Ngạo Thị Thiên Địa

chương 336: đường vũ nhu hư nhược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng không biết vì sao, từ khi tỉnh lại, tâm cảnh của nàng rất dễ bị Hàn Phong ảnh hưởng, chỉ một cử động tùy ý của Hàn Phong đều có thể dẫn tới biến hóa trong lòng nàng.

Đường Vũ Nhu cũng không rõ tình huống như vậy là tốt hay xấu.

Thế nhưng hiện tại nàng không có tâm tình suy nghĩ viển vông. Bởi vì ngay khi Hàn Phong đưa nàng đặt xuống.

Một cỗ lãnh ý lập tức truyền vào thân thể khiến cho Đường Vũ Nhu không khỏi rùng mình một cái, khuôn mặt nguyên vốn đang hồng nhuận liền trở nên tái nhợt vô lực.

Thấy Đường Vũ Nhu như vậy, Hàn Phong không khỏi cả kinh:

- Nàng làm sao vậy?

Đường Vũ Nhu cố gắng điều chỉnh thân thể mình, khẽ lắc đầu nói:

- Không việc gì, chẳng qua có chút lạnh.

Nghe vậy Hàn Phong lại có chút kỳ quái, nhiệt độ nơi này mặc dù có chút thấp, nhưng đã có đống lửa sưởi ấm hẳn là không thể xuất hiện loại tình huống này.

Nhưng Hàn Phong cũng không nhiều lời, từ một bên lấy thêm nhiều củi khô, đốt thêm lửa giúp Đường Vũ Nhu sưởi ấm.

Chẳng qua, vô luận Hàn Phong nhóm thêm bao nhiêu lửa, Đường Vũ Nhu vẫn ngồi đó, thân thể mảnh mai không ngừng run lên, qua không bao lâu thời gian, cặp môi Đường Vũ Nhu đã tím lại nhưng nàng vẫn quật cường cắn răng chịu đựng.

Nhìn tới đây, Hàn Phong nhịn không được cau mày, thoáng suy ngẫm một chút rồi lập tức đi tới bên người Đường Vũ Nhu, đưa tay nắm lấy tay nàng.

Lập tức một cỗ cảm giác băng lãnh truyền tới khiến Hàn Phong không khỏi hoảng sợ.

- Thế nào lại lạnh như vậy?

Hàn Phong kinh hãi hỏi.

Đường Vũ Nhu cũng hé cặp môi đã tím lạnh, thân âm run rẩy đứt đoạn nói:

- Không… Không biết, lạnh… Lạnh quá!

Nhìn thấy Đường Vũ Nhu ngày thường lãnh đạm kiên cường lúc này dĩ nhiên lộ ra bộ dáng vô lực yếu nhược như vậy, trong lòng Hàn Phong liền dấy lên một cỗ thướng tiếc.

Chợt Hàn Phong lại nhớ tới khi Đường Vũ Nhu nằm trong lòng hắn tựa hồ cũng không xuất hiện tình huống như vậy.

Chẳng lẽ là vì thân thể mình có thể chống lạnh? Hàn Phong nghi hoặc tự hỏi.

Chỉ bất quá nhìn tình huống hiện tại của Đường Vũ Nhu, nếu không nhanh có biện pháp, sợ rằng không bao lâu nữa nàng sẽ chết vì lạnh.

Rơi vào đường cùng, Hàn Phong căn răng, lập tức hơi do dự nói:

- Nếu không, ta ôm nàng vào lòng, lúc vừa rồi tựa hồ nàng không lạnh như vậy.

Nghe vậy, Đường Vũ Nhu có chút gian nan ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp vô lực nhìn Hàn Phong, trong lòng không biết đang nghĩ gì nhưng từ trong đôi mắt thống khổ ấy Hàn Phong vẫn nhận ra được một tia e thẹn.

Chờ nửa ngày không thấy Đường Vũ Nhu trả lời, Hàn Phong cũng lo lắng, lập tức quyết định, không cần nhiều lời nhẹ nhàng bế Đường Vũ Nhu đang ngồi một bên lên.

Không biết có phải do quá lạnh hay thân thể Hàn Phong xác thực rất ấm, Đường Vũ Nhu vừa được Hàn Phong ôm vào long, thân thể vô thực liền dựa sát lại gần Hàn Phong, hai tay không tự chủ ôm chặt lấy hắn.

Ôm giai nhân trong lòng, Hàn Phong còn chưa kịp suy nghĩ gì liền cảm giác một cỗ lãnh ý không ngừng tập kích thân thể hắn. Cũng may hắn tuy không thể sử dụng đấu khí, thế nhưng Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí trong người vẫn tự động phân ra một cỗ năng lượng, hóa giải toàn bộ cỗ lãnh ý này.

Mà lúc này, Đường Vũ Nhu trong lòng Hàn Phong tựa hồ có chút mê luyến khuôn ngực ấm áp của hắn, thân thể mềm mại khẽ động, điều chỉnh một chút cho tư thế thoải mái, lập tức trong miệng ngân lên một tiếng rên rỉ hài lòng.

Hiển nhiên, trong thời gian ngắn vừa rồi, vị thiên chi kiêu nữ này đã bị lạnh quá rồi.

Hàn Phong cúi đầu nhìn Đường Vũ Nhu một chút, nguyên bản còn muốn hỏi tình huống của nàng, nhưng lập tức lại phát hiện nàng cư nhiên đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.

Thấy Đường Vũ Nhu nằm gọn trong ngực mình, lộ ra một bộ thần sắc thỏa mãn, Hàn Phong cũng không nhịn được lắc đầu khẽ cười một tiếng.

Nhìn dáng dấp hiện tại của Đường Vũ Nhu, quả thực giống với vẻ ngây thơ của một tiểu cô nương chưa trưởng thành.

Nhìn Đường Vũ Nhu ngủ say, Hàn Phong khẽ vén lại mái tóc vương rối của nàng, rất nhẹ.

Trong lúc đó, bàn tay thô rộng của Hàn Phong cũng tránh không được tiếp xúc với khuôn mặt nõn nà trắng mịn của Đường Vũ nhu.

Đường Vũ Nhu giống như có chút cảm giác, không khỏi nhíu mày, khẽ "ư" một tiếng bất mãn, sau lại điều chỉnh dúi toàn bộ đầu mình vào trong lòng Hàn Phong.

Cười cười, Hàn Phong cũng mặc cho nàng nằm trong ngực mình, ánh mắt một lần nửa chuyển sang đống lửa đang hừng hực cháy, trong đầu không ngừng suy ngẫm.

Một đêm không nói chuyện, rất nhanh một tia sáng le lói xuyên thấu qua màn sương bạc chiếu xuống, rọi lên người Hàn Phong và Đường Vũ Nhu.

Chẳng qua, Hàn Phong cúi đầu nhìn, Đường Vũ Nhu hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại.

Bất đắc dĩ, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là tiếp tục duy trì tư thế, ngồi vậy ôm nàng không hề nhúc nhích.

Thời gian trôi đi cực nhanh, đảo mắt sơn cốc đã sáng hẳn lên, đương nhiên ở dưới sơn cốc, ánh sáng cũng chỉ yếu ớt như buổi hoàng hôn.

Thẳng đến lúc này, thiên nữ trong lòng Hàn Phong mới nhẹ nhàng ngân lên một tiếng "ưm", thân thể cũng lập tức thoáng động.

Cảm thụ được động tĩnh nhẹ nhàng, Hàn Phong cũng lập tức khôi phục tinh thần, nhìn xuống thân hình ngọc nữ trong lòng.

Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng chớp động, cuối cùng Đường Vũ Nhu cũng mở mắt, lập tức thấy được nhãn thần thân thiết của Hàn Phong trong mắt mình.

Lúc này, Đường Vũ Nhu mới nhớ tới một màn tối qua, không khỏi xấu hổ nhắm mặt lại, không dám nhìn lên Hàn Phong.

Nhìn bộ dáng tiểu nữ nhi của nàng, Hàn Phong cũng nhịn không được bật cười.

Mà tiếng cười của Hàn Phong cũng khiến khuôn mặt tái nhợt của Đường Vũ Nhu phiếm hồng, thậm chỉ cả đôi mang tai cũng được nhuộm vẻ hồng sắc, khả ái mê người.

Qua một lúc lâu, Hàn Phong thấy Đường Vũ Nhu khôi phục lại bình tĩnh, mới hỏi:

- Thế nào, cảm giác thân thể sao rồi, có đỡ chút nào hay không?

Ngay vậy, lúc này Đường Vũ Nhu mới mở mắt, tuy rằng vẫn còn xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưởng mở miệng trả lời:

- Dường như khá hơn, ngươi trước tiên buông ta xuống đây đi!

Hàn Phong cũng làm theo lời nàng, hạ Đường Vũ Nhu qua một bên.

Cõ lẽ bởi vì đang là ban ngày, công thêm một đêm nghỉ ngơi, bây giờ tình thần Đường Vũ Nhu rõ ràng tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng khôi phục được một chút khí lực, chỉ bất quá sắc mặt vẫn còn tái nhợt như trước.

Lặng lẽ nhìn Hàn Phong, Đường Vũ Nhu lại cúi đầu, không biết đang nghĩ đến điều gì.

Hàn Phong ngược lại cũng không để ý nhiều, chắc hẳn bởi vì chuyện ngày hôm qua nên nha đầu nàng vẫn còn xấu hổ với mình.

Suy nghĩ một chút, Hàn Phong nói:

- Như vậy đi! Nàng tạm thời nghỉ ngơi tại đây, ta đi xung quanh tìm kiếm xem có phát hiện gì khác hay không.

Đường Vũ Nhu nghe vậy, cố gắng ngẩng đầu, sau một phen trầm ngâm mới nhỏ giọng nói:

- Ngươi… Ngươi cẩn thận một chút.

Nói xong, Đường Vũ Nhu lại cúi đầu, không dám nhìn Hàn Phong.

Thấy Đường Vũ Nhu có bộ dáng tiểu nữ nhi như vậy, Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức kịp phản ứng, vừa cười vừa nói:

- Ta rất nhanh sẽ trở về!

Nói xong Hàn Phong liền đứng dậy rời đi.

Đến khi Hàn Phong rời đi, Đường Vũ Nhu mới dám ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp lặng lẽ chăm chú nhìn theo bóng lưng Hàn Phong biết mất, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio