Ngạo Thị Thiên Địa

chương 333: tuyệt địa phùng sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi gã hắc bào chuẩn bị động thủ bắt giữ Hàn Phong.

Hàn Phong đột nhiên xoay người, một lần nữa thuận lợi ôm Đường Vũ Nhu vào lòng, đồng thời thấp giọng nói:

- Nắm chặt ta!

Đường Vũ Nhu tuyệt không biết Hàn Phong muốn làm gì, nhưng đối với hắn nàng chưa bao giờ phải hoài nghi, vì vậy không chút do dự nắm chặt lấy Hàn Phong.

Tiếp theo, trong ánh mắt khiếp sợ của ba người, thân hình Hàn Phong nhảy mạnh, ôm theo cả người Đường Vũ Nhu nhảy xuống vực sâu không thấy đáy.

Tên hắc bào vừa thấy thế, sắc mặt nhất thời biến đổi, vội vàng lắc mình vọt tới chỗ Hàn Phong.

Chẳng qua hắn cũng không nghĩ tới Hàn Phong lại điên cuồng như vậy, cuối cùng vẫn chậm một bước, còn chưa kịp bắt được Hàn Phong thì Hàn Phong đã biết mất trong tầm mắt của ba người.

Âm trầm nhìn Hàn Phong nhảy xuống vực sâu, Thiên Dị phía sau liền lập tức hỏi:

- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Gã hắc bào vẫn âm trầm nhìn xuống một mảnh trắng xóa dưới vực sâu, vẻ mặt hơi chút lo lắng nói:

- Nguyên bản tổng điện yêu cầu chúng ta tận lực bắt giữ hắn, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này dĩ nhiên chọn cách tự sát, như vậy không thể trách được chúng ta, khi quay về liền nói rõ việc này cho tổng điện, tin tưởng hắn sẽ không trách tội chúng ta.

Thiên Dị và Thiên Thối nghe vậy cũng lần lượt gật đầu, tiếp theo ba người chờ đợi thêm chốc lát, xác nhận khí tức Hàn Phong đã biến mất, lúc này mới rời đi.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, mặc dù cường giả thiên giai ở thời kỳ toàn thinh rơi xuống trong miệng vực sâu vạn trượng này cũng không có một phần vạn cơ hội sống sót.

Chớ nói chi Hàn Phong đã như nỏ mạnh hết đà, lại còn vướng thêm Đường Vũ Nhu chỉ có đấu khí Địa giai.

Mà lúc này, Hàn Phong ôm Đường Vũ Nhu, thân thể hai người rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

Kình phong lạnh thấu xương thổi qua hai bên, hai tay Đường Vũ Nhu lúc này ôm chặt lấy Hàn Phong, sắc mặt có chút trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.

Măc dù tính tình nàng quen lãnh đạm, hơn nữa lúc trước cũng cho rằng lần này phải chết không thể nghi ngờ, thế nên nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới, tại thời khắc tối hậu Hàn Phong dĩ nhiên lại chọn nhảy xuống vực sâu không thấy đáy này.

Thoáng cúi đầu xuống nhìn, phía dưới hoàn toàn bao phủ bởi sương trắng, căn bản không nhìn thấy rõ tình hình ra sao.

Bên tai không ngừng truyền tới tiếng kình phong gào thét khiến nàng không khỏi khó chịu, mái tóc đen bị gió thổi tán loạn, trong đó có một phần đánh vào trên mặt Hàn Phong.

Nhưng Hàn Phong lại không chút lưu ý những thứ này. Bây giờ hai mắt hắn không ngừng quan sát xung quanh, nhưng vì đang rơi xuông quá nhanh nên cả hai mắt đã đỏ lên.

Hàn Phong không phải loại người ngồi chờ chết, trong nháy mắt trước khi hắn nhảy xuống vực sâu, hắn đã có chủ ý.

Bằng không, cho dù Hàn Phong biết rõ không địch lại ba gã hắc bào nhưng hắn cũng sẽ không lựa chọn phương pháp tự sát ngu ngốc như vậy.

Lại thêm một lát, Hàn Phong cảm giác thân thể rơi xuống đã tới cực hạn trong tính toán, vì vậy dưới thần tình không hiểu của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong chợt hướng về một bên vách đá trụi lủi đánh ra một quyền.

Quyền đầu như trong tưởng tượng, nháy mắt liền cắm sâu trong vách đá.

Thế nhưng tốc độ Hàn Phong rơi xuống quá nhanh, vách đá không thể chịu được trọng lượng hai người kéo xuống, rất nhanh liền vỡ nát.

Bất quá, cũng chính vì vậy, thân hình hai người Hàn Phong gặp được trở lực, tốc độ rơi xuống rõ ràng chậm hơn một chút.

Chẳng qua, kêu lên một tiếng đau đớn, Hàn Phong cảm giác trên cánh tay mình truyền tới cảm giác đau rát, nhưng cũng không phải do Hàn Phong đánh vào vách đá rồi dẫn tới rách da.

Hiện tại, thân thể hắn đã đạt được kim nguyên chi thể, dưới tình huống bình thường rất khó có thể làm hắn bị thương ngoài da.

Trừ phi dùng tới thần binh hoặc cường giả có đấu khí vượt xa trình độ của hắn mới có thể tạo thành thương tổn dạng này.

Chẳng qua, tuy rằng kim nguyên chi thể mười phần cường đại nhưng vẫn không phải vạn năng.

Hàn Phong vừa rồi bị gã hắc bào nhân đánh trúng, bản thân đã bị trọng thương.

Hơn nữa lại sử dụng tăng nguyên thuật, khiến kinh mạch trong cơ thể không còn bất luận bảo hộ nào.

Có thể nói hiện tại thân thể hắn đang trong trạng thái vô cùng yếu đuối.

Mà một quyền này của Hàn Phong mặc dù không thấy chút thương tổn ngoài da nào thế nhưng khi đánh vào vách đá, sinh ra trở lực cực lớn lại khiến cỗ khí tức vốn đang xao động trong cơ thể hắn lại nặng thêm một phần.

Bất quá, Hàn Phong cũng không để ý nhiều, dù sao điểm ấy thương tổn so sánh với tính mạng hai người mà nói quả thực nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Vì vậy, cách mỗi đoạn thời gian ngắn, Hàn Phong liền đánh ra một quyền vào vách đá.

Mỗi một quyền đều giúp tốc độ rơi xuống của hai người giảm đi một chút.

Qua không lâu, Hàn Phong cũng không nhớ được mình đánh ra bao nhiêu quyền, lúc này nắm đấm của hắn đã mất đi tri giác, hơn nữa một lần như vậy cánh tay của hắn lại phải chịu lực phản chấn rất lớn, thương thế trong cơ thể lại nặng thêm một phần.

Thậm chí, tới về sau Hàn Phong đã cảm nhận thấy một phần nhỏ kinh mạch trong cơ thể bị đoạn gãy, những cơn đau truyền ra từ trong cơ thể khiến Hàn Phong phải cắn môi chịu dựng.

Vài giọt máu tươi cũng từ đó văng ra, trùng hợp vương lại trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Vũ Nhu.

Đường Vũ Nhu cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được hành động của Hàn Phong, lúc này là lúc đặt cược tính mệnh cả hai người nên nàng cũng không quấy rầy hắn.

Bất quá chứng kiền Hàn Phong liều mạng kìm hãm tốc độ rơi xuống mà bất chấp đau đớn, Đường Vũ Nhu cảm giác yêu thương vô cùng.

- Ném ta ra đi! Như vậy ngươi sẽ dễ dàng hơn một chút, nói không chừng vẫn còn cơ hội sống sót.

Trong lòng Đường Vũ Nhu một lần nữa khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói.

- Đừng nói ngu ngốc nữa, mặc dù đấu khí của ta đã cạn nhưng tình huống cơ thể ta rất đặc thù, vẫn có thể kiên trì tới cùng.

Thanh âm Hàn Phong có chút khan khan nhưng tay trái của hắn vẫn ôm chặt lấy Đường Vũ Nhu, không hề có chút ý định buông ra.

Đường Vũ Nhu thấy Hàn Phong nói vậy liền cắn chặt môi, không nói thêm một lời nào nữa, chẳng qua ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lên khuôn mặt Hàn Phong.

Lúc này, so với trước đó tốc độ rơi xuống của hai người đã chậm hơn rất nhiều, bất quá tay phải Hàn Phong đã dần như tê cứng.

Không biết qua bao lâu, hai người nhảy xuống vực sâu cũng được một đoạn thời gian nhưng vẫn chưa thấy chút dấu hiệu nào tới đáy.

Trong lòng Hàn Phong ngược lại có chút lo lắng, rất sợ vực sâu này không có tận cùng, bằng không với hiện trạng thân thể hắn cũng ăn không tiêu.

May là trời không phụ kẻ có lòng, dường như cuối cùng lão Thiên cũng nghe được tiếng lòng của Hàn Phong.

Hàn Phong đánh tiếp ra vài quyền, tốc độ tiếp tục giảm xuống, Đường Vũ Nhu một mực quan sát phía dưới đột nhiên kinh hỉ hô lên:

- Hàn Phong, mau nhìn, sắp đến mặt đất rồi.

Nghe vậy, Hàn Phong cũng bớt chút thời gian liếc nhìn xuống phía dưới.

Quả nhiên khi hai người rơi xuyên qua màn sương trắng, một mảnh rừng rậm khô vàng lập tức xuất hiện trước mắt hai người.

Nhìn tới đây, tinh thần Hàn Phong cũng phấn chấn hẳn lên.

Động tác trên tay vẫn không dừng, trái lại càng liên tiếp vung quyền, làm giảm tốc độ hai người rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, phiến rừng rậm khô vàng ngày càng mở rộng trước mắt hai người.

Thấy vậy, Hàn Phong cũng lập tức lên tiếng nói:

- Lực lượng của ta sắp cạn rồi, kế tiếp trông cậy ở nàng thôi.

Nghe vậy, Đường Vũ Nhu cũng gật đầu, từ lúc gặp phải mấy người hắc bào tới giờ, vẫn luôn là Hàn Phong đưa nàng chạy trốn, bởi vậy Đường Vũ Nhu thực tế vẫn chưa tổn hao chút khí lực nào.

Nhiều lắm cũng chỉ bị Tụ Hồn Trận ảnh hưởng hao tổn một chút đấu khí của nàng mà thôi.

Bất quá nhiêu đó vẫn không thể gây trở ngại tới nàng được.

Chỉ cần chờ hai người sắp tiếp cận mặt đất, nàng hoàn toàn có năng lực che chở cho Hàn Phong.

Rốt cục, khi hai người còn cách mặt đất chừng một trượng, Hàn Phong hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực, vung ra một quyền.

Toàn bộ cánh tay Hàn Phong cũng đâm ngập vào vách đá.

Tiếp đó Hàn Phong cũng không rút cánh tay ra mà vẫn tiếp tục lợi dụng nó làm giảm thiểu đi không ít tốc độ rơi của hai người.

Nhưng vẫn như trước, vách đá không thể chịu được sức nặng của hai người, bởi vậy theo quá trình rơi xuống cánh tay của hắn cũng cày lên vách đá một vệt thật dài.

"Hừ!"

Kêu lên một tiếng đau đớn, lực phản chấn cực mạnh khiến cơ thể Hàn Phong có chút ăn không tiêu, kinh mạch trong người lại một lần nữa bị tổn hại.

Giờ khắc này, Hàn Phong cũng không còn khống chế được thương thế trong người, phun mạnh ra một ngụm máu rồi cả người mất đi tri giác, rơi vào hôn mê.

Đường Vũ Nhu ở trong lòng hắn thấy vậy, nội tâm cũng là một mảnh đại loạn.

Cũng may nàng còn nhớ rõ tình hình hiện tại, vội thoát khỏi ngực Hàn Phong, nhanh chóng vận chuyển đấu khí, đồng thời hai tay ôm chặt lấy Hàn Phong.

Giữa không trung, thân ảnh ưu nhã liên tục lộn vài vòng, cuối cùng vững vàng hạ xuống mặt đất.

Hai người vừa rơi xuống, Đường Vũ Nhu liền cảm thấy tình huống nơi này có chút quái dị.

Nhưng hiện tại nàng không rảnh quan tâm những thứ này mà vội vàng ôm thân thể Hàn Phong tới dưới một tàng cây, cho hắn dựa vào lòng mình rồi cẩn thận quan sát thương thế.

Chẳng qua, sau một hồi kiểm tra, đôi mi thanh tú của Đường Vũ Nhu càng thêm nhíu chặt, hai mắt mười phần lo lắng nhìn xuống Hàn Phong.

Nghĩ không ra, tình huống thướng thế của Hàn Phong so với tưởng tượng của nàng còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lúc này, Đường Vũ Nhu căn bản không thể cảm ứng được một chút đấu khí nào trong người Hàn Phong, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể hắn đã có tới chín phần bị đứt gãy.

Đối với một võ giả mà nói, kinh mạch trong cơ thể bị đứt đoạn đồng nghĩa với việc hắn không cách nào có thể tích trữ đấu khí.

Mà cứ như vậy, đồng nghĩa với việc Hàn Phong dần mất đi đấu khí, dẫn tới mất hết toàn bộ lực lượng.

Trong lòng Đường Vũ Nhu rất rõ, nếu như Hàn Phong biết được tình huống, chỉ sợ hắn không thể chịu đựng được đả kích này.

Thậm chí so với giết chết hắn, vẫn còn bớt thống khổ hơn.

Nghĩ vậy, Đường Vũ Nhu không khỏi thở dài.

Nhìn Hàn Phong đã rơi vào hôn mê nhưng vẫn cau mày lo lắng, Đường Vũ Nhu không khỏi vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hai mắt nhìn có chút si mê.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một trận cuồng phong thổi đến, khiến Đường Vũ Nhu giật mình kinh tỉnh.

Tâm tư mẫn tiệp của nàng lập tức phát hiện tình huống không đúng, nơi này tính ra là đáy vực, theo lý không thể có gió thổi qua, đã vậy trận cuồng phong này từ đâu thổi tới? Trong lòng Đường Vũ Nhu ngạc nhiên suy nghĩ.

Đột nhiên, một thanh âm trầm khàn truyền vào trong tai Đường Vũ Nhu, nhất thời khiến nàng giật mình kinh hãi.

- Đã lâu rồi không còn gặp được khí tức con người…

Đột nhiên nghe được thanh âm không rõ phát ra từ đâu, Đường Vũ Nhu không khỏi kinh hãi, thân thể vô thức che lại trước người Hàn Phong, đồng thời quan sát xung quanh nhưng vẫn không có bất luận phát hiện nào.

Lúc này, trận cuồng phong kia một lần nữa lại kéo tới.

Lập tức, thanh âm khàn đục kia cũng vang lên:

- Tiểu oa, ngươi là ai… Vì sao lại xuất hiện tại nơi này?

- Ngươi là ai?

Đường Vũ Nhu mặc dù kinh hãi nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ bình tỉnh hỏi lại.

Thanh âm kia đột nhiên trầm mặc xuống, cuồng phong xung quanh cũng lập tức tan hết.

Bốn phía nhất thời cũng rơi vào trong an tỉnh quỷ dị.

Đường Vũ Nhu không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ có thể vận chuyển đấu khí âm thầm cảnh giới bốn phía, phòng ngừa bất luận nguy hiểm nào phát sinh.

Hiện tại Hàn Phong đang trong hôn mê, còn lại chỉ dựa hết vào nàng, trừ phi nàng chết bằng không cũng không cho bất luận kẻ nào động tới Hàn Phong.

Cứ yên lặng như vậy một lát.

Thanh âm kia một lần nữa vang lên:

- Ta là người như thế nào… Ta rốt cuộc là ai… Vì sao ta nghĩ không ra…

Theo tiếng thanh âm truyền đến, cuồng phong một lần nữa thổi qua, hơn nữa so với lúc trường càng thêm cuồng bạo, bất ổn.

Bị cuồng phong không ngừng tập kích, Đường Vũ Nhu cũng phải đưa tay lên che trước hai mắt.

Bên tai lại văng vẳng nghe tiếng thanh âm kia truyền tới.

- Ta rốt cuộc là ai… Đến tột cùng ta là ai… Vì sao ta nghĩ không ra… Vì sao?

Không bao lâu sau, cả không gian đầy rãy những thanh âm này.

Đường Vũ Nhu chưa từng gặp qua tình cảnh quỷ dị như vậy, trong thoáng chốc cũng đắn đo không biết làm sao cho phải, vì vậy chẳng khác hơn là cẩn thận dựa Hàn Phong vào sát người mình.

Lúc này, không biết do đâu mà cuồng phong khắp nơi lại tụ tập lại không xa ngay trước người Đường Vũ Nhu.

Theo cuồng phong ngày càng dày đặc, Đường Vũ Nhu lập tức phát hiện, chính giữa trung tâm cuồng phong tựa hồ xuất hiện một thân ảnh không rõ.

Phát hiện này càng khiến Đường Vũ Nhu cảnh giác hơn bao giờ hết.

Sau một lát, ảnh tử bên trong cuồng phong dần trở nên rõ ràng, khi Đường Vũ Nhu thấy rõ được đạo ảnh tử này cuối cùng cũng phân biệt được đây là bóng dáng của một con người.

Ngay khi Đường Vũ Nhu còn giật mình, cuồng phong tại xung quanh lại một lần nữa tiêu tán.

Mà dáng dấp bóng người kia cũng xuất hiện ngay trước mặt Đường Vũ Nhu.

Người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng này là một vị lão giả mặc trường bào màu đen.

Chẳng qua có chút quỷ dị chính là, trên mặt người này dường như không chút huyết sắc của người bình thường mà lại tràn ngập vô tận tử khí.

Phát hiện ra điểm này nhất thời khiến nội tâm Đường Vũ Nhu kinh hãi, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Ngươi là người Võ Hoàng Điện?

Lão giả đột nhiên xuất hiện kia vừa nghe hỏi vậy, không khỏi nhíu mày, miệng lẩm bẩm:

- Võ… Hoàng …Điện… ?

- Thế nào lại quen thuộc như vậy?

Lão giả như đang tự hỏi, cũng không chú ý tới Đường Vũ Nhu.

Thẳng đến một lát sau, lão giả mới đột nhiên mở mắt, một đạo nhãn thần sắc bén nhìn chằm chằm Đường Vũ Nhu, ngữ khí tràn ngập lạnh lùng và sát ý:

- Võ Hoàng Điện! Ta muốn giết sạch người Võ Hoàng Điện!

Dừng một chút, thân hình lão giả phiêu nhiên, tiếp theo giống như thuấn di xuất hiện tại trước người Đường Vũ Nhu, một đạo khí tức cuồng bạo vô cùng trong nháy mắt tập trung lên người nàng.

Lão giả cất giọng lạnh lùng như địa ngục, chậm rãi nói:

- Nói cho ta biết, ngươi có phải hay không là người Võ Hoàng Điện, ta muốn giết ngươi!

Nghe được lão giả nói như vậy, Đường Vũ Nhu hơi chút sửng sốt, trong lòng thầm tính toán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio