Ngạo Thị Thiên Địa

chương 490: tiểu bạch không phải là ma thú?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà lúc này thanh âm kia đột nhiên là thứ hai vang lên lập tức hỏi:

- Ngươi đã tỉnh lại, vậy nói cho ta biết người lúc trước đả thương ngươi là ai?

Nghe vậy thì Hàn Phong đầu tiên là sửng sốt, đồng thời cũng nhanh chóng suy nghĩ. Người này không rõ lai lịch nhưng hắn cũng không có biết được lai lịch của hai người Khương Khởi.

Ngẫm lại, Hàn Phong cũng hỏi ngược lại:

- Ngươi phải trả lời ta trước. Đây là nơi này. Còn có nữ tử và ma thú cùng với ta rơi xuống hồ hiện giờ ở nơi nào?

- Ha ha! Người trẻ tuổi, nhìn ngươi tựa hồ rất cảnh giác, được rồi! Để cho ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, ta liền nói cho ngươi biết. Lúc trước ngươi và một nữ tử rơi xuống hồ thì đã bị ta bắt được. Còn về phần con ma thú kia thì đã bị ta giết rồi. Còn về phần nơi này là địa phương nào? Ta cũng chỉ có thể nói một cách đơn giản, nơi này không thuộc về thế giới bên ngoài mà là một không gian độc lập. Ta trả lời như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?

Chủ nhân của thanh âm kia cũng không có nóng nảy, vẫn như trước chậm chạp trả lời.

Nghe được Trầm Ngọc và Tiểu Bạch đều rơi vào trong tay người này thì tâm trạng Hàn Phong trầm xuống. Hắn không có lý do gì để hoài nghi đối phương.

Cho nên Hàn Phong trầm giọng nói:

- Ngươi đem bọn họ đi đâu?

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời những vấn đề của ta, ta sẽ không giết bọn họ. Thế nào? Ta đã từ lâu không có giết người, mà bản thân ta cũng không có hứng thú giết bọn họ.

Thanh âm lại tiếp tục vang lên:

- Đương nhiên nếu như ngươi không phối hợp thì như vậy sẽ rất phiền phức.

Hàn Phong nghe vậy thì trong lòng thầm giận nhưng cũng không có biện pháp nào. Do dự trong chốc lát, Hàn Phong liền thỏa hiệp nói:

- Hảo! Hi vọng ngươi tuân thủ lời hừa. Người đã đả thương ta chính là người của tổ chức Võ Hoàng điện.

- Võ Hoàng điện? Chưa từng nghe qua?

- Ngươi không biết sự tình của Võ Hoàng điện?

Hàn Phong nghe thanh âm kia tự nhủ như vậy thì trong lòng cũng phán đoán, hiển nhiên là chủ nhân nơi này không có biết được sự tình của Võ hoàng điện. Tự nhiên cũng không có khả năng là người có liên quan tới Võ Hoàng điện.

Cho nên tâm tình cũng thoáng thả lỏng, sau đó đem sự tình của Võ Hoàng điện nói ra một lần.

Ai biết, lúc Hàn Phong nhắc tới Võ Hoàng là hắc ám thuật sĩ đã thất truyền từ lâu trên đại lục thì đột nhiên một cỗ khí thế kinh khủng xuất hiện nhất thời bao phủ Hàn Phong ở trong đó.

Hàn Phong nhất thời kinh hãi, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ người này và hắc ám thuật sĩ có thù oán.

Cảm thụ được khí thế áp bách bản thân không ngừng, trong lòng Hàn Phong cảm thấy khổ sở không nói lên lời.

Thân thể của hắn chẳng qua chỉ mới vừa khôi phục lại hoạt động, căn bản là vô pháp chống cự lại khí thế này của thần bí nhân. Chỉ là một lần đối mặt mà khiến cho Hàn Phong phải thối lui hơn mười bước.

Hàn Phong cảm thấy hối hận khi mà mình nói Võ Hoàng là hắc ám thuật sĩ.

May mà Hàn Phong cũng chỉ cần chống đỡ một thời gian ngắn thì cỗ khí thế cường đại kia cũng dần dần chậm rãi thu hồi lại. Không đợi Hàn Phong thở dốc điều tiết lại hơi thở thì thần bí nhân lại mở miệng nói:

- Dựa theo lời ngươi nói thì địch nhân của ngươi Võ Hoàng điện là một thế lực do một hắc ám thuật sĩ thành lập?

Hàn Phong căn bản không biết được trong lòng thần bí nhân đang nghĩ gì, chẳng qua đâm lao cũng phải theo lao. Không thể làm gì khác hơn kiên trì nói:

- Điểm ấy ta cũng không có rõ lắm. Hắc ám thuật sĩ cũng đã tuyệt tích mấy nghìn năm. Ta cũng từ người khác mà biết được. Điện chủ vủa Võ Hoàng điện chính là hắc ám thuật sĩ.

Không khí trở nên trầm mặc một cách kỳ lạ.

Sau khi Hàn Phong nói xong thì thần bí nhân dường như triệt để tiêu thất.

Hàn Phong cũng không có rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vừa rồi khí thế của đối phương ập đến khiến cho thân thể của hắn mới khôi phục lại chút ít lần thứ hai bị thụ thương không nhỏ.

Rơi vào đường cùng. Hàn Phong cũng đành phải vận đấu khí không ngừng, bắt đầu điều trị thân thể của mình.

Một lúc lâu sau, thẳng đến khi Hàn Phong thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại củathần bí nhân kia thì thanh âm của thần bí nhân một lần nữa vang lên:

- Nói cho ta biết, bên ngoài mấy chục năm nay tột cùng đã phát sinh những chuyện gì. Ngươi đem những sự tình phát sinh trên đại lục nói cho ta biết.

Nghe được thanh âm của thần bí nhân một lần nữa vang lên thì Hàn Phong cũng không rõ ý đồ của người này. Bất quá nghe ngữ khí thì hiển nhiên thần bí nhân đã ở trong phong bế không gian này một khoảng thời gian dài. Dĩ nhiên là không biết được những sự tình đã phát sinh ở bên ngoài.

Hàn Phong cũng chỉ có chút nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không có giấu diếm gì đem những sự tình phát sinh trong những năm gần đây nói ra hết một lượt.

Nghe Hàn Phong thuật lại, thần bí nhân trầm mặc một lúc lâu, rồi mới hỏi:

- Ta muốn biết, năm đó võ giả cùng với hắc ám thuật sĩ đánh một trận đến nay đã trải qua bao nhiêu năm?

Nghe vậy thì Hàn Phong thất kinh, dĩ nhiên thần bí nhân này cũng biết được chuyện này? Lẽ nào………

Hàn Phong vừa nghĩ tới thì nhãn thần cũng trở nên vô cùng khiếp sợ. Thần bí nhân này hiển nhiên đối với hắc ám thuật sĩ hiểu biết rất rõ. Hơn nữa qua lời thần bí nhân này thì hắn cùng với hắc ám thuật sĩ có ân oán không chết không thôi.

Chẳng qua Hàn Phong cũng không thể nào đoán ra được thần bí nhân này có quan hệ như thế nào với hắc ám thuật sĩ.

Nếu như là địch nhân thì thật sự là hoàn hảo. Nhưng nếu như cũng là một hắc ám thuật sĩ thì với tình cảnh của Hàn Phong hiện nay chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao.

Thần bí nhân tựa hồ đoán ra được trong lòng Hàn Phong suy nghĩ cái gì cho nên ngữ khí có chút hòa hoãn, nhàn nhạt nói:

- Ngươi yên tâm, ta không phải là hắc ám thuật sĩ. Nếu không phải trước đây ta thấy hai người tần công ngươi có mùi của hắc ám thuật pháp thì ta kiên quyết cũng không có cứu ngươi làm gì.

Nghe thần bí nhân nói như vậy thì Hàn phong cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý liền hồi đáp:

- Trận đại chiến năm đó cho đến bây giờ cũng đã trải qua năm nghìn năm.

- Năm nghìn năm! Nguyên lai đã lâu như vậy rồi!

Thanh âm của thần bí nhân cũng mang theo một chút phiền muộn, mờ mọt thì thào lẩm bẩm.

Nghe thấy thần bí nhân cảm thán, Hàn Phong càng thêm chứng thực suy đoán của bản thân mình là đúng, ngữ khí nhất thời có chút ngạc nhiên hỏi:

- Nghe ngữ khí của tiền bối thì người hẳn là đã tham gia trận đại chiến cách đây năm nghìn năm?

- Ta đã từ lâu không phải là người, ngươi cũng không cần phải tò mò về thân thế của ta?

Thanh âm của thần bí nhân mạc danh kỳ diệu đáp.

Nhưng chỉ cần như thế thôi Hàn Phong cũng phải kinh ngạc không thôi.

- Hảo! Người trẻ tuổi, nói cho ta biết tên ngươi là gì?

Thần bí nhân mở miệng nói.

Hàn Phong đã phát giác, thần bí nhân trước mắt không phải là địch nhân, mặc dù là địch nhân thì chỉ sợ hắn thoáng động thủ thôi cũng khiến cho bản thân mình không thể nào chống đỡ được. Cho nên Hàn Phong cũng không có buông cảnh giác thẳng thắn nói:

- Hàn Phong!

- Hàn…Phong! Ngươi rất khá, nhìn niên kỷ của ngươi không lớn nhưng lại có tu vi Thiên giai thất phẩm, hơn nữa thân thể của ngươi tương đối cổ quái. Ngay cả ta đây cũng là lần đầu tiên thấy qua thân thể như thế.

Thần bí nhân đột nhiên tán thưởng Hàn Phong khiến cho hắn cảm giác khó hiểu.

Chẳng qua Hàn Phong bây giờ cũng vô cùng nhớ tới Trầm Ngọc và Tiểu Bạch cho nên liền khách khí hỏi thăm:

- Tiền bối, người có thể buông tha cho hai đồng bạn của ta hay không?

Ai biết khi nghe Hàn phong nói như vậy thì thần bí nhân lại đạm đạm nhất tiếu nói:

- Khó lắm!

Hàn Phong vừa nghe thần bí nhân cự tuyệt thì trong lòng hơi trầm xuống. Nhưng câu tiếp theo của thần bí nhân khiến cho Hàn Phong bất ngờ:

- Nếu như ngươi không muốn bọn họ chết thì ta có thể giao hai người đó cho ngươi!

Nghe vậy Hàn Phong không khỏi ngẩn người ra, có chút mê hoặc hỏi:

- Tiền bối, người nói vậy là!

- Tình huống của nữ oa nhi kia không ổn chút nào, từ bên ngoài thì có thể thấy sinh cơ đã sớm đứt đoạn. Nhưng lại bị ngươi mạnh mẽ dùng nguyên khí bảo vệ tâm mạch, cho nên nàng mới có thể dựa vào đó mà không mất đi tính mạng. Thế nhưng lại bị địch nhân tập kích một lần nữa khiến cho thân thể của nàng vốn đã vô cùng yếu rồi thì càng thêm suy yếu. Hiện giờ chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ khiến cho nữ oa nhi kia triệt để đứt đoạn sinh cơ.

Cuối cùng thần bí nhân lại tiếp tục nói:

- Bất quá, hiện tại lão phu trông thấy thì nữ oa nhi kia tạm thời không có việc gì. Nếu như ngươi muốn mang nàng đi thì ba ngày sau nữ nhân kia sẽ chết!

Hàn Phong nghe vậy thì cảm thấy bất ngờ vô cùng. Thật không ngờ tình trạng của Trầm Ngọc bây giờ lại nghiêm trọng như vậy.

Đối với lời nói của thần bí nhân thì Hàn Phong cũng không có nghi ngờ bởi vì Hàn Phong thấy thần bí nhân căn bản không có việc gì phải lừa gạt hắn.

Cho nên Hàn Phong không khỏi ôm quyền cảm kích nói:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ. Nhưng có thể cho ta gặp nàng được không?

Yên tâm, sơm muộn gì ngươi cũng sẽ được gặp nàng. Chỉ bất quá tạm thời nàng không thể ly khai được. Ngày sau ngươi sẽ biết được nguyên nhân.

Nếu như thần bí nhân đã nói như vậy thì Hàn Phong cũng không thể nói lời nài. Cho nên liền dò hỏi:

- Vậy Tiểu Bạch, ma thú của vãn bối thì sao?

- Ma thú? Hừ! Ngươi không nói thì thôi nói tới ta liền muốn tìm ngươi tính sổ đây!

Ngữ khí của thần bí nhân đột nhiên trở nên phẫn nộ, lạnh lùng nói với Hàn Phong.

Thần bí nhân lại tiếp tục nói:

- Không có gì gọi là ma thú ở đây cả. Chỉ có một linh thú thôi. Cũng có thể nói đây là linh thú duy nhất còn tồn tại trên thế giới này. ngươi dĩ nhiên lại thiếu chút nữa khiến cho nó chết. Nếu như không phải thấy ngươi và nó có quan hệ rất tốt thì đã sớm lột da rút gân ngươi rồi.

Tiểu Bạch theo như lời của thần bí nhân thì chính là một đầu linh thú? Nhưng linh thú là gì? Trong lòng Hàn Phong tràn đầy nghi hoặc.

- Rất kinh ngạc sao? Nhìn bộ dạng của ngươi thì hẳn là ở cùng nới linh thú này rất lâu. Bằng không thì trên người của ngươi cũng không có khí tức của nó. Lẽ nào ngươi không biết phát hiện ra nó không giống ma thú bình thường, là một dạng tồn tại bất đồng?

Thần bí nhân chậm rãi nói.

Nghe thần bí nhân nhắc nhở thì Hàn Phong lập tức nhớ tới xác thực Tiểu Bạch cũng không có giống những ma thú khác. Mà không chỉ có hành vi biểu hiện ngày thường, ngay cả phương thức chiến đấu cũng không có giống với ma thú.

Chí ít, Hàn Phong cũng chưa từng thấy qua một ma thú nào có nhân tính như vậy. Ở cùng với Tiểu Bạch mấy năm, Hàn Phong từ lâu đã xem nó như là một người bạn mà đối đãi.

Còn nữa, chính là tu vi của Tiểu Bạch, nó không cần tu luyện chỉ cần theo thời gian mà tự tăng trưởng, cứ như vậy mà đề thăng. Mà để trợ giúp cho Tiểu Bạch đề thăng tu vi thì cũng chỉ có các loại đan dược mà thôi.

Những đặc điểm này không phải của một ma thú bình thường. Chẳng qua lúc đó Hàn Phong cũng chỉ cho rằng Tiểu Bạch có chút đặc thù so với những ma thú khác mà thôi, vì thế mà hắn cũng không có nghĩ nhiều.

Thế nhưng hiện tại, thậm chí thần bí nhân lại nói cho hắn biết Tiểu Bạch không phải là một ma thú mà là linh thú. Điều này khiến cho Hàn Phong vô cùng kinh ngạc.

Hàn Phong lập tức phản ứng, thần bí nhân biết được Tiểu Bạch không phải là ma thú như vậy chẳng phải hắn cùng với Tiểu Bạch có quan hệ sao. Cho nên Hàn Phong hướng tới thần bí nhân hỏi thăm:

- Lẽ nào tiền bối biết được lai lịch của Tiểu Bạch. Có thể nói cho vãn bối biết được không?

- Thực không thể hiểu nổi một đầu linh thú lại có thể có một cái tên khó nghe đến như vậy! Thực sự tức chết ta được!

Thần bí nhân hiển nhiên bất nãm với cách xưng hô của Hàn Phong, tức giận nói.

Hàn Phong có chút bất đắc dĩ, hắn không biết vì sao thần bí nhân này lại chấp nhất như vậy.

Bất quá Hàn Phong cũng đoán ra được địa vị của Tiểu Bạch trong lòng thần bí nhân này vô cùng cao cho nên hẳn là không có điều gì nguy hiểm mới đúng.

Biết được Trầm Ngọc và Tiểu Bạch tạm thời không có gì nguy hiểm thì Hàn Phong cũng cảm thấy yên tâm.

Mà thần bí nhân sau khi hết giận, tiện đà nói:

- Về vấn đề mà ngươi vừa hỏi thì trên thế gian này sợ rằng chỉ có mình ta mới biết được lai lịch của nó. năm đó ta cũng đã tận mắt chứng kiến linh thú này từ trong mảnh không gian này sinh ra.

- Tiểu Bạch từ nơi này sinh ra?

Thần bí nhân nói như vậy khiến cho Hàn Phong kinh ngạc.

-Như vậy theo như lời Triệu Vô Cực đã phân tích thì đây chính là nơi mà hắn bị giam cầm năm trăm năm!

Trong lòng Hàn Phong thầm nghĩ.

Càng nghĩ thì Hàn Phong càng cảm thấy khả năng này rất cao, Hàn Phong liền hỏi:

- Tiền bối, mấy trăm năm trước có phải hay không có một người đã từng ở lại đây một thời gian.

- Đúng vậy?

Thần bí nhân hiển nhiên cảm thấy bất ngờ trước vấn đề mà Hàn Phong đề cập tới nhưng hắn cũng lập tức nhớ lại nói:

- Ngươi nói tiểu tử năm đó mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây? Lẽ nào ngươi biết hắn?

Nghe thấy thần bí nhân nói vậy thì trong lòng Hàn Phong có thể xác định đây chính là nơi mà bản thân mình muốn tới.

Thực nghĩ không ra ma xui quỷ khiến thế nào, đánh bậy đánh bạ mà lại lọt vào trong đây được.

Nói đến thì cũng phải cảm đạ đán người của Võ Hoàng điện.

Chẳng qua theo như lời của Triệu Vô Cực thì nơi này tồn tại một cường giả. Mà thần bí nhân này lúc trước tỏa ra khí thế kinh người như vậy, Hàn Phong tự biết cho dù bản thân ở trong thời kỳ toàn thịnh cũng không thể nào là đối thủ.

Mà lúc này thần bí nhân lại nhàn nhạt nói:

- Ngươi mà tiểu tử kia đều rất cố gắng. Trên người các ngươi có khí tức rất giống nhau. Năm đó hắn ở lại đây cũng tu luyện đến Thiên giai thất phẩm. Chẳng nhẽ ngươi và hắn có quan hệ mật thiết với nhau?

Nghe vậy thì trong lòng Hàn Phong không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cấm địa và Triệu Vô Cực từng nói.

Sau đó Hàn Phong cũng đem sự tình của mình và Triệu Vô Cực nói qua một lần.

Thần bí nhân nghe vậy thì cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:

- Xem ra các ngươi cũng có chút duyên phận với nhau.!

Trải qua thời gian ngắn giao lưu thì lòng cảnh giác của Hàn Phong đối với thần bí nhân cũng từ từ giảm đi rất nhiều.

- Tiền bối, có thể hay không cho ta hỏi tôn tính đại danh của ngài?

Hàn Phong hỏi thăm.

Thần bí nhân nghe vậy thì trầm mặc trong chốc lát rồi thấp giọng nói:

- Ta cũng đã chết mấy nghìn năm rồi, ngay cả tên cũng quên mất rồi!

-Vậy ta nên xưng hô với tiền bối như thế nào?

Hàn Phong thấy thần bí nhân không nói, tâm trạng cũng có chút thất vọng. Nhưng hắn cũng không có từ bỏ ý định.

- Ngươi muốn gọi như thế nào thì gọi. Hoặc giả nguoi có thể gọi ta là Vô Danh Tử!

Ngữ khí thần bí nhân thản nhiên nói.

- Vô Danh Tử?

Hàn Phong lẩm bẩm, hắn biết thần bí nhân không muốn nhắc tới thân thế của mình cho nên mới kêu mình gọi như vậy. Vì vậy mà hắn cũng tùy tiện gọi một cách đại khái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio