Thanh âm bao hàm huyền lực vang vọng ở trong rừng rậm, thật lâu không tiêu tan.
Vẫn không nhận được lời đáp lại của Mặc Nhiễm, Ngưng Sương cơ hồ chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện, hai hàng nước mắt trong suốt bất tri bất giác liền rơi xuống.
“Nha đầu, chớ thương tâm, ta không sao.” Ở lúc Ngưng thống khổ khó đè nén, giọng nói trầm thấp của Mặc Nhiễm liền truyền vào trong tai.
Thoáng chốc Ngưng Sương cười rộ lên, hỏi tới: “Mặc Nhiễm, tại sao ngươi không ra gặp ta? Có phải là do ta khiến cho Minh Huyễn xảy ra chuyện cho nên ngươi tức giận?” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Im lặng trong chốc lát, mới truyền đến thanh âm của Mặc Nhiễm.
“Nha đầu, Minh Huyễn sẽ không có chuyện gì, ta tin tưởng ngươi. Chỉ là mấy năm nay, lực ăn mòn của hắc vụ lớn mạnh hơn, nên ta không có khí lực để đi ra.”
Ngưng Sương vừa nghe, liền biết rõ tình huống hiện tại của Mặc Nhiễm rất không tốt, lòng nàng như lửa đốt nhưng nàng lại chỉ có thể bó tay không có cách.
Loại cảm giác nhìn thấy người thân thiết chịu khổ nhưng bản thân lại bất lực thật sự là rất xấu, cường đại, nàng nhất định phải trong thời gian ngắn nhất cường đại lên, nhất định!
“Mặc Nhiễm, ta nhất định phải cứu ngươi, nói cho ta biết, phải làm như thế nào mới có thể cứu được ngươi.” Giọng nói của nàng kiên định không thể nghi ngờ.
Mặc Nhiễm thở dài thật sâu, ai! Nha đầu ngốc trọng tình trọng nghĩa này!
Ngươi có biết quyết định này của ngươi nói không chừng sẽ khiến ngươi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hay không?, nhưng sự chấp nhất của ngươi lại khiến cho ta không biết phải làm thế nào, đã như vậy, hãy để cho ta lại vì ngươi làm một chuyện tốt.
Đột nhiên, ánh sáng màu đen đại thịnh, đầm lầy vốn bình yên nhất thời sôi trào lên, một đầu rắn khổng lồ phá tan đầm lầy xuất hiện ở ngay trước mắt Ngưng Sương.
Đám người Nam Cung Thanh Ca chỉ thấy một đạo ánh sáng màu đen thoáng hiện, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.
Mặc Nhiễm xuất hiện, khiến Ngưng Sương vô cùng vui vẻ. Nhưng thấy hắn đã từng tinh quang bốn phía lúc này ánh mắt lại ảm đạm đi rất nhiều, khiến cho nàng không ngừng lo lắng.
“Nha đầu, thời gian ta xuất hiện có hạn, ngươi hãy nghe ta nói, muốn phá cái phong ấn này phải tập hợp đủ bốn món thiên địa chí bảo mà năm đó dùng để phong ấn. Theo thứ tự là: Cửu tôn viêm hỏa đỉnh, thất tinh linh lung bích, âm dương vô cực kiếm, huyễn thải lưu diễm tháp. Chúng nó chính là chí bảo trấn phái của bốn đại tông môn cao nhất tại Thần Vực, chờ ngươi đến Thần Vực tự nhiên sẽ biết.
Ta chỉ còn năm mươi năm thời gian, cho nên, nếu như ngươi muốn cứu ta phải trong năm mươi năm tập hợp đủ bốn món thiên địa chí bảo này. Về phần cứu như thế nào, chờ sau khi ngươi tập hợp đủ bốn kiện bảo bối này tự nhiên sẽ có thể cảm ứng được.”
Nói xong, một đạo ánh sáng màu đen bắn ra, thẳng tắp bắn về phía mi tâm của Ngưng Sương.
Ngưng Sương chỉ cảm thấy mi tâm đau nhói, ngay sau đó liền có một dòng nước ấm từ ấn đường dọc theo kinh mạch tràn vào, Ngưng Sương nghi ngờ nhìn Mặc Nhiễm.
Làm xong hết thảy,Mặc Nhiễm tựa hồ như bị rút hết khí lực toàn thân, hắn cố nén suy yếu nói, “Nha đầu, nhớ, mọi việc không thể cưỡng cầu!”
Theo tiếng nói vừa ngừng, trong nháy mắt đầm lầy khôi phục lại yên tĩnh.
“Xích Viêm, ta nhất định phải cứu Mặc Nhiễm, ngươi có ủng hộ ta không?” im lặng một lúc lâu, Ngưng Sương nói ra quyết định của nàng.
Trong không gian, Xích Viêm thở dài thật sâu, Sương! Ngươi có biết chính mình phải đối mặt với bao nhiêu địch hay không?
Hắn không có đem khó khăn nói cho Ngưng Sương, hắn tin tưởng lấy tâm trí của nàng, nàng hẳn đã sớm đoán được con đường tương lai của chính mình có bao nhiêu khó khăn, nhưng nàng vẫn quyết định như vậy. Vượt khó tiến lên, đây mới là phong cách của nàng.
Xích Viêm chỉ cấp cho Ngưng Sương một câu nói, “Sương, cho dù phải bước vào địa ngục, vậy thì như thế nào? Nhớ, bên cạnh của ngươi vĩnh viễn đều có ta.” Lời nói nhàn nhạt lộ ra kiên định không có gì có thể thay đổi, tựa như một hạt mầm bất tri bất giác vùi vào tâm linh của Ngưng Sương.
Sau khi đám người Nam Cung Thanh Ca tỉnh lại, đều chưa từng hỏi Ngưng Sương chuyện của Mặc Nhiễm, cũng khiến cho nàng thở phào một hơi.
Sau khi ăn một chút lương khô, bọn họ bắt đầu thảo luận vấn đề lộ tuyến.
Nơi phong ấn Mặc Nhiễm là phiến đầm lầy trong trung tâm rừng rậm Mê Vụ, hiện tại muốn tới Hiên Viên Đế Quốc, lại không biết nên đi phương hướng nào.
Ngưng Sương chỉ có thể xác định đi qua rừng rậm Mê Vụ là tới phiến rừng rậm năm đó Tần Trọng Thiên đuổi giết mẫu thân, nhưng nàng lại không biết phiến rừng rậm kia ở phương hướng nào.
“Căn cứ vào phương hướng phân bố của Đại Lục Đế Quốc, Phượng Dương Đế Quốc ở phía nam, Hiên Viên Đế Quốc ở phía bắc, ta cảm thấy chúng ta nên đi hướng bắc.” Nam Cung Thanh Ca căn nhắc một hồi lâu, thận trọng nói ra ý nghĩ của mình.
“Ừ, có đạo lý!” Băng Ngọc Hà phụ họa gật đầu, Nam Cung Thanh Ca kiến thức uyên bác bọn họ đã sớm lãnh giáo.
Xác định phương hướng tốt, bọn họ liền lên đường, có kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang mở đường, bọn họ liền một đường thông suốt.
Ở trước đêm trăng tròn, đoàn người Ngưng Sương vừa lúc đi ra khỏi rừng rậm Mê Vụ.
Nghênh đón bọn họ vẫn là một phiến rừng rậm mênh mông bát ngát, cổ mộc che trời, dây leo quấn quanh, nhưng lại có ánh sáng mặt trời lốm đốm xuyên thấu qua cành lá dày đặc chiếu xuống.
Không có hắc vụ bao phủ, hoa cỏ lộ ra xinh đẹp vốn có, gió mát nhẹ lướt qua, đưa tới từng trận mùi thơm, khiến lòng người thoải mái.
Trải qua phóng đoán lặp đi lặp lại của mọi người, cuối cùng xác định đây chính là rừng rậm Đoạn Hồn là thiên đường của người thám hiểm trong truyền thuyết. Cũng là địa phương Tần Ngạo Thiên —— thiên tài của đại lục biến mất trong truyền thuyết.
Thật ra thì, chuyện năm đó Ngưng Sương có rất nhiều nghi vấn, tỷ như, vì sao phụ thân lại đột nhiên tiến vào rừng rậm Đoạn Hồn, gia gia thân là cường giả huyền vương vì sao lại đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma, Tần Trọng Thiên từ nơi nào biết được tin tức mẫu thân có vòng tay Linh Phượng, vân vân.....
Những nghi vấn này thường quanh quẩn ở trong lòng Ngưng Sương, khiến nàng trằn trọc.
Hiện tại vừa lúc phải xuyên qua rừng rậm Đoạn Hồn, nói không chừng có thể tìm được dấu vết của phụ thân để lại.
Kể từ lúc ra khỏi rừng rậm Mê Vụ, nàng thu hồi kết giới phòng hộ, cái gọi là lịch lãm, tự nhiên không thể thiếu chiến đấu.
“Các huynh đệ, lấy ra bản lãnh thật sự đi! Chúng ta phải dựa vào chính mình chinh phục rừng rậm Đoạn Hồn!”
Lời nói của Ngưng Sương khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên dưới sự bảo vệ của gia tộc, đến học viện cũng chỉ là đóng cửa tu luyện, thiếu thốn nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, hiện tại rốt cuộc cũng có một cơ hộ chiến đấu, sao có thể cho bỏ lỡ.
Lôi Chiến Vũ đi đầu mở đường, Vân Thanh Dương lựa chọn đi cuối cùng, Nam Cung Thanh Ca cùng Băng Ngọc Hà tự giác đem Ngưng Sương và Hiên Viên Trạch bảo vệ ở chính giữa. Mặc dù bọn họ biết Ngưng Sương cũng không cần bọn họ bảo vệ, nhưng trong vô thức, bọn họ vẫn làm như vậy.
“Những huyền thú cấp thấp thì buông thả uy áp đuổi đi là được, đối với cường giả chân chính mà nói, đuổi tận giết tuyệt là một loại sỉ nhục!” Theo tu vi tăng lên,đối với cảm ngộ thiên đạo cũng sâu hơn, Ngưng Sương học được cách tôn trùng sinh mạng.
Đề nghị của nàng tự nhiên lấy được hưởng ứng của mọi người, dù sao bọn họ cũng không phải là người dựa vào săn giết huyền thú mà sinh sống, chiến đấu, chính là tìm đối thủ tương đương mới thỏa nguyện.
“Chiến Vũ, cẩn thận, ta cảm ứng được một cỗ hơi thở vô cùng mạnh mẽ như có như không.” Không hiểu sao trong lòng Ngưng Sương xông lên một cỗ cảm giác kỳ dị, nhưng nàng lại không thể nói rõ, chỉ là mơ hồ có chút lo lắng.
Bọn họ tiến vào rừng rậm Đoạn Hồn đã năm ngày rồi, năm ngày này lớn nhỏ cũng đã trải qua bảy tám trận, hôm nay đám người Lôi Chiến Vũ so với lúc trước đã thành thục hơn,lúc này đã có thể ung dung đối mặt với chuyện sắp xảy ra.
Rừng rậm Đoạn Hồn không thể so với rừng rậm Mê Vụ, năm ngày, thỉnh thoảng có thánh thú cao cấp, thậm chí là thú hoàng cấp thấp đến đây xua đuổi những kẻ xâm lăng là bọn họ.
Ngưng Sương từ đầu đến cuối đều chưa từng ra tay, trái lại đối thủ cường đại khiến đám người Lôi Chiến Vũ tăng thêm không ít kinh nghiệm chiến đấu, Vân Thanh Dương còn tăng lên một cấp bậc nhỏ sau một lần chiến đấu đến kiệt sức!
Không ngừng đi sâu vào, cảm giác lo lắng trong lòng Ngưng Sương càng bộc phát mãnh liệt. Mắt thấy sắc trời dần tối, bọn họ lại càng thêm đề cao cảnh giác.
“Xuỵt, cẩn thận một chút, có động tĩnh.” Đột nhiên, Lôi Chiến Vũ dừng bước, xoay người nói với mọi người.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu to của một con chim ưng, hai cánh chim ưng mở rộng, khoảng chừng hơn mười mét lông màu tím đậm, đang bay lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ.
“Thì ra là Lôi Đình Tử Ưng Hoàng.” Đôi mắt Nam Cung Thanh Ca trong suốt nhìn chằm chằm bóng đen to lớn kia, thở dài nói.
Lôi Đình Tử Ưng Hoàng, tên như ý nghĩa, nắm giữ nguyên tố hệ lôi cường đại vô cùng hiếm thấy, mặc dù con trước mắt này vẫn chỉ là một Ưng Hoàng trung cấp, nhưng chỉ cần nó phóng xuất ra lôi điện, chỉ sợ, có là cửu tinh huyền vương đỉnh cấp cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi.
Nghe nói là bởi vì phương thức tu luyện của Lôi Đình Tử Ưng Hoàng biến thái, lại vô cùng hiếm thấy. Chúng nó cần không ngừng hấp thu lôi điện, ở lúc lôi điện xuất hiện thì bay đến giữa không trung, để cho lôi điện đánh lên người rèn luyện thân thể.
Nói trắng ra chính là muốn để sét đánh, sét đánh mà không chết thì liền trưởng thành.
Bởi vì Phượng Ngâm Đại Lục bị áp chế cấp bậc, cho nên không có cường giả thiên cấp, thần cấp độ cấp dẫn tới lôi kiếp, cũng không có thượng cổ thần đan hoặc thượng cổ thần khí xuất thế dẫn lôi kiếp tới, cho nên Lôi Đình Tử Ưng Hoàng sinh tồn ở Phượng Ngâm Đại Lục rất khó khăn, huống chi là Ưng Hoàng trưởng thành.
Đối mặt với cường địch mạnh như vậy, cho dù là người hiếu chiến nhất như Lôi Chiến Vũ cũng theo bản năng liếm liếm đôi môi có chút hơi khô. Mấy người khác tự nhiên càng không cần phải nói, ít nhiều đáy mắt cũng thoáng qua vài phần hoảng sợ.
Ngưng Sương liếc nhìn bọn họ, thoả mãn mà gật gật đầu, cũng may, đều không có lùi bước.
“Các huynh đệ, đối thủ lần này hợp khẩu vị mọi người đi!”
Vừa dứt lời, một đạo tia chớp màu tím thoáng qua giống như một ánh sao băng xẹt qua rừng rậm mờ tối, ngay sau đó, sấm sét bổ nhào tới.
Cũng may Lôi Chiến Vũ cũng là hệ lôi, tu luyện còn là chí cao bảo điển của Hoàng Thất— chiến ảnh cuồng lôi.
Lúc này, từng đạo lôi quang được hắn triệu hoán ra, cùng sấm sét Ưng Hoàng phóng ra gặp nhau ở giữa không trung, một lần va chạm, bắn ra từng đạo ánh lửa sáng rực, ở trong rừng rậm tối u giống như một trận mưa sao băng tráng lệ và lỗng lẫy.
Tay Vân Thanh Dương cầm một thanh trường kiếm, kim linh kiếm pháp chiêu thức thứ tư lưu hỏa, trong nháy mắt phóng ra, muốn trợ giúp Lôi Chiến Vũ một tay.
Tay phải Nam Cung Thanh Ca nắm chắc một cây roi trường tiên, dưới chân đột nhiên phát lực, thân thể bay lên trời, gia trì huyền lực thuộc tính thủy lên roi trường tiên, roi trường tiên hiện lên lam quang lãnh lẽo hung hăng quất tới trên người Ưng Hoàng.
Băng Ngọc Hà đem phong hệ chi dực của chính mình gia trì lên trên người Nam Cung Thanh Ca, để cho hắn dùng tốc độ nhanh hơn tập kích Ưng Hoàng.
Đây là sự ăn ý bọn họ thông qua chiến đấu mấy ngày qua bồi dưỡng ra, chiến hữu ăn ý ( sự ăn ý giữa các đồng đội) chỉ thuộc về bọn họ.
Trên không trung, Ưng Hoàng liên tục phát ra mấy đạo sấm sét, mắt thấy, không đánh trúng lên người đám nhân loại này, nó nhất thời tức giận ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu. Chỉ thấy nó quơ múa hai cánh khổng lồ, thân thể cao lớn liền đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện trong không trung cách chỗ cũ vài chụ thước, tránh thoát công kích của Nam Cung Thanh Ca và Vân Thanh Dương.
“Chậc chậc, tốc độ này, thật là không tệ, quả thực là thuấn di a!” Hai mắt Ngưng Sương tỏa sáng, Ưng Hoàng cường đại này nếu để cho Lôi Chiến Vũ khế ước, vậy chính là hổ mọc thêm cánh rồi.
“Chiến Vũ, thêm chút dầu, dùng võ lực của huynh khiến nó thần phục huynh đi!” Ngưng Sương đã quyết định chủ ý muốn giúp Lôi Chiến Vũ khế ước với con Ưng Hoàng này, vậy thì nàng phải khiến Ưng Hoàng thấy được thực lực cùng tiềm lực của Lôi Chiến Vũ, bằng không, lấy cao ngạo và cương quyết của Ưng Hoàng, đây chính là thà làm ngọc vỡ cũng sẽ không làm ngói lành.
Lời vừa nói ra, toàn thân Lôi Chiến Vũ chấn động.
Bởi vì huyền thú hệ lôi rất hiếm thấy, ánh mắt của hắn lại cao, nên cho tới nay, hắn cũng chỉ có một con Thiểm Điện Báo phụ hoàng cho hắn khi hắn còn nhỏ. Hắn vốn cũng cảm thấy hứng thú với con Ưng Hoàng này, nhưng nơi này lại không có thuần thú sư.
Nhưng lời nói vừa rồi của Ngưng Sương, không khỏi khiến tâm tư của hắn lung lay, chẳng biết tại sao, hắn đối với Ngưng Sương có một loại tin tưởng mù quáng. Nếu nàng đã nói như vậy, khẳng định là nàng có thể nắm chắc thuần phục được Ưng Hoàng.
“Thanh Ca, Thanh Dương, A Trạch mọi người đi giúp Chiến Vũ gia trì huyền lực.” Ngưng Sương thấy Lôi Chiến Vũ giống như cắn phải thuốc lắc đem huyền lực toàn thân hóa thành từng đạo lôi điện đánh úp về phía Ưng Hoàng, đáng tiếc, ngay cả cái lông của Uưng Hoàng cũng chưa có đánh trúng.
Cứ tiếp tục như vậy, lông của Uưng Hoàng còn chưa bắt được, hắn liền đã bị tiêu hao hết huyền lực, mà chết!
Thấy vậy, Băng Ngọc Hà hướng về phía Ngưng Sương cười phong tình vạn chủng nói: “Tiểu Sương, chẳng lẽ đau lòng ca ca ta, nên không nỡ an bài nhiệm vụ cho ta!”
Ngưng Sương tức giận liếc mắt, yêu nghiệt này!
Trên mặt lại bày ra một bộ dáng nịnh nọt cười nói: “Băng ca ca kỳ tài ngút trời, tự nhiên không thể đại tài tiểu dụng (), liền phiền toái ca ca đem Ưng Hoàng từ trên trời... đánh xuống đây đi!”
() Đại tài tiểu dụng: ý chỉ không biết trọng dụng nhân tài
Ngưng Sương nói xong còn chớp chớp đôi mắt to mị hoặc, thanh âm mềm mại cố làm gia vẻ của nàng khiến đám người Thanh Long ở trong không gian nổi đầy da gà.
Xích Viêm giận đến cắn răng nghiến lợi, âm thầm nguyền rủa: chờ bản đại gia ta đi ra ngoài, không tìm tiểu tử ngươi một mình đấu hiệp, bản đại gia ta liền không phải là Xích Viêm.
Băng Ngọc Hà bị lời lời nói đường mật của Ngưng Sương đánh cho váng đầu có choáng váng, lại bị câu‘ Băng ca ca ’ mềm mại kia khiến cho tim đập loạn, nên mặc dù hắn biết đây chỉ là trò đùa dai của Ngưng Sương, nhưng cũng không gây trở gại sự vui vẻ của hắn.
“Nếu Tiểu Sương nhi đã phân phó, ca ca ta tự nhiên sẽ làm hết sức!” Nói xong, vạn đạo phong nhận từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, bắn về phía Ưng Hoàng trên không trung.
Ưng Hoàng khua hai cánh to lớn, vạn đạo phong nhận liền tiêu tán vô tung trong nháy mắt.
Ngưng Sương nhạo báng cười nói: “Băng ca ca tự cấp Ưng Hoàng gãi ngứa!”
Bởi vì bọn họ cũng không có huyền thú phi hành, dưới tình huống thực lực cách xa như vậy, nên mặc dù trải qua bốn người Lôi Chiến Vũ cùng Băng Ngọc Hà đồng thời giáp công, Ưng Hoàng tuy rằng mệt mỏi ứng phó nhưng vẫn là vững vàng dừng lại ở trên không trung.
Trái lại tốc độ công kích của năm người bọn họ càng ngày càng chậm, mắt thấy sắp hết sức lực.
Lôi điện của Lôi Chiến Vũ căn bản có thể áp chế sấm sét của Ưng Hoàng, mà Ưng Hoàng chỗ dựa lớn nhất chính là tốc độ của nó, còn có thân thể nó ở vị trí có lợi trên không trung.
“Băng thiên tuyết vũ”
Theo Ngưng Sương xuất ra chiêu này, thoáng chốc, băng tuyết bay tán loạn, lạnh thấu xương giống như đem không khí đều đông lại.
Đây là chiêu thức gần đây Ngưng Sương mới lĩnh ngộ được từ trong băng ngọc thần quyết, chiêu này cường đại ở chỗ chỉ cần trong phạm vi băng tuyết bao trùm, tốc độ lưu chuyển ở trong không khí trở nên vô cùng chậm chạp, nếu như công lực thâm hậu, thậm chí có thể đem một phương thiên địa đóng băng lại.
Bị băng tuyết bao trùm Ưng Hoàng nhất thời cả kinh thất sắc, nó vẫn lấy tốc độ làm kiêu ngạo a!
Một đôi mắt ưng bén nhọn hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng kia, lúc này Ưng Hoàng mới nhìn thẳng nữ tử trên người không có huyền lực dao động, nữ tử này thâm tàng bất lộ!
“Nhân loại ti bỉ, bổn hoàng chắc chắn sẽ không cùng tên tiểu tử mặt lạnh kia khế ước, ngươi từ bỏ ý niệm này đi!” Nói xong, Ưng Hoàng đột nhiên phóng xuất ra mấy đạo lôi quang, đem thân thể khổng lồ của nó bao bọc lại, lôi quang phóng xuất, băng tiêu tuyết tan.
Thấy băng thiên tuyết vũ của mình bị Ưng Hoàng dùng lôi quang hóa giải, Ngưng Sương cũng bị khơi dậy lòng háo thắng, “Hừ, thối Ưng Hoàng, quả nhiên có vài phần bản lãnh.”
“Xích dương hỏa thần long, phá cho ta!”
Một ngọn lửa màu tím tấn công về phía Ưng Hoàng trên không trung, hỏa diễm nóng rực giống như đốt cháy không khí, Ưng Hoàng chỉ cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, trong ưng mâu bén nhọn dần dần hiện lên vài phần ngưng trọng.
Nữ tử nhân loại này thật sự rất khó đối phó, trẻ tuổi như vậy đã là địa giai đỉnh cấp, thiên phú thật kinh khủng!
Ưng Hoàng không ngừng quơ múa hai cánh, Hỏa Long lại như hình với bóng quấn lấy nó, tựa như trên người nó mọc thêm một cái đuôi, mặc kệ nó làm thế nào cũng không bỏ được.
Ưng Hoàng dường như bị Hỏa Long đuổi đến mức thẹn quá hóa giận, chỉ thấy hai cánh của nó đột nhiên huy động, một tia chớp lấy xu thế không kịp che tai đánh ập tới Ngưng Sương.
Đám người Lôi Chiến Vũ nhất thời cả kinh thất sắc, muốn bay người đến nhưng đã không kịp.
Ngưng Sương cũng không nghĩ tới Ưng Hoàng này lại có trí khôn cao như vậy, cư nhiên hiểu được đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Liều mạng chịu Hỏa Long công kích cũng muốn hướng mình đánh một kích trí mạng.