Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 1294

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chất liệu của những quan tài này rất đặc biệt, cô có biết nó được làm từ chất liệu gì không?” Dương Bách Xuyên hỏi, trong cảm giác của anh, tất cả quan tài đều tỏa ra hơi lạnh, thậm chí còn có một lớp sương giá ngưng tụ trên mặt đất xung quanh quan tài. Nơi này có một hồ dung nham đấy, có thể ngưng tụ thành sương giá thì quan tài lạnh đến mức nào cơ chứ? Cho nên Dương Bách Xuyên rất tò mò.

“Chủ nhân, tôi nghe nói rằng rất lâu trước kia, gia tộc tôi phát hiện ra thiên thạch ngoài hành tinh và sau đó đã thêm vật liệu thiên thạch để chế tạo quan tài. Nó rất phù hợp để tộc ma cà rồng chúng tôi ngủ say. Đối với ma cà rồng chúng tôi, việc các tộc lão ngủ say tương đương với việc võ cổ giả của Trung Quốc đả tọa.” Ruth giải thích.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi: “Ý của cô là trong mười hai chiếc quan tài này là mười hai tộc lão đang ngủ say của gia tộc các cô hả?” Dương Bách Xuyên thật sự hoảng hốt, nếu như thế thật, chẳng phải một khi đánh thức mười hai ma cà rồng có cấp bậc Công tước kia thì…

Khi nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên có hơi không dám nghĩ tiếp nữa mà hỏi ra thành tiếng.

Ruth khẽ cười nhìn Dương Bách Xuyên: “Chủ nhân, mười hai chiếc quan tài khả năng cao là mang tính tượng trưng mà thôi. Thật ra nơi này chỉ có mỗi một thế hệ tộc lão cuối cùng, chính là tộc lão thuộc thế hệ ngay trên chúng tôi thôi. Về phần các tộc lão khác, trong truyền thuyết đều nói họ đã đến một thế giới khác rồi. Đương nhiên, thế giới nào thì không ghi lại cụ thể. Tôi chỉ biết rằng có đại tộc lão thứ mười hai ở chỗ này, những người khác thì không. Đương nhiên, chưa có ai trong thế hệ này của chúng tôi từng gặp đại tộc lão thứ mười hai. Thậm chí cũng chưa từng nghe Amos nói đã từng gặp tộc lão. Amos phụ trách việc đưa người hiến tế vào núi Thánh nhưng cũng chỉ ba tháng một lần mà thôi. Không ngờ nửa năm qua Amos lại phá vỡ quy tắc. Ông Jach nói rằng mỗi tháng ít nhất Amos sẽ đưa ba lần, không biết có phải đã có chuyện gì xảy ra không nữa.”

Chờ Ruth nói xong, Dương Bách Xuyên cũng thở phào. Chỉ cần nơi đây không có quá nhiều tổ tông nhà các người là được. Cấp bậc Công tước có thể so với Hư Cảnh của võ cổ giả rồi. Một người chưa chắc còn chưa đối phó được, huống chi là có đến mười hai người, nếu vậy thật thì chỉ có nước mất mạng.

Chỉ cần mười hai Công tước kia thật sự tồn tại, anh cũng chỉ có thể rầu rĩ rút về mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio