp mà tất cả người trên Đại lục đều biết mà hiện ra vẻ kinh thường, ngược lại càng nói liên tục: “Nghe nói, Linh Tiêu Tháp có lịch sử lâu hơn so với học viện Đế Quốc, cứ sau một trăm năm Linh Tiêu Tháp sẽ mở một lần, trên Đại lục, người có tu vi thiên huyền sư trở lên đều có thể đi vào tầm bảo. Nghe người đã từng đi vào nói, mỗi tầng Linh Tiêu Tháp đều có một phần thưởng thần bí, hơn nữa học viện Đế Quốc sẽ đem người đứng đầu cô bố với toàn bộ đại lục, có thể nói là chuyện tốt được cả danh và lợi. Vì vậy dẫn đến tất cả cường giả toàn đại lục đều tới.”
Nghe vậy, cái Ngưng Sương nghĩ tới cũng không phải là phần thường gì..., mà là nghĩ tới câu nói trước khi ngủ say của Xích Viêm, ‘ nhất định phải giúp ta lấy lại Linh Tiêu Phục Ma Tháp ’, cũng không biết Linh Tiêu Phục Ma tháp trong miệng Xích Viêm cùng Linh Tiêu Tháp ở học viện Đế Quốc có quan lệ gì không?
Mặc kệ như thế nào, nàng cũng phải đi vào thăm dò, nói không chừng có thể tìm được một chút vết tích về Linh Tiêu Phục Ma Tháp, đáng tiếc lúc ấy Xích Viêm chưa nói xong, nếu không nàng đâu đến nỗi giống như bây giờ một chút đầu mối cũng không có.
Dọc theo đường đi, Thụy Phúc thao thao bất tuyệt đem chuyện mấy năm nay trong Mộng Chi Thành nói lại một lần, bất tri bất giác, xe huyền thú liền tiến vào Mộng Chi Thành.
Trên đường rộng rãi dòng người như dệt cửu, xe ngựa như nước, cửa hàng hai bên đường, san sát nối tiếp nhau, các loại chiêu bài hoặc bay theo chiều gió, hoặc kim quang lấp lánh, một mảnh thịnh thế phồn hoa.
Lần đầu tiên tới là vừa lúc học viện Đế Quốc chiêu sinh, lần này lại vừa vặn Linh Tiêu Tháp mở ra, đều là đại sự khiến mọi người đổ xô kéo tới. Vì vậy trên đường lớn giống như lúc trước nàng tới người chen người, xe chen xe. Cho dù Thụy Phúc đã sớm dừng lại cuộc nói chuyện, hết sức chăm chú lái xe, nhưng cũng không cản được xe Sư Thú của người khác đụng vào hắn.
Đó là một chiếc xe Sư thú giơ roi đi rất nhanh ở trong biển người, sau khi đụng vào xe Thụy Phúc, tốc độ không chỉ có giảm bớt, mà ngược lại, lại đem roi quất càng mãnh liệt. Mặc dù Sư Thú đã bị thuần phục, nhưng tính khí cuồng bạo trong xương vẫn còn, mãnh liệt quất liền khơi dậy tính tàn bạo ẩn sâu trong nó, sau khi Sư Thú bị đau liền điên cuồng xông về xe Sư thú cùng nó đụng phải.
Hiển nhiên Thụy Phúc chưa từng trải qua chuyện như vậy, lúc này đã bị dọa đến choáng váng, chỉ kinh ngạc ngồi im tại chỗ điều khiển.
Bị một Sư Thú khác khiêu khích, hiển nhiên cũng khơi dậy ý chí chiến đầu của con Sư thú của Thụy Phúc, lúc này hai con Sư Thú toàn lực đánh vào đối phương. Người trên chiếc xe kia đã sớm xuống xe, mắt thấy bi kịch sẽ phải xảy ra.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy một đạo bạch quang thoáng qua, bóng dáng Thụy Phúc đã biến mất khỏi chỗ điều khiển.
Chỉ nghe ‘ bùm... ’ mấy tiếng nổ, hai chiếc xe Sư Thú trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, hai con Sư Thú cũng bị thương không nhẹ.
Thụy Phúc bị đạo âm thanh này chấn đắc tỉnh hồn lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Ngưng Sương, đáy mắt hiện lên thần thái phức tạp, thì ra là hắn có mắt không tròng, nữ tử xinh đẹp vô song này lại là cao nhân thâm tàng bất lộ.
Người khác không thấy rõ, nhưng hắn lại cảm thấy rất rõ ràng, trong khoảng chớp mắt, một đạo huyền lực vững vàng kéo hắn cách xa chỗ ngồi điều khiên, lóe lên nhanh chóng rồi biến mất. Tốc độ kia, kẻ yếu làm sao có thể làm được?
Mắt thấy hai chiếc xe huyền thú cũng bị hủy trong chốc lát, hai con Sư Thú cũng chịu trọng thương, chỉ còn lại một hơi. Thụy Phúc không chút nào che giấu được đau lòng trong mắt, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, Sư Thú của hắn chính là đồng bạn của hắn, là phương tiện nuôi sống gia đình hắn, đồng thời cũng là bạn tri kỷ của hắn, bao nhiêu lời trong lòng, hắn đều chia sẻ với Sư Thú của hắn. Tóm lại, Sư Thú của hắn đã thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn.
Mất mát, đau lòng bao gồm cả các loại vẻ mặt phức tạp cùng với nước mắt trên mặt Thụy Phúc, kích thích sợi dây mềm mại dưới đáy lòng Ngưng Sương, ban đầu lúc Minh Huyễn rời xa nàng thì cái loại cảm giác đau lòng khó đè nén ấy cũng giống như hắn bây giờ, ký ức này của nàng vẫn còn mới mẻ.
Sư Thú của Thụy Phúc vừa là đồng bọn của hắn, vừa là bằng hữu của hắn!
Bàn tay trắng nõn của Ngưng Sương giương lên, một viên mộc linh đan tản ra hương vị thanh u xuất hiện trong tay nàng. Thừa dịp ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người hai con sư thú bị thương thì nàng lặng lẽ đem Mộc Linh đan đặt vào trong tay Thụy Phúc.
“ Đem viên đan dược này cho sư thú của ngươi ăn vào, nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu!”
Thụy phúc nghe vậy, lại thấy người chung quanh thần sắc như thường, liền biết đối phương đang dùng là linh hồn truyền âm. Hắn cũng không từ chối, chỉ là mặt tràn đầy cảm kích nhìn Ngưng Sương, vừa định quỳ xuống nói cảm tạ, liền có một đạo huyền lực vô hình đem hắn giữ chặt.
“Không cần cảm tạ ta, chỉ là tình cảm ngươi đối với Sư Thú của ngươi đã đả động đến ta!”