Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 475

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù cho đến bây giờ anh chưa từng gặp người tu chân trên trái đất, nhưng đã thấy di tích tu chân. Sư phụ cũng từng suy đoán có lẽ rất lâu về trước nền văn minh tu chân đã từng tồn tại trên trái đất.

Bộ xương giao long ở hồ Tiên Nữ và di tích mà Tư Không Nguyên để lại trong hang động ở sơn cốc nhỏ nơi Hầu Đậu Đậu sinh sống đã chứng minh điều này.

Vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ rằng nơi này có sóng linh khí chập chờn e là có di tích tu chân.

Không tới xem thử sao có thể cam lòng?

Khoảng cách tầm hai mươi mét, chẳng mấy chốc anh và Khưu Vân đã sang bên kia sông.

Sau khi lên bờ, hai người cố định thuyền bơm hơi rồi tiến về phía trước, những nơi ánh sáng chiếu tới đều là vách hang đá vôi đen kịt.

Không gian nơi này rất cao, khoảng mười mấy mét mới chạm đỉnh.

Hai người mới đi vài bước đã đến trước một vách đá, hết đường rồi.

Vách đá đen như từng ngâm mực, nhìn từ xa thấy đen thùi lùi.

Đến chỗ này thì sóng linh khí mạnh hơn nhiều.

Dương Bách Xuyên cảm nhận thấy linh khí phát ra từ độ cao năm trượng (1 trượng = 3,33 mét). Có điều vách đá trơn nhẵn như dao gọt, không thấy bề mặt có gờ đỡ.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ khó hiểu.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, sau đó dặn dò Khưu Vân cẩn thận, ở lại đây đợi anh lên trên xem thử.

Sóng linh khí phát ra ở chỗ vách đá cao năm trượng, không lý nào anh lại không đi xem.

Khưu Vân không leo lên được chỗ này, nhưng Dương Bách Xuyên thì đơn giản.

Hai tay anh biến thành hai móng vuốt phủ đầy linh khí, thình lình cắ m vào vách đá.

Phập!

Vách đá cứng hơn Dương Bách Xuyên tưởng, hai tay phủ đầy linh khí chỉ có thể cắ m vào vách đá đen thui sâu gần mười centimet, nhưng cũng đủ để anh leo lên vách đá cao năm trượng rồi.

Nhờ có chân khí mạnh chống đỡ, chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên đã leo tới độ cao năm trượng.

Sau khi lên đến nơi anh vẫn không phát hiện ra thứ gì, vách đá trơn nhẵn như mặt kính, dựng thẳng đứng chín mươi độ.

Nhưng rõ ràng là sóng linh khí phát ra từ đây rất mãnh liệt.

Dương Bách Xuyên không tin, nhắm mắt lại rồi dùng linh thức cảm nhận và kiểm tra thật cẩn thận.

Nếu đến linh thức cũng không kiểm tra ra cái gì thì anh đành phải từ bỏ thôi.

Dương Bách Xuyên không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào. Sau khi phóng linh thức ra, Dương Bách Xuyên lập tức chấn động tinh thần, cuối cùng anh đã phát hiện ra điểm bất thường trên vách đá.

Nếu không dùng linh thức cẩn thận quan sát thì đúng là không phát hiện ra được.

Hóa ra trên vách đá bên tay anh có một khe hở nhỏ như sợi tóc.

Đường nét tạo thành từ khe hở là một cánh cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio