Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 953

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi sư phụ Vân Thiên Tà nói xong, trong đầu Dương Bách Xuyên bỗng vang lên một tiếng "ầm", tiếp đó xuất hiện chữ viết và ký hiệu chằng chịt, cùng với từng bản vẽ điêu khắc trông rất sống động.

Dương Bách Xuyên tiêu hóa hơn nửa tiếng mới mở mắt ra, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Anh lẩm bẩm: "Đệt, đây đúng là đại pháp làm màu cần thiết cho việc tán gái mà, không nên gọi là Điêu Khắc Tâm Kinh."

Theo lời sư phụ nói thì Điêu Khắc Tâm Kinh ghi lại chi tiết các tri thức kỹ năng liên quan đến điêu khắc, ngoài ra còn có vô số bản vẽ trang sức để tham khảo.

Dương Bách Xuyên đọc hết phần chữ và xem khoảng năm trăm bức tranh trong Điêu Khắc Tâm Kinh rồi dừng. Có quá nhiều, anh xem không xuể, sau này xem từ từ là được.

Hơn năm trăm bức tranh đều là bản vẽ các loại trang sức. Dương Bách Xuyên cảm thấy lấy bừa một hình mang ra ngoài cũng có thể nhận được giải thưởng lớn quốc tế trong giới thiết kế trang sức.

Anh nhìn các loại hình vẽ điêu khắc cho cả nam cả nữ, như vậy cũng đủ rồi.

Chọn đại một tấm rồi tiến hành điêu khắc cũng cho ra vật báu quý hiếm.

Dương Bách Xuyên không xem thêm nữa, chuẩn bị điêu khắc theo tấm đầu tiên.

Tấm đầu tiên anh chọn là hình một chiếc lá cây, hơi giống lá phong trên trái đất, nhưng điều quan trọng là hoa văn trên lá cây cực kỳ đẹp.

Còn có một chỗ đáng quý là phương pháp điêu khắc theo Điêu Khắc Tâm Kinh có thể khắc kinh văn trận pháp lên vật phẩm, đến lúc đó thành phẩm điêu khắc không chỉ là món đồ trang sức đẹp đẽ, mà còn là một tấm bùa hộ mệnh, có thể hấp thu khí dơ trong cơ thể, bồi dưỡng sức khỏe, ngoài ra còn có tác dụng phòng ngự.

Trong mắt người tu chân, tác dụng phòng ngự là cản sát chiêu mạnh của cao thủ. Nhưng Dương Bách Xuyên lại hiểu thành người bình thường mang theo bên người có thể đề phòng chuyện ngoài ý muốn như là tai nạn xe cộ...

Đương nhiên mức độ phòng ngự phụ thuộc vào tay nghề và tu vi của người khắc cao hay thấp.

Trên mỗi món đồ trang sức điêu khắc đều có thể giấu các loại trận pháp phòng ngự.

"Quả nhiên không hổ là sản phẩm của người tu chân, một món đồ trang sức mà cũng có tác dụng phòng ngự, hơn nữa có thể mài giũa tâm cảnh của người điêu khắc, ngoài ra còn có thể tặng người khác hoặc bán đi kiếm tiền. Đúng là một công ba lợi." Dương Bách Xuyên cảm thán một mình.

Đúng lúc này, Độc Cô Hối gõ cửa bên ngoài: "Sư phụ ơi con về rồi."

"Vào đi!" Dương Bách Xuyên thuận miệng đáp.

Độc Cô Hối cầm một hộp gỗ đỏ đi tới trước mặt Dương Bách Xuyên: "Sư phụ, hôm nay khéo ghê á, con mua được bộ dao khắc thủ công này ở một cửa hàng điêu khắc lâu đời, chủ quán nói là tổ tiên truyền lại. Tổ tiên nhà họ là đại sư điêu khắc thời minh, truyền lại đến bây giờ thành đồ cổ rồi đấy. Nếu không phải là trong gia tộc không có ai biết nghề điêu khắc thì họ sẽ không bán đâu. Con cố gắng lắm mới mua được cho người đó, tốn hai mươi vạn lận!"

Độc Cô Hối nói với vẻ mặt mong đợi. Phải chăng mình có thể khiến sư phụ khen một câu, sau đó nhân lúc sư phụ vui vẻ mà nài nỉ sư phụ hủy lệnh bế quan bốn tháng?

Ai dè anh ấy nói xong, chẳng những không được sư phụ khen, trái lại còn bị ăn tát.

Bốp!

"Đồ phá của, dao thủ công gì mà đắt những hai mươi vạn? Một con dao tốt giá dăm ba trăm đã là cao rồi, vậy mà cậu tốn hai mươi vạn? Bị người ta chặt chém mà không biết, sao tôi lại có đứa đồ đệ ngu ngốc như cậu chứ?

Bây giờ chúng ta có tiền, nhưng không vung tiền ra ngoài cửa sổ như vậy đâu. Thừa tiền thì cậu quyên góp cho trẻ em vùng núi đến trường ấy!" Dương Bách Xuyên giận dữ trợn mắt. Thật ra vừa rồi bị sư phụ mắng, bây giờ anh đã tìm được trạng thái cân bằng từ đại đồ đệ.

Độc Cô Hối muốn hộc máu luôn. Anh ấy tốn bao công sức mới mua được bộ dao khắc thủ công này, nào ngờ nịnh nọt không thành còn bị mắng. Nếu biết trước sẽ thế này thì anh ấy đã chẳng nói ra giá tiền. Độc Cô Hối nhăn nhó nói: "Sư phụ, người ta bán cả một bộ cơ mà, tổng cộng bốn mươi con dao khắc cả thảy, hơn nữa còn được chế tác thủ công hoàn toàn, thật sự là phải đắt một chút."

Bốp! "Cậu còn cãi à! Cho dù là bốn mươi con dao chế tác thủ công đi chăng nữa cũng không đáng hai mươi vạn. Sau này cậu khôn ra một chút có được không?" Độc Cô Hối lại bị tên họ Dương nào đó tát một phát.

"Thưa sư phụ, con biết lỗi rồi." Độc Cô Hối mất mặt quá chừng, vội vàng nhận lỗi. Không nhận không được, sẽ bị đòn tiếp đó.

"Sau này mua đồ phải động não trước biết chưa?" Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên cảm thấy thật sảng khoái. Đánh mắng đồ đệ, tâm trạng rất tốt. Anh còn nói trong lòng:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio