Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

chương 980

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đan điền chính là nền móng, căn cơ tu vi của Tu Chân giả.

Ngày sau tu luyện đến cấp bậc cao hơn, thay đổi đều sẽ diễn ra bên trong đan điền.

Đan điền chính là một vũ trụ, một mảnh trời đất.

Tuy Dương Bách Xuyên đã niệm bí quyết xong nhưng anh còn phải điều động chân khí khắp cơ thể tụ về đan điền, nếu thành công mở đan điền cũng tức là thành công Trúc Cơ.

“Ầm ~”

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, phun ra một ngụm máu.

Trùng kích thất bại.

Anh cười khổ:”Biết ngay đột phá Trúc Cơ không dễ như vậy mà."

Muốn mở đan điền phải gom chân khí từ bốn phương tám hướng trong người lại một chỗ, sau đó giống như đánh giặc, đánh vào chỗ từ giữa chân mày đi vào ba tấc, hay còn gọi là nê hoàn cung.

Đâm thủng nên hoàn cung chẳng khác nào mở ra đan điền, thành công trúc cơ.

Lần đầu tiên không có bất kỳ phản ứng gì, trong đầu không có gì xuất hiện cả, chính là thất bại.

Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc kia, mới thất bại một lần mà thôi, cái này có là gì? Con phải biết rằng ở Tu Chân giới, dù là thiên tài tu chân thì có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ tại lần đầu tiên chẳng được bao nhiêu người.

Rất nhiều người tu luyện tới bước này thường phải bỏ ra mấy chục lần thậm chí hơn trăm lần trùng kích mới có thể mở đan điền thành công Trúc Cơ. Thiên tài đỉnh cấp cần ba năm ngày thời gian, yếu hơn thì mười ngày nửa tháng, còn có người hai, ba... mấy chục năm mới thành công.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao có vài người tốn cả đời vẫn vô duyên với con đường tu chân, Luyện Khí đơn giản, Trúc Cơ lại khó, ở thế giới này, mười người hết chín người dừng chân tại bước này, cuối cùng hóa thành đất vàng.

Thế thì tại sao Trúc Cơ lại khó như vậy? Bởi vì chỉ khi thành công Trúc Cơ, tu chân giả mới có thể tu luyện các loại pháp thuật, tiên thuật trong mắt người bình thường, được bọn họ tôn là thượng tiên.

Ngoài ra cũng chỉ có tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, chân khí của con mới có thể trải rộng toàn thân, cưỡi mây đạp gió, tuổi thọ tăng lên hai giáp (một giáp tầm sáu mươi năm), từ nay về sau có tư cách nhìn trộm Thiên Đạo, có hy vọng thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt.

Tất nhiên hiện tại nói đến Nguyên Thần vẫn còn quá xa xôi với con, con vẫn ngoan ngoãn trùng kích cửa ải đan điền đi, trong tay con có đan Trúc Cơ, so với tu chân giả không có đan Trúc Cơ, thời gian con trùng kích sẽ rút ngắn hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần.

Trong mắt vi sư, tư chất của con cũng không phải quá nát, lại thêm ba viên đan Trúc Cơ này, có hy vọng thành công đấy, cố gắng lên.” Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Tà đi ra giải thích và động viên Dương Bách Xuyên trong lúc anh tu luyện.

Nghe sư phụ nói xong, máu cả người anh như đang sôi trào lên: “Sư phụ, thành công Trúc Cơ thật sự có thể bay trên trời à? Ý con là bay lượn một đoạn á, không phải kiểu nhảy lên rồi dừng lại trên không trung vài giây.”

“Tất nhiên rồi, thằng nhóc con nghĩ Tu Chân giả là cái gì? Thật sự cho rằng pháp thuật của Tu Chân giả là trò vặt đấy à? Nói cho con biết, cưỡi kiếm rẽ mây, cưỡi mây đạp gió kèm theo mấy pháp thuật nhỏ lẻ khác đều chỉ tu luyện được sau khi Trúc Cơ thành công, đến lúc đó bay không phải là vấn đề, tất nhiên thời gian dài hay ngắn và độ cao có liên quan đến tu vi của con. Tu vi bản thân càng cao, chân khí càng cường đại, thời gian phi hành và độ cao tự nhiên sẽ càng dài.” Vân Thiên Tà nói.

“Vậy thành tựu Nguyên Thần, bất tử bất diệt thì sao?” Dương Bách Xuyên lại hỏi.

“Thằng nhóc thúi, trước tiên con thành công Trúc Cơ đi đã, hiện tại Nguyên Thần đối với con mà nói hiện tại quá xa xôi, học tốt cách đi rồi hãy nghĩ tới việc chạy.” Vân Thiên Tà mắng.

“Dạ, không phải con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt.

“Được rồi, tĩnh tọa khôi phục đi, tiếp tục tu luyện đi.” Dứt lời, Vân Thiên Tà không để ý tới đồ đệ của mình nữa.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, bắt đầu ngồi xếp bằng khôi phục, vừa rồi trùng kích thất bại, chân khí đột nhiên nổ tung cắn trả khiến chân nguyên trong cơ thể anh rối loạn, khí tức bất ổn cần phải điều dưỡng.

Hơn mười phút sau, anh đã hồi phục, nuốt xuống viên đan Trúc Cơ thứ hai…

“Ầm ~”

“Hừ! Lại thất bại…”

Ngồi xuống, điều tức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio