Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 1172

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biểu tình mắng chửi của thiếu nữ trước mắt rất giống với Liễu Linh Linh.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên không tức giận nổi.

Nhìn cô cười khổ nói: “Nhóc con, cô nhớ lại chuyện lúc trước được không, tôi có lòng tốt cứu cô, không phải có ý đồ gây rối với cô. Hơn nữa CMN tôi là bác sĩ, vừa rồi còn giải rượu giúp cô, cô báo đáp tôi bằng một cái tát?

Còn có nếu tôi có mưu đồ gây rối, CMN tôi còn giải rượu giúp cô, bây giờ cô đã bị c ởi sạch ăn sạch, còn có sức lực đánh tôi?

Người có mưu đồ với cô là một ông chú hơn bốn mươi, cô và ông ta đua rượu ở quán bar, còn nhớ hay không? Là cô uống say bị người tính kế, may mắn gặp được tôi nên tôi cứu cô, hiểu chưa?”

Dương Bách Xuyên chịu đựng cơn tức giải thích cho thiếu nữ.

Lúc này thiếu nữ nghe Dương Bách Xuyên giải thích, cũng bình tĩnh lại, ngồi dậy kéo ra khoảng cách với Dương Bách Xuyên, ôm gối ôm trên sô pha vào ngực, trong đầu nhớ lại, hình như là vậy.

Có chân khí của Dương Bách Xuyên giải rượu nên không có di chứng, ký ức rất rõ ràng.

Cô nhớ ra, đúng là như vậy, hôm nay cô thất tình, chính xác là thổ lộ thất bại, thích một người đàn ông rất lâu. Thật vất vả mới thổ lộ dưới sự cổ vũ của bạn thân, không ngờ người đàn ông kia lại nói anh ta thích bạn thân của cô.

Quá buồn, cô chạy đến quán bar uống rượu, vừa suy nghĩ vừa uống rượu một mình, đột nhiên có một ông chú trung niên đi đến, cô còn nói với người ta, nếu có thể uống sạch rượu sẽ ngủ cùng người ta một đêm.

Trời ạ, tại sao lại như vậy?

Bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ quần áo trên người có chút hỗn loạn, hoàn toàn không hao tổn gì, thân thể cũng không có gì khác thường, suy ra những gì người thanh niên này nói là sự thật.

Là anh ta cứu mình?

Thiếu nữ nghĩ đến việc suýt chút nữa phải dâng ra thân thể quý giá giữ gìn mười chín năm của mình cho một người qua đường Giáp, còn là một ông chú trung niên, cô không nhịn được run lên.

Trong lòng sợ hãi, quá nguy hiểm, may mắn gặp được thanh niên này.

Sau khi nhớ lại tất cat, cô ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên, đột nhiên phát hiện anh rất đẹp trai!

Mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ, nói: “Anh đẹp trai, xin lỗi, rất xin lỗi!”

“Nghĩ ra?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, hỏi.

“Vâng, nghĩ ra, là tôi hiểu lầm anh, cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không thân thể trân quý mười chín năm của tôi sẽ phải đưa vào miệng chó.” Thiếu nữ nói.

Dương Bách Xuyên nghe cô nói chuyện, đen mặt, cách nói của thiếu nữ rất mạnh mẽ.

“Khụ khụ, chỉ cần cô không hiểu lầm tôi là được, tên là gì?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Tôi tên Tô Cẩn, biệt danh bác gái Susan, anh đẹp trai, tên anh là gì?” Thiếu nữ nháy mắt với Dương Bách Xuyên, hỏi.

“Phụt ~”

Dương Bách Xuyên nghe cô nói bác gái Susan thì không nhịn được cười, nghĩ thầm trong lòng: “Con gái bây giờ rất cá tính.”

“Tôi tên Dương Bách Xuyên.” Dương Bách Xuyên nói.

Anh nhiều lời với thiếu nữ không phải vì có ý đồ với cô gái này, do vừa rồi lúc dùng chân khí giải rượu cho cô, phát hiện thiếu nữ lại có thể chất linh căn thuộc tính Hỏa, loại thuộc tính đơn này rất thích hợp tu tiên.

Vân Môn vừa khởi bước, so với những tông môn cổ xưa kia, từ số lượng đệ tử Vân Môn hay thực lực tổng thể còn kém rất xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio