Phía sau, Phí lão và Bố Lôi Địch lần đầu tiên chứng kiến một mặt lãnh khốc như vậy của Hàn Phong, ai nấy phải kinh ngạc một hồi. Cũng may cả hai đều là hạng người trải qua sóng gió, sau khi trò truyện với Hàn Phong cũng liền minh bạch đạo lý trong đó, bởi vậy cũng không mấy bài xích cách làm của Hàn Phong.
- Phí lão đầu, chúng ta có nên đi hỗ trợ?
Bố Lôi Địch đứng bên cạnh Phí lão, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này ánh mắt Phí lão thủy chung vẫn không rời thân hình Lăng Phong trong đám người, vừa nghe Bố Lôi Địch nói, sau một phen trầm ngâm cũng chỉ lắc đầu nói:
- Không cần, những người này đa phần đều là võ giả Nhân giai, mạnh hơn một chút cũng không quá Địa giai, đối với thực lực hiện tại của Hàn Phong, hoàn toàn có thể ứng phó được, huống chi còn có Lý Thần thay hắn gác đường xuống núi, chúng ta cũng không cần nhúng tay.
- Cũng tốt, đây là lần đầu tiên ta thấy Hàn tiểu tử tức giận như vậy, xem ra Huyền Thiên Tông trong lòng hắn có địa vị rất trọng yếu!
Bố Lôi Địch gật đầu nói.
Ngược lại bởi vì nguyên nhân hình thể nên hai người không hề chú ý đến Tiểu Bạch, lúc này vẻ mặt nó đang hưng phấn theo dõi bóng ảnh Hàn Phong trong đám người.
Thực lực Tiểu Bạch tuy rằng đủ mạnh, hơn nữa còn tụ tập được linh trí, nhưng xét đến cùng nó vẫn là một con ma thú, bởi vậy khi chứng kiến Hàn Phong không ngừng thu gặt tính mệnh địch nhân, cùng với cảnh tượng máu tươi tuôn trào, một đôi mắt hổ của Tiểu Bạch cũng hiện lên quang mang không rõ.
Lại nhìn một hồi, cuối cùng Tiểu Bạch nhịn không được chạy nhanh về phía Hàn Phong.
Nhất thời, một tiếng hổ gầm một lần nữa vang vọng khắp đỉnh núi, nguyên bản đoàn người đang trong kinh khủng tuyệt vọng lúc này càng thêm rối loạn.
Một đạo uy áp ma thú cường đại tuyệt luân khiến người ta cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt bao trùm toàn trường, có thể nói, toàn trường đang rối loạn liền bị một thoáng ngưng trệ.
Mà chính trong khoảnh khắc ngưng trệ ngắn ngủi này, Băng phách hàn quang kiếm trong tay Lăng Phong lại lấy đi mười mạng người. Mỗi nơi Hàn Phong đi qua nhất định có máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Ngay khi một kiếm Hàn Phong đâm thủng yết hầu một tên địch nhân, lúc này thân ảnh Tiểu bạch đã thấy xuất hiện bên người Hàn Phong.
Gầm nhẹ một tiếng, thân hình nhỏ bé của Tiểu Bạch nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, không ngừng đảo qua đảo lại trong đám người.
Không thể không nói, thực lực Tiểu Bạch xác thực mười phần cường đại, hơn nữa một khi đã tiếp cận mục tiêu cũng không hề có chuyện nương tay.
Hàn Phong trông thấy Tiểu Bạch trong thời gian ngắn ngủi đã đánh chết mười mấy người cũng cảm giác có chút kinh ngạc, bất quá Hàn Phong đối với những người này căn bản không có chút cảm giác thương hại nào.
Ngay lúc này, hắn lại một lần nữa nâng kiếm tiến lên, không ngừng thu gặt tính mạng những người này.
Gã võ giả Địa giai đi hàng đầu dưới chân núi khi biết được Hàn Phong đang bắt đầu động thủ đối phó bọn họ, trong lòng vô cùng kinh hãi, thế nhưng Lý Thần vẫn thủy chung không rời khiến bọn họ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Vì vậy, cả mấy trăm người liền tùy ý mặc cho Hàn Phong và Tiểu Bạch thỏa sức thu gặt tính mệnh.
Vài tên võ giả Địa giai đi trước nhất, chứng kiến tình hình này cũng sợ hãi gần chết, mấy người liếc mắt hội ý với nhau, lập tức liền làm ra quyết định.
Đột nhiên, hơn mười gã võ giả Địa giai không hẹn mà cùng lúc vọt nhanh tới phía Lý Thần.
Chỉ bất quá, bọn họ tự nhiên rõ ràng, luận thực lực một trăm người bọn họ xông lên cũng không phải đối thủ Lý Thần, có điều bọn họ cũng không dự định động thủ với Lý Thần.
Mà một đám người chia ra những phương hướng khác biệt chạy gấp đi.
Trong suy nghĩ bọn họ, Lý Thần dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể ngăn cản một phương, căn bản không có khả năng ngăn cản hết bọn họ.
Bất quá, hiển nhiên những người này đánh giá năng lực Lý Thần quá mức sai lầm.
Những người này vừa có động tác, Lý Thần liền nhận ra ý đồ bên trong, miệng khẽ mỉm cười, Lý Thần tự mình lẩm bẩm nói:
- Bọn người kia thoạt nhìn vẫn còn dự định giãy dụa tới cuối cùng, đáng tiếc lão đầu tử ta đã đáp ứng Hàn Phong rồi, nói qua sẽ không tha cho bất kỳ một người nào chạy thoát, không thể nuốt lời được.
Lời vừa dứt, thân hình Lý Thần khẽ động, lập tức hướng về phía một tên võ giả Địa giai gần nhất phóng đi.
Dùng thực lực Lý Thần, võ giả Địa giai há có thể so sánh được, Lý Thần còn chưa dùng tới toàn lực, chỉ đơn giản đánh ra một kích đã khiến tên này thổ huyết mà chết.
Sau khi tiêu diệt một tên võ giả Địa giai, chân Lý Thần cũng không ngừng bước, thân hình tựa như quỷ mị, trong nháy mắt liền tiêu diệt lần lượt toàn bộ hơn chục tên võ giả Địa giai đang cố gắng chạy thoát thân.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, dù sao không trốn cũng phải chết, mọi người tuy rằng biết rõ Lý Thần lợi hại, nhưng cũng chỉ biết liều mạng hướng một bên chạy vọt đi.
Ở trong đám người, Hàn Phong tựa hồ cũng nhận ra điều này, cả người hắn hiện tại nhuộm đầy máu tươi. Hắn cũng chẳng đếm qua đã giết bao nhiêu người từ trên núi xuống, nhưng ít nhất cũng có hơn trăm mạng người rồi.
Về phần Tiểu bạch, trong lúc vừa rồi phối hợp hết sức ăn ý với Hàn Phong, tuy rằng giữa đường gia nhập nhưng so người bị nó đoạt mạng cũng không hề ít hơn Hàn Phong bao nhiêu.
Nhìn thấy đám người đang bất chấp lao xuống điên cuồng, Hàn Phong suy nghĩ một chút liền trầm giọng hướng về phí Tiểu Bạch vẫn đang tung hoành trong đoàn người, nói:
- Tiểu Bạch, ta tiến về phía trước, ngươi tiếp tục chém giết ở đây, nhất quyết không được buông tha người nào.
Đáp lại Hàn Phong chính là một tiếng hổ gầm ngân xa.
Thấy vậy, thân hình Lăng Phong khẽ động, toàn lực thi triển thốn ảnh, thân thể hắn nhất thời hóa thành một đoàn tàn ảnh mơ hồ, tiếp đó đã thấy xuất hiện tại phụ cận Lý Thần.
Thấy Lý Thần đang dùng toàn lực cận bịu đuổi theo đám người, Hàn Phong cũng hét lớn một tiếng, lập tức nói:
- Lý Thần, ta tới giúp ngươi.
Đám người này nguyên bản đang nỗ lực thoát khỏi Lý Thần đuổi giết, thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện Hàn Phong, sắc mặt càng thêm hoảng hốt.
Nhất là trên người Hàn Phong lúc này nhuộm đỏ máu tươi, giống như một pho tượng sát thần, càng không ngừng kích động trái tim yếu đuối của bọn họ.
Nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, không kịp kinh hô một tiếng, những người này liền lập tức chạy vội theo hướng ngược lại.
Nhưng bọn họ đã hoàn toàn quên mất, phía trên núi còn có Tiểu Bạch, thêm cả hai ngươi Phí lão và Bố Lôi Địch chắn gác, bọn họ chạy lại như vậy chẳng qua tự tìm đường chết.
Nhưng phải công nhận, Hàn Phong trước mắt quá mức dọa người, có lẽ do tâm tình bị đuổi giết hốt hoảng khiến bọn họ hoàn toàn quên mất sức phán đoán ngày thường, hành động theo bản năng nhằm tránh thoát Hàn Phong truy sát.
Kết quả cuối cùng tự nhiên không có gì khác biệt.
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không ngừng, lẫn trong đó còn có cả những tiếng khóc than kinh hoàng, nhưng tiếng cầu xin, những lời mắng chửi tức giận…
Chẳng qua, đối với những thứ này, Hàn Phong làm như mắt điếc tai ngơ, ngày hôm nay nếu như không phải hắn và Lý Thần kịp lúc chạy tới, những tiếng kêu thảm lúc này sợ rằng không phải của bọn họ mà là của chúng đệ tử Huyền Thiên Tông.
Cho nên đối với đám người này, Hàn Phong căn bản không có chút cảm giác thương hại nào.
Tiếng kêu khóc thảm thiết trên núi liên tục vang lên trong thời gian ba tuần trà mới dần dần ngưng lại.
Lúc này, hàn Phong đứng trước một đống thi thể, vài giọt máu tươi theo thân Băng phách hàn quang kiếm kiếm chậm rãi rơi xuống.
Trên mặt đất xung quanh hắn, chi chít những xác người.
Một trận gió lạnh thổi qua, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí cũng dần dần biến mất.