Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 2847

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt với nước Hoàng Tuyền, Dương Bách Xuyên lập tức đưa ra quyết định trong lòng, hắn sẽ để lại cho lão đầu tử sử dụng, hắn biết lão đầu tử đang là trạng thái tàn hồn, mỗi lần ông xuất hiện giải quyết phiền phức cho mình thì thần hồn sẽ bị hao tổn rất nhiều, cần phải có lực lượng thần hồn thì mới có thể khôi phục, mà lão đầu tử đang ở một nơi mà hắn không biết trong bình Càn Khôn, chậm rãi tu dưỡng dựa vào lực lượng của bình Càn Khôn.

Cũng không biết khi nào ông mới có thể thức tỉnh, tuy rằng Dương Bách Xuyên không biết nước Hoàng Tuyền bên trong hồ lô ngọc này có thể giúp lão đầu tử thức tỉnh được hay không, nhưng hắn sẵn lòng thử một lần.

Nếu như lão đầu tử thức tỉnh, lòng hắn sẽ thấy kiên định hơn rất rất nhiều…

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một chút, cất nước Hoàng Tuyền đi, dự định khôi phục nguyên khí của bản thân mình trước rồi mới nói tiếp, đợi sau khi hắn khôi phục rồi thì sẽ thử để bình Càn Khôn hấp thu nước Hoàng Tuyền, xem thử có thể đánh thức được lão đầu tử hay không.

Hiện giờ, chung quy thì hắn đã bị bùa Long Lân hấp thu tinh huyết hai lần dẫn tới bị tổn thất khá nặng, bản thân đang không có lực lượng gì cả, nhỡ đâu trong quá trình này có xảy ra sơ suất gì thì sẽ rất phiền toái, dù sao nơi này cũng là Thái Hoang.

Sau khi bình ổn tâm trạng kích động lại, Dương Bách Xuyên bắt đầu khôi phục nguyên khí của bản thân. Mặc niệm trong lòng, một giọt nước Sinh Mệnh xuất hiện, hắn lập tức nuốt vào, nước Sinh Mệnh hóa thành lực lượng sinh cơ cực lớn ở trong cơ thể, bắt đầu vận chuyển công pháp tu luyện.

Lực lượng sinh cơ của nước Sinh Mệnh cũng đủ để bù đắp cho số sinh cơ đã bị xói mòn trong cơ thể hắn.

Đồng thời hắn còn ăn một viên đan dược, hai bút cùng vẽ, bắt đầu nhập định điều dưỡng.

Thời gian vô thức trôi đi, ba tháng sau Dương Bách Xuyên mở hai mắt, hắn đã khôi phục trạng thái đến đỉnh cao rồi.

Tính thử thì đã trôi qua ba tháng rồi, điều này khiến hắn không nói nên lời, cảnh giới tu luyện càng cao, thời gian mỗi một lần nhập định sẽ càng dài hơn.

Sau khi hắn đứng dậy thì hỏi Thạch Đầu và Điêu Nhi xem có chuyện gì xảy ra không, sau đó Dương Bách Xuyên lại để hai chúng nó tiếp tục hộ pháp, hắn dự định sẽ để cho bình Càn Khôn hấp thu nước Hoàng Tuyền, thử đánh thức lão đầu tử xem sao.

Lúc vừa mới mở nắp hồ lô ngọc ra, sâu bên trong cánh tay trái lộ ra hoa văn của bình Càn Khôn, sau khi hồ lô ngọc đến gần bình Càn Khôn, bình Càn Khôn lập tức nóng lên.

Trong lòng Dương Bách Xuyên thấy rất vui, biết ngay là hữu dụng mà, trước giờ bình Càn Khôn chưa bao giờ kén chọn việc hấp thu lực lượng thần hồn, chỉ có khi hấp thu chân khí của thiên tài địa bảo thì nó mới có thể càng ngày càng chọn lọc, chỉ hấp thu những món đồ cao cấp.

Nhưng mà đúng lúc này, Dương Bách Xuyên bỗng nhiên nghe thấy Điêu Nhi phát ra một tiếng thét chói tai!

"Chít..."

Tiếng hét này của Điêu Nhi nghe rất cáu gắt, ngập tràn sự cảnh cáo, Dương Bách Xuyên biết đã xảy ra chuyện, hắn đành phải đậy nắp hồ lô ngọc lại rồi cất đi, vội vàng đi về phía mấy lỗ hổng mà Điêu Nhi đang canh giữ trong đại điện.

Lúc này tiếng của đá Đả Tiên Thạch Thanh cũng vang lên: "Chủ nhân, không thích hợp, có độc vật Thái Hoang đang đến gần đại điện."

Đả Tiên Thạch đang canh giữ trước cửa lớn của đại điện, cũng truyền ra âm thanh cảnh báo.

"Điêu Nhi, mau lui lại..."

Dương Bách Xuyên hét to một tiếng với Điêu Nhi, sau đó sải bước ra khỏi đại điện.

Sau khi hắn đi ra bên ngoài đại điện đổ nát thì cũng không khỏi tê cả da đầu, chỉ thấy xung quanh đại điện xuất hiện một đống độc vật to nhỏ lớn bé, chi chít rậm rạp như là rắn độc, bọ cạp độc, nhện độc, kiến độc vân vân…

"Hít..."

Dương Bách Xuyên không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, đám độc vật này quả thật không giống như thế giới bên ngoài, có vẻ bọn chúng đều là loài mang kịch độc, là đại độc vật của Thái Hoang.

Nhìn lũ đại độc vật này, Dương Bách Xuyên chợt nghĩ tới một người đầu tiên — Nguyên Thần Huyễn!

Bởi vì lão bất tử này đã chạy trốn được, mà hiện giờ đã trôi qua ba tháng rồi, lão ta rất có khả năng đã khôi phục được thương thế trong ba tháng này, rồi sau đó sử dụng độc vật Thái Hoang để tìm mình, Nguyên Thần Huyễn là độc tu, có thể khiến cho nhiều độc vật như vậy tập trung lại một chỗ, chắc là có người đứng sau, Dương Bách Xuyên không tin đám độc vật này sẽ tự tập trung lại một chỗ như vậy.

"Chít chít..."

Lúc này Điêu Nhi lại phát ra một tiếng thét chói tai như đang xù lông.

"Không xong rồi..."

Sắc mặt Dương Bách Xuyên biến đổi, nghe thì có vẻ Điêu Nhi đang trong thế xấu, hắn đã gọi Điêu Nhi tới đây nhưng đã qua vài tức vẫn không thấy nó đến, lúc này lại nghe thấy tiếng kêu khác thường của Điêu Nhi, hắn biết ngay là Điêu Nhi rất có thể đang gặp nguy hiểm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio