Ngạo Thị Thiên Địa

chương 113: nhân giai đỉnh phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Phong tự nhiên rõ ràng nguyên nhân Tiêu Linh không chịu kể lại quá trình trị liệu cho Trầm Ngọc, nhớ tới một màn hương diễm vừa rồi, trong lòng Hàn Phong cũng là ngứa ngáy.

Vội vàng khống chế tâm trạng của bản thân, Hàn Phong nhìn Tiêu Linh nói:

- Hai ngày này rảnh rỗi, tận lực dùng Thánh Tâm Bí Pháp tư nhuận các bộ vị trên hạ thân, như vậy có lợi cho da thịt vừa sinh của ngươi.

Tiêu Linh nghe vậy, tự nhiên gật đầu đáp ứng.

Hàn Phong dặn dò thêm vài câu, rồi cũng trở về phòng của mình.

Trong vài ngày sau đó, cả đội thuyền đều nghe được tin tức công chúa điện hạ khôi phục dung mạo, những người này đều là thần dân của Thiên Nguyệt Đế Quốc, tự nhiên biết đại danh khuynh thành của công chúa năm đó.

Chỉ là sau đó nghe nói dung mạo của nàng bị gian nhân làm hại, trở thành hình dạng vô cùng xấu xí, sau đó biến mất vô tung.

Bất quá đáng tiếc mấy ngày này, Tiêu Linh tựa hồ rất ít ra khỏi phòng, làm cho mọi người hoàn toàn thất vọng.

Kỳ thực Tiêu Linh cũng là bất đắc dĩ, bởi vì trước đó vài ngày, lúc nàng xuất hiện trên boong thuyền, dung mạo của nàng nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Có một vài thuyền viên thậm chí khi nhìn thấy dung mạo của nàng, liền quên luôn công việc trên tay, thiếu chút nữa làm đội thuyền bị chệch khỏi quỹ đạo đi.

Vì thế, tên thuyền viên kia đã bị hung hăng quở trách.

Tiêu Linh đối với điều này cũng là có chút bất đắc dĩ, vì vậy để tránh phát sinh sự tình tương tự, đành lực chọn tận lực trốn trong phòng. Cùng vì thế mà Trầm Ngọc vẫn thường trêu chọc nàng.

Sau mấy ngày chữa trị dung mạo của Tiêu Linh xong, đấu khí của Hàn Phong cũng có chút ngoài ý muốn đột phá nhân giai bát phẩm, tiến nhập cảnh giới nhân giai cửu phẩm.

Với điều này, Hàn Phong cũng là có chút kinh hỉ, tuy rằng trước đó hắn đã mơ hồ cảm giác có dấu hiệu đột phá, nhưng bởi mấy ngày này, hắn đều dồn tinh lực vào việc trị liệu, nên không có để ý nhiều.

Không ngờ sau khi trị liệu hoàn tất, vì tinh thần mệt mỏi, Hàn Phong liền nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ bất ngờ thăng cấp trong mộng, sau khi hắn phát hiện cũng là vô cùng kinh ngạc.

Bất quá thăng cấp chung quy là chuyện tốt, nên Hàn Phong tự nhiên là rất vui mừng.

Hiện tại hắn chỉ còn cách cảnh giới địa giai có một bước.

Tính ngày, Hàn Phong biết đội thuyền muốn đến Thiên Tinh Đế Quốc vẫn còn nửa tháng nữa.

Dựa theo tốc độ tiến triển của đấu khí hiện nay, Hàn Phong tin tưởng chỉ cần cho hắn thêm một tháng là có thể đạt tới nhân giai cửu phẩm đỉnh phong.

Đến lúc đó dựa vào công hiệu của Thanh Liên Bảo Đan do Trầm Ngọc luyện chế lúc trước, tin tưởng đột phá địa giai chi cũng không phải quá mức khó khăn.

Sau khi Tiêu Linh khôi phục dung mạo, đã qua hơn phân nửa tháng.

Hàn Phong sau khi tiến nhập nhân giai cửu phẩm, càng điên cuồng tu luyện, hắn đã có chút khẩn cấp muốn đột phá địa giai.

Hôm nay, Hàn Phong tu luyện xong lại cùng Bố Lôi Địch luận bàn một phen.

Bố Lôi Địch cũng là càng ngày càng kinh ngạc, đấu khí của Hàn Phong dĩ nhiên tiến triển thần tốc như vậy, tuy rằng hắn cũng biết chuyện Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí. Nhưng chưa từng nghĩ tới, Hàn Phong lúc trước chỉ dùng một tháng ngắn ngủi đã từ nhân giai bát phẩm lần thứ hai thăng cấp đến nhân giai cửu phẩm.

Từ lúc Hàn Phong tiến nhập nhân giai cửu phẩm, mỗi ngày đều tìm đến Bố Lôi Địch cùng Phí Lão luận bàn.

Có thể nói hơn phân nửa tháng này, Bố Lôi Địch thấy tận mắt đấu khí của Hàn Phong mỗi ngày đều nhanh chóng tăng trưởng, từ nửa tháng trước thăng cấp nhân giai cửu phẩm, đến hiện tại đã mơ hồ đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Tốc độ tu luyện tới mức này chỉ có thể dùng tử kinh khủng để hình dung. Bố Lôi Địch tin tưởng, mặc dù là Hàn Phong cơ duyên xảo hợp, có được Tiên Thiên đấu khí, cũng không thể nhờ vậy mà có tốc độ tu luyện kinh khủng như thế.

Chí ít nếu như hắn là Hàn Phong khẳng định làm không được điểm này.

Chỉ là trùng kích mỗi một phẩm cấp liền đã mất cả ngày rồi. Nào có giống như Hàn Phong đấu khí đề thăng đơn giản như ăn cơm.

Bố Lôi Địch tự nhiên không biết bí mật lớn nhất trên người Hàn Phong đó là việc hắn đã sống lại, có kinh nghiệm hơn người khác một đời.

So với ưu thế Tiên Thiên đấu khí, Hàn Phong có thể đề thăng đấu khí nhanh chóng như vậy, một phần là nhờ vào Quyết cùng bốn trăm năm kinh nghiệm tu luyện.

Đối với Bố Lôi Địch trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hàn Phong tự nhiên là không biết, nếu như hắn biết Bố Lôi Địch tán thưởng tốc độ tu luyện kinh khủng của mình, thì Hàn Phong không biết phải dùng cái gì để hình dung tốc độ tu luyện của Tiểu Bạch.

Từ khi từ Thiên Nguyệt Đế Quốc trở về, cho tới bây giờ đã gần hai tháng trôi qua, Tiểu Bạch đã lại đề thăng.

Hiện tại Tiểu Bạch đã có thực lực địa giai tam phẩm, vượt xa thực lực của Hàn Phong.

Nhưng nó cả ngày hết ăn lại nằm, chỉ thích được hai người Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh ôm ấp, Hàn Phong tựa hồ chả mấy khi nhìn thấy thân ảnh của nó.

Bây giờ cũng không biết nó đang nằm ngủ nướng ở đâu nữa.

Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi cảm khái ước ao. Hắn tu luyện mệt muốn chết, hôm nay cũng mới vừa đạt được thực lực nhân giai đỉnh phong. Nhưng Tiểu Bạch mỗi ngày chỉ cần ngủ cũng đã bỏ xa hắn lại đằng sau, Hàn Phong chỉ đành cười khổ không thôi.

Hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão lúc này đang luận bàn rất vui vẻ, Hàn Phong cũng tỉ mỉ quan sát vũ kỹ của cả hai.

Bên cạnh hắn, Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh đang thấp giọng trò chuyện, Hàn Phong thỉnh thoảng nghe được giọng nói trong trẻo của các nàng, làm lòng người khoan khoái.

Hơi ngẩng đầu nhìn nắng, ngày hôm nay thời tiết thật tốt.

Nhưng không biết tại sao trong lòng Hàn Phong có loại cảm giác kỳ quái, nhất thời không nghĩ ra được.

- Hàn Phong, ngươi đang ở đây nghĩ gì thế?

Trầm Ngọc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Hàn Phong sững người ra, không khỏi hiếu kỳ lay lay cánh tay hắn, nghi hoặc hỏi.

- Không có việc gì!

Hàn Phong cười cười nói, tạm thời đem nghi hoặc trong lòng đè xuống.

Lúc này, Mạc Thiên Cân không biết đi tới từ lúc nào, một tay lau cái trán đầy mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ lên oán giận nói:

- Thời tiết quái quỉ gì thế này, ngay cả chút gió cũng không có.

Mạc Thiên Cân đứng cách Hàn Phong không xa, cộng thêm giọng nói của hắn khá lớn, nên Hàn Phong cùng Tiêu Linh cũng đều nghe thấy.

Trầm Ngọc nghe được Mạc Thiên Cân oán giận, cũng là tràn đầy đồng cảm, ngày hôm nay không khí tựa hồ so với bình thường hơi oi bức hơn chút, ngay cả trán nàng cũng tràn đầy mồ hôi rồi.

Hàn Phong nghe được Mạc Thiên Cân oán giận cũng sửng sốt.

Sau đó như là nghĩ đến điều gì đó vội vàng đứng dậy, đi tới đầu thuyền nhìn kỹ hải vực phía dưới.

Vẫn bình thường, lúc này ngoài khơi đúng là không chút gợn sóng, ngay cả chút động đậy cũng không có.

Phát hiện này khiến trong lòng Hàn Phong máy động, sắc mặt từ từ chuyển sang ngưng trọng.

Đằng sau Tiêu Linh cùng Trầm Ngọc nhìn thấy Hàn Phong cả kinh cũng ngừng nói chuyên, hai đôi mắt đẹp đều hướng về phía hắn, trong đó tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Không để ý đến thần tình của hai nàng, Hàn Phong tỉ mỉ quan sát một hồi, ý nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng.

Lúc này, sắc mặt Hàn Phong biến đổi mạnh mẽ, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm đáng sợ. Ý niệm này vừa hiện lên, Hàn Phong cũng mặc kệ tất cả, người nhanh chóng chạy vào khoang thuyền.

Bố Lôi Địch cùng Phí Lão đang luận bàn nhìn thấy Hàn Phong lo lắng như vậy, cũng là sững người, lập tức dừng lại.

Ấn tượng của Bố Lôi Địch đối với Hàn Phong luôn luôn là bình tĩnh ổn trọng, rất ít khi nhìn thấy Hàn Phong hoảng loạn như vậy, nhất thời hiếu kỳ cũng là nhanh chóng đuổi theo.

Sau một khắc, Hàn Phong đã đẩy cửa khoang thuyền ra, dẫn đoàn người đi vào.

Trong khoang thuyền, lão thuyền trưởng Hoắc Lợi đang cùng vài tên thủ hạ tán gẫu, đột nhiên thấy Hàn Phong xông tới, đều là sững người.

Còn chưa kịp phản ứng, Hàn Phong đã nắm vai Hoắc Lợi, gấp giọng nói:

- Mau mau thay đổi đường đi.

Kinh ngạc nhìn Hàn Phong, Hoắc Lợi nhất thời nghi hoặc, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Thân vương điện hạ, lời này là có ý gì?

Hàn Phong được Tiêu Thiên Bách phong thưởng thân vương, địa vị tôn quý, Hoắc Lợi tự nhiên không dám chậm trễ, thế nhưng Hàn Phong đột nhiên mạc danh kỳ diệu xông tới nói hắn phải thay đổi hải trình, thực là khiến hắn khó hiểu vô cùng.

Lúc này, đằng sau Bố Lôi Địch cùng Phí Lão, và hai nàng Trầm Ngọc cũng đuổi tới, đều không rõ ý đồ của Hàn Phong.

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Hàn Phong sắc mặt nghiêm túc, hít một hơi thật sâu, đè xuống sự bất an trong lòng, trầm giọng nói:

- Qua một hồi nữa, chúng ta sẽ gặp phải Hắc Phệ Phong Bạo phi thường hiếm thấy, nếu như hiện tại không thay đổi hải trình, sẽ bị đắm.

- Thân vương điện hạ, tuy rằng thân phận của ngươi tôn quý, nhưng không thể ăn nói lung tung như vậy, Hoắc Lợi ta đi lại tại hải vực này đã bốn mươi mấy năm, có phong bạo hay không, ta liếc mắt là có thể nhìn ra, ngày hôm nay cái hải vực này ngay cả chút gió cùng không có, sao có phong bạo gì được?

Hoắc Lợi có chút bất mãn nói.

Là một lão hành gia kinh nghiệm phong phú, cái hải vực này từ lâu hắn đã quen thuộc, căn bản không có khả năng phát sinh sự tình như lời nói Hàn Phong.

Không chỉ là Hoắc Lợi, ngay cả vài tên thủ hạ bên cạnh hắn cũng có biểu tình tương tự.

Hàn Phong nhìn thấy Hoắc Lợi trả lời như vậy, nhất thời tức giận.

Đằng sau hai nàng Trầm Ngọc cùng Tiêu Linh cũng là cảm thấy lời nói của Hoắc Lợi có đạo lý.

Xác thực, dựa theo lúc bình thường, hiện tại không có hiện tượng gì có vẻ như sắp có phong bạo cả.

Thế nhưng chính là vì không có chút gió nào, lại thêm nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao khiến trong lòng Hàn Phong càng thêm lo lắng, kiếp trước hắn cũng từng gặp phải Hắc Phệ Phong Bạo một lần, tình cảnh lúc đó hoàn toàn giống với bây giờ. Khi đó hắn cũng không hiểu những thứ này, cũng may lúc đó thuyền trưởng thuyền đội mà Hàn Phong đi cùng lại có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Khi nhận ra sắp có phong bạo, hắn đã dẫn thuyền đội tách ra trước, cuối cùng may mắn tránh khỏi.

Lúc đó Hàn Phong đã tận mắt thấy sự kinh khủng của Hắc Phệ Phong Bạo, đến nay vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của hắn.

Hắn tin tưởng lấy uy lực của phong bạo, chỉ cần chốc lát liền có thể phá hủy hai mươi mấy thuyền lớn của bọn họ.

Nhưng lúc này Hoắc Lợi căn bản không nghe Hàn Phong khuyên bảo, vẫn kiên trì bảo lưu cái nhìn của mình, đồng thời cho rằng Hàn Phong là kẻ hồ đồ.

Bất quá, đằng sau Bố Lôi Địch lại khác biệt, hắn biết rõ Hàn Phong không phải con người như vậy, lấy tính cách trầm ổn của hắn, nếu như không phải thực sự gặp chuyện nguy hiểm, chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung.

Nghĩ vậy, sắc mặt Bố Lôi Địch cũng trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói vài câu với Phí Lão, sắc mặt Phí Lão cũng kinh ngạc không thôi/

Hơi chút ngẫm lại, Phí Lão liền hạ mệnh lệnh với Hoắc Lợi, bắt hắn làm theo lời nói của Hàn Phong, thay đổi hải trình.

Trong lòng Hoắc Lợi hơi giận, thế nhưng thân phận của Phí Lão, hắn biết rõ. So với vị thân vương chưa đủ lông đủ cánh như Hàn Phong, càng có quyền phát ngôn hơn.

Nhất thời, Hoắc Lợi cũng không dám phản bác, tuy rằng trong lòng thập phần không tình nguyện, nhưng vẫn là dựa theo lời nói của Hàn Phong, phân phó thủ hạ thay đổi hải trình.

Thấy điều này, Hàn Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Linh đi tới nhỏ giọng nói:

- Hàn Phong, ngươi đang làm cái gì vậy?

Hàn Phong lắc đầu, không có giải thích, chỉ nói:

- Một hồi các ngươi liền biết được.

Nói xong, dẫn đầu rời khỏi khoang thuyền, đi tới đầu thuyền, lẳng lặng quan sát ngoài khơi.

Lại qua một lúc lâu, ngoài khơi vẫn không chút gợn sóng.

Hoắc Lợi cùng thủ hạ nhìn Hàn Phong đứng ở đầu thuyền, đều không ngừng cười nhạt.

- Một tiểu hài tử, thật là không hiểu chuyện, cũng không biết vì sao công chúa điện hạ cùng Phí đại nhân lại tin tưởng hắn.

Hoắc Lợi trách móc.

Không chỉ Hoắc Lợi cùng mấy thuyền viên này, mà ngay cả mấy người Bố Lôi Địch cũng đều mơ hồ không hiểu.

Chỉ có sắc mặt Hàn Phong càng ngày càng ngưng trọng.

Lại một lát nữa trôi qua, ngoài khơi vốn đang yên bình, đột nhiên có một tia biến hóa rất nhỏ.

- Đến!

Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng.

Ngay khi Hàn Phong nghĩ xong, ngoài khơi vốn đang yên bình, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên bốn phía, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có.

Mọi người thấy đột nhiên nổi cơn cuông phong, đều là cả kinh.

Sau đó, cách thuyền đội không xa, vốn là trên hải trình của bọn họ lúc trước, một đạo hắc sắc quyển phong xuất hiện tại đó.

Hoắc Lợi cùng với mọi người đều là sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía hắc sắc phong bạo.

Nước biển và không khí xung quanh đều không ngừng bị phong bạo thôn phệ.

Trong nháy mắt, Hắc Phệ Phong Bạo đã to ra hơn một vòng lớn.

Lúc này, xung quanh thuyền đội cũng bị ảnh hưởng một chút, hai mươi mấy chiến thuyền lớn đều có dấu hiệu sắp bị lật.

Thấy mọi người còn đang ngẩn ra, Hàn Phong vội vàng hét lớn:

- Nhanh chóng rời khỏi chu vi của phong bạo, nếu không sẽ bị đắm.

Bị một tiếng hét lớn này của nhắc nhở, Hoắc Lợi nhất thời hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng bất chấp kinh ngạc, vội vàng phân phó, thuyền đội dùng toàn bộ mã lực, nhanh chóng tránh về phía bên trái của phong bạo.

Hai mươi mấy chiến thuyền dưới sự điều khiển rất nhanh thoát ra khỏi phạm vi của phong bạo. Hoắc Lợi cũng đá, thyền viên đều trợn tròn mắt nhìn hắc sắc phong bạo đang không ngừng lớn mạnh.

Trong phạm vi của phong bạo, tựa hồ ngay cả nước bị cũng bị cuốn theo.

Hai mắt Hàn Phong híp lại, ánh mắt chăm chú tập trung vào phong bạo, nước biển xung quanh đã làm y phục của hắn ướt nhẹp, nhưng hắn vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra.

Hai nàng Tiêu Linh cùng Trầm Ngọc vốn muốn đợi ở bên ngoài, nhưng Hàn Phong lại lệnh cho Phí Lão đưa cả hai về phòng, bảo hộ cho tốt.

Về phần Bố Lôi Địch lúc này đang đứng bên cạnh Hàn Phong, đồng dạng có chút ngạc nhiên nhìn hắc sắc phong bạo trước mắt. Lấy thực lực thiên giai của hắn, vẫn có thể cảm nhận được một cổ lực lượng thôn phệ đáng sợ từ trong hắc sắc phong bạo.

Cổ lực lượng này dĩ nhiên mơ hồ mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.

Bố Lôi Địch có lý do tin tưởng, nếu như lúc trước không được Hàn Phong nhắc nhở, để thuyền đội của bọn họ tránh khỏi đường đi của phong bạo, e là hai mươi mấy chiếc thuyền lớn cùng mọi người bao gồm cả hắn đều không tránh được bị hắc sắc phong bạo tập kích.

Nghĩ tới đây, Bố Lôi Địch không khỏi liếc mắt nhìn Hàn Phong, kinh ngạc mà người này mang đến cho hắn càng ngày càng nhiều. Lấy tuổi tác của hắn cũng không vượt hơn Hàn Phong, kiến thức càng vô cùng phong phú.

Hoắc Lợi không hổ là lão hành gia kinh nghiệm phong phú, tuy rằng Hắc Phệ Phong Bạo xuất hiện trong nháy mắt, từng khiến hắn sửng sốt, không kịp phản ứng một lúc, nhưng ngay sau đó hắn đã chỉ huy toàn bộ thuyền viên nhanh chóng rời khỏi phạm vi của phong bạo.

Thuyền đội chao đảo nhanh chóng rời khỏi phạm vi của phong bạo.

Lúc lực thôn phệ không còn ảnh hưởng tới thuyền đội được nữa, Hàn Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may vừa rồi Mạc Thiên Cân xuất hiện nhắc nhở hắn, nếu không e là tất cả mọi người đều vĩnh viễn nằm lại tại đây.

Lại một hồi nữa qua đi, thuyền đội cũng từ từ bình ổn lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio