Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 3673

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tóm lại, Dương Bách Xuyên và Mai tỷ đã cùng chứng kiến một kỳ tích, hay nói đúng hơn là nhìn thấy sự thần kỳ của rượu mật hoa.

Hiện, cả hai đều đã biết rượu mật hoa cùng tinh chất ong mật chắc chắn là thứ tốt, thế nên với Dương Bách Xuyên mà nói, dù không phải điều kiện thoát khỏi đây thì hắn cũng sẽ nghĩ cách giành lấy cho bằng được.

Đương lúc Dương Bách Xuyên và Mai tỷ trợn mắt nhìn gốc hoa bị đạp gãy trước mắt bỗng nảy chồi, lớn phổng lên thành một gốc đại thụ che trời chỉ trong nháy mắt thì mặt đất bỗng rung lên lần nữa.

Nhờ kinh nghiệm ban nãy nên lần này, Dương Bách Xuyên và Mai tỷ không chút do dự mà nhảy vọt lên giữa trời.

Hiển nhiên đám khỉ và gấu núi đã chạy ngược trở về.

Không ngoài dự đoán, biển hoa ở xa xa chợt lay động kịch liệt, sau đó là sự xuất hiện của bảy tám con khỉ. Chúng linh hoạt xuyên qua từng gốc hoa khổng lồ, nhanh chân chạy như bay về phía trước.

Còn con gấu núi kia thì vừa chạy tứ lung tung, vừa há miệng gào thét.

Nhưng dù là gấu núi hay con khỉ thì dáng vẻ của chúng lúc này trông chẳng khác nào đang sợ hãi chạy trốn khỏi thứ gì đó.

Trong lúc Dương Bách Xuyên và Mai tỷ vẫn không hiểu mô – tê gì thì tai bỗng nghe thấy tiếng vù vù như cánh trực thăng đang quay.

“Chao ôi… Xuyên Tử à… là… là ong mật, là ong mật khổng lồ đó…”

Đúng lúc này, Mai tỷ chợt mở miệng nói với giọng hoảng sợ tột độ, đến nỗi cứ lắp bắp hoài.

Nghe thấy vậy, Dương Bách Xuyên vội quay đầu lại, sau đó bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ chết khiếp, khóe miệng giật liên hồi, áng mây đen to lớn ở phía chân trời bên kia hóa ra lại là một đàn ong mật với con nào con nấy to như con trâu vậy.

Thân chúng có màu vàng đất, trông không khác gì loài ong bình thường, vấn đề là… kích thước thật sự quá lớn.

Con não cũng to đùng như con trâu luôn ấy.

Tới cả cây kim phía sau đuôi cũng dài cả mét, nhìn mà nổi cả gai óc.

“Chạy mau…”

Mai tỷ hét lớn.

Hai người lập tức bay vụt sang chỗ khác, họ không sợ đàn ong này, nhưng tránh được thì cứ tránh, chứ mà cứ đứng yên đợi nguyên bầy ong khổng lồ này lao tới, rồi lỡ chẳng may bị đốt trúng thì chắc chắn sẽ khó chịu lắm cho xem.

Dù không phải yêu thú hay yêu trùng gì, nhưng loài ong mật khổng lồ thế này không phải hạng dễ xơi đâu, với cả nếu đã bị biến dị thì tất nhiên trên người sẽ có điểm gì đó đặc biệt rồi.

Vậy nên được thì cứ đề phòng vẫn hơn.

Từ xa đã có thể nhận ra tốc độ của chúng không hề chậm, cả khỉ lẫn gấu đều chỉ còn nước ôm đầu chạy loạn.

Hiển nhiên bọn nó cũng rất kiêng dè đại quân ong mật.

Mà cũng khó trách, ngoài tự nhiên thì những loài có cánh trời sinh đã chiếm ưu thế cực lớn mà.

Nhưng nếu so một cách tương đối thì tuy trông bộ dạng của khỉ và gấu nâu có hơi chật vật thật, nhưng chúng lại có ưu thế tuyệt đối về mặt hình thể, thế nên ngoài bị bầy ong dí chạy bán sống bán chết ra thì không chịu bất cứ tổn thương nặng nề nào.

“Buzz buzz…”

Dương Bách Xuyên và Mai tỷ vừa bay ra xa, cách khỉ và gấu núi tầm hơn trăm mét, thật không ngờ bên tai đã truyền tới tiếng đập cánh của loài ong.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, hai người phát hiện có ba con ong mật to như trâu đang phi thẳng về phía họ…

Chỉ trong một cái chớp mắt, họ đã bị bầy ong nhắm đến, còn lặng lẽ sai ba con ong mật to tướng xông tới xử lý nữa.

Dương Bách Xuyên hừ nhẹ một tiếng, kiếm Đồ Long tức khắc xuất hiện trong tay, nguyên bầy ong may ra mới dọa được hắn, chứ dăm ba con lạc đàn thì có gì phải sợ?

Ngay sau đó, hắn vung kiếm, phóng thích kiếm khí tung hoành ngang dọc.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Sau ba kiếm liên tục, ba con ong mật to tướng đã bị hắn chém thành hai nữa, rơi lả tả từ giữa không trung xuống đất.

“Ầm ầm ầm…”

Xác ba con ong rơi xuống, đè trúng một đóa hoa khổng lồ, tạo thành âm thanh trầm đục.

“Hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nhìn thì khủng bố lắm nhưng sức chiến đấu lại bằng không, ha ha.” Dương Bách Xuyên đắc ý nói.

Hắn chỉ định khoe khoang vài câu trước mặt Mai tỷ thôi, nhưng chẳng những không được Mai tỷ khen, trái lại còn bị tạt cho một xô nước lạnh.

“Xuyên Tử à, hình như vui mừng hơi sớm thì phải, nhờ đệ mà chúng ta đã chọc phải phiền phức lớn rồi đấy…”

Mai tỷ âu sầu nói.

“Sao vậy?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.

“Đệ nhìn xuống biển hoa bên dưới đi.” Mai tỷ mở miệng, bảo Dương Bách Xuyên cúi đầu xem thử.

Dương Bách Xuyên cụp mắt nhìn, sau đó phát hiện ở biển hoa bên dưới, có vô số đóa hoa to lớn đang nghiêng ngả, lảo đảo, thế rồi, từ trong các đóa hoa kia lần lượt chui ra vô số ong mật, chúng đập cánh bay lên, có vẻ là đang nhắm về phía hắn và Mai tỷ.

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên đã hiểu, hóa ra ẩn núp bên trong mỗi một đóa hoa khổng lồ là một con ong mật đang miệt mài hút mật, hành động chém giết ba con ong ban nãy của hắn đã làm kinh động chúng nó.

Thật đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ theo nghĩa đen mà.

“Tình hình không ổn rồi, chúng ta mau tìm chỗ nào ẩn núp đi, đừng thu hút sự chú ý của chúng…” Dương Bách Xuyên xấu hổ nói với Mai tỷ.

“Sợ là không có chỗ để trốn đâu, chuẩn bị khổ chiến thôi.” Mai tỷ cười khổ đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio