Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Chẳng qua, nhân đan đại đa số đều là nữ nhân. Nhân đan nam tính chiếm tỉ lệ một phần mười cũng không đến. Cái này cũng là hiện tượng tất nhiên của thế giới nam tôn. Dù sao, một nữ nhân nếu thông qua nhân đan tu luyện thì rất khó được nam nhân tiếp nhận, Phiếm gia nếu để Phiếm Đông Lưu dùng nam tính nhân đan tu luyện thì chẳng có đệ tử thiên tài nào sẽ lấy nàng làm đạo lữ. Nguyên âm chi thể nếu làm đạo lữ, trong mắt mọi nam nhân đều rất quan trọng.
Mà Phiếm Tiểu Thanh bọn hai mươi thiếu nữ, vô luận dung mạo hay thiên phú chỉ có thể xem như trung đẳng. Nói chính xác là giam cầm đến Nhân Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, lúc này, đó là thời điểm bắt đầu sử dụng các nàng. Có thể gặp được siêu cấp thiên tài làm cho các nàng được lợi thật lớn, làm cho các nàng có được đột phá đến Ðịa Tiên cảnh, vậy các nàng liền có thể tiếp tục dựa theo phương thức tu luyện của mình. Thẳng đến thời điểm dựa vào bản thân không thể đột phá, thì sẽ lại bắt đầu cùng đệ tử thiên tài khác song tu.
Nhưng đến lúc này thì không cách nào như lần đầu bán được như vậy, thậm chí còn phải trả tiền, bởi vì các nàng đã không còn có nguyên âm chi thể. Đến lúc trải qua vô số song tu, thật sự lúc đạt được thần thông, cảm ngộ..v..v.., nếu một ít đệ tử thiên tài trong gia tộc cần, đó là thời điểm các nàng phát huy tác dụng, trở thành đối tượng song tu của đệ tử thiên tài trong gia tộc. Sau khi vận hết tác dụng. Nếu vận khi tốt, thực lực mạnh, thì trở thành nhân vật tầng dưới chót trong gia tộc, kém thì trở thành tử sĩ, thảm thì trở thành đối tượng người hạ đẳng trong gia tộc phát tiết tu luyện.
Có thể nói vận mệnh của nhân đan so với nô lệ bình thường càng thê thảm hơn.
Đương nhiên cũng có tình huống đặc thù. Nếu bản thân nhân đan bày ra thiên phú càng ngày càng mạnh, đánh sâu vào Thiên Tiên cảnh, vậy liền có thể thoát ly bể khổ, trở thành nhân vật thượng tầng trong gia tộc. Ðáng tiếc, loại tình huống này trong vạn người không có một.
...
“Chào ngươi, xin hỏi ngươi cần phục vụ gì?”
“Hưu nhàn đại sảnh.”
Một người tu luyện trẻ tuổi nói. Hưu nhàn đại sảnh là phục vụ rẻ nhất của khu khách quý, trên thực tế chính là một cái chỗ ngồi thoáng rộng, có thêm nữa là có thể kết nối tín hiệu thế giới thứ hai, cái này cũng là lựa chọn của % trong khoảng ba trăm người tu luyện tiến vào.
“Ô... Mời!”
“Ta nói, tiểu thư, thẻ tài phú của ta còn chưa đưa ta đâu?”
“...Xin lỗi, xin lỗi...” Phiếm Tiểu Thanh vội vàng xin lỗi, cầm trong tay thẻ tài phú đưa trả lại cho người tu luyện kia.
Sau khi Trần Hạo vào ở phòng đỉnh cấp, nàng liền tâm thần không biết để đâu. Thiếu niên anh tuấn kia có ý ôm nàng, không có chút ngạo khí của siêu cấp thiên tài mà còn giải thích với nàng, đã là để lại cho nàng ấn tượng khó mài mòn. Cũng không phải nàng hy vọng xa vời gì, nàng cũng không dám hy vọng xa vời, chỉ cần từ hai nữ tử kia so với nàng ưu tú hơn gấp trăm lần liền biết, nàng không có khả năng ở trong lòng hắn lưu lại bất cứ dấu vết gì. Nhưng cũng không đại biểu là nàng không thể ảo tưởng, nàng có thể đem ngẫu nhiên gặp gỡ bất ngờ lần đó biến thành ký ức tốt đẹp. Mà lần nữa ngẫu nhiên gặp, hắn mỉm cười chào hỏi với nàng, còn hỏi tên nàng, càng làm cho nàng cảm thấy nhảy nhót cùng vui sướng khôn kể. Nhưng Trần Hạo lại lựa chọn phòng đỉnh cấp.
Thiếu niên thiên tài như thế vào ở phòng đỉnh cấp, thì sẽ có một phần tư liệu về nàng, bày ở trước mặt Trần Hạo.
Tuy Trần Hạo không để ý nàng, nhưng nàng cũng không muốn hai lần gặp gỡ bất ngờ, thiếu niên lưu lại cho mình ấn tượng cùng khát khao ảo tưởng không thể xóa nhòa, biết được nàng vốn là thân phận hèn mọn còn mang theo dơ bẩn.
Cho nên nàng mới cố lấy dũng khí đề nghị Trần Hạo ở phòng bình thường.
Chính bởi vì như thế, nàng mới âm thầm cầu nguyện Trần Hạo một thân chính khí, không nên xem tư liệu đó, không nên phát hiện nàng dơ bẩn. Không vì cái gì khác, chỉ hy vọng dù không lưu lại ấn tượng, cũng không thể lưu lại ấn tượng dơ bẩn.
Loại tư tưởng vi diệu này, có thể nói là đất lành ký thác trên tinh thần duy nhất trong lòng loại người như nàng, người thường thì không thể lý giải các nàng loại khát vọng tại địa ngục nhìn lên thiên đường này, biết rõ không có bất cứ hy vọng gì, lại luôn cho bản thân một tia ảo tưởng tốt đẹp. Bởi vì đây là dũng khí cùng tâm linh ký thác các nàng sống sót.
Ngay tại vừa rồi, nàng thu được một cái tin tức gọi đến nàng. Nàng thất thần vì nàng biết hắn đã điểm trúng nàng.
Giờ khắc này, tâm tình nàng thấp thỏm bất an, nháy mắt nghĩ tới rất nhiều điều. Ðã có mất mát sau khi bị phát hiện, cũng có hưng phấn bị Trần Hạo điểm trúng, còn có một chút thất vọng Trần Hạo về cái việc dùng dịch vụ này,..v..v.. Những cái này làm cho bóng dáng hoàn mỹ của Trần Hạo trong cảm nhận của nàng nhuộm lên tỳ vết.
Nhưng nàng cũng có loại chờ mong. “Có lẽ hắn lúc nhìn thấy mình nên mới điểm mình nhỉ? Nếu không có mình ở trong, hắn sẽ không điểm chứ?”
Tương tự, trong nỗi chờ mong còn có thiên phú của Trần Hạo. Trần Hạo chỉ là Ðịa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, nhưng có được khí tức cường hãn vượt qua đại đa số thiên tài Địa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Nếu bán thân cho hắn, như vậy, nàng tin mình có thể bằng vào việc cùng hắn linh nhục giao hòa, đạt được thu hoạch thật lớn, có thể thoải mái bước vào Ðịa Tiên cảnh, thậm chí bằng vào thu hoạch, có thể làm cho bản thân nàng tu luyện đánh sâu vào Thiên Tiên. Nếu thực làm được, nàng có thể thay đổi kinh người, tuy rất khó nhưng không phải không thể.
Ðây có lẽ là bước ngoặt của cuộc đời nàng. Tuy vẫn là cuộc đời dưới sự khống chế của Phiếm gia.
“Phiếm Tiểu Thanh, ngươi có thể ngừng làm việc rồi, đi theo ta.”
Ngay tại lúc Phiếm Tiểu Thanh còn đắm chìm ở trong kinh ngạc cùng suy nghĩ phức tạp, người trung niên Thiên Tiên cảnh xuất hiện ở cửa vào khu khách quý, truyền âm nói với nàng.
Lúc này, người tu luyện còn đang chờ được phục vụ đã không nhiều.
Vốn tính là sau khi hoàn toàn kết thúc mới dừng lại. Nhưng người trung niên Thiên Tiên cảnh này bảo nàng chấm dứt trước, đủ thấy hắn coi trọng đối với Trần Hạo. Thiên tài như vậy, đừng nói hắn báo ra một trăm vạn viên tiên nguyên tinh, chỉ cần đối phương mặt nhăn mày nhíu, hắn sẽ lập tức hạ giá, thậm chí miễn phí, hắn cũng dám quyết định. Bởi vì thiên phú của Trần Hạo quá kinh người.
Sớm biết có cực phẩm thiên tài như vậy ở trong này, hơn nữa có ham muốn phương diện này, vậy Phiếm gia an bài nhân đan, liền sẽ không là Phiếm Tiểu Thanh nhân đan như vậy, mà là cực phẩm nhân đan.
“Tổng quản...”
Phiếm Tiểu Thanh thấp thỏm đi tới bên cạnh người trung niên, khom mình hành lễ, nói.
“Ngươi đến theo ta.”
“Vâng!”
Phiếm Tiểu Thanh chưa bị lập tức mang vào phòng của Trần Hạo, mà là bị lão giả dẫn vào một cái mật thất.
“Phiếm Tiểu Thanh, thiên phú thiếu niên này, dù là ở toàn bộ Hạo Vũ tinh hệ, cũng thuộc về phạm trù đứng đầu! Ta đối với ngươi yêu cầu chỉ có một, đó là thỏa mãn vô điều kiện tất cả yêu cầu của hắn, không thể có bất cứ từ chối phản kháng nào, đem gần nửa năm thời gian này lợi dụng đầy đủ, tận khả năng song tu nhiều cùng hắn. Hiểu chưa?”
“Rõ... Rõ...” Sắc mặt Phiếm Tiểu Thanh đỏ bừng, nói. Sớm biết rằng một ngày này sẽ buông xuống, hơn nữa không thể thay đổi, không thể phản kháng, nàng đã sớm nhận mệnh, dù là ai thì nàng cũng không thể từ chối, chỉ có nghe theo an bài, đây là sứ mệnh nàng từ nhỏ đã bị giáo huấn, sứ mệnh của nhân đan. Mà hiện tại, có thể được thiếu niên đã từng gặp gỡ bất ngờ hai lần, còn có một chút qua lại, làm cho nàng chỉ có thể ở trong ảo tưởng xuất hiện trở thành nam nhân đầu tiên của nàng, nay đối với nàng là bắt đầu hoàn mỹ. Không cần tổng quản phân phó, nàng cũng biết mình nên làm như thế nào.
“Còn có, nếu là hắn hỏi chuyện chuộc thân...”
“Chuộc thân?”
“Ừm, thiếu niên này không biết nhìn trúng ngươi cái gì, thế mà muốn chuộc thân cho ngươi. Đáng tiếc, nhân đan Phiếm gia bồi dưỡng ra chưa từng có ý kiến chuộc thân, tài lực của Phiếm gia cũng không có khả năng để cho nhân đan hao phí tâm huyết sắp đưa vào sử dụng được chuộc thân... Đây là chuyện tuyệt đối không thể, ngươi chỉ cần nói như thế là được. Ðược rồi, đi đi!”
“Vâng...”
...
“Cốc... Cốc... Cốc...”
Vèo!
Thời điểm tiếng đập cửa vang lên, Trần Hạo liền mở cửa phòng, Phiếm Tiểu Thanh cúi đầu, hai tay câu nệ nắm chặt cùng một chỗ, khom người không dậy nổi, nói: “Trần tiên sinh... Chào...”
“Lại đây ngồi.” Trần Hạo chỉ chỉ ghế dựa trước mặt, nói.
“Tiểu Thanh không dám...” Phiếm Tiểu Thanh thấp giọng đáp, nàng nào dám ngồi đối diện Trần Hạo, nơm nớp lo sợ ở một bên Trần Hạo, quỳ gối ngồi, cúi đầu, mím môi, thở mạnh cũng không dám, nhưng có lẽ bởi tâm tình khẩn trương, ngực rõ ràng phập phồng.
Nhìn thấy bộ dáng Phiếm Tiểu Thanh như thế, Trần Hạo khẽ nhíu mày, nói: “Phiếm Tiểu Thanh, ngươi đừng hiểu lầm, ngươi và ta hai lần gặp nhau, coi như là duyên phận, ta nhìn thấy cái này...”
Trần Hạo chỉ chỉ bản thuyết minh phục vụ cao cấp, nói tiếp: “Muốn giúp ngươi một chút. Ngươi là nô lệ của Phiếm gia, hẳn là có thể chuộc thân chứ?”
“Trần tiên sinh...” Phiếm Tiểu Thanh nhìn về phía Trần Hạo, liên tục lắc đầu, nói: “Chúng ta không phải nô lệ bình thường, chuộc thân... Là không có khả năng...”
“Nô lệ cao cấp tới đâu, cũng có giá chứ? Chẳng lẽ ta ra giá gấp trăm lần cũng không thể?” Trần Hạo nói.
“Cái này... Cái này không phải vấn đề giá... Chúng ta là Phiếm gia từ nhỏ bồi dưỡng lên... Nhân đan... Trần tiên sinh, ý tốt của ngươi Tiểu Thanh tâm lĩnh... Nếu là...” Phiếm Tiểu Thanh nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo, cố lấy dũng khí nói: “Nếu là Trần tiên sinh thật muốn cứu ta... Liền... Phải đem ta đi...”
Trần Hạo hơi ngẩn ra, nhíu mày nói: “Nhân đan là ý tứ gì?”
Phiếm Tiểu Thanh biết phải đối mặt, cho nên tuy nơm nớp lo sợ, nhưng đem nhân đan giải thích rõ ràng với Trần Hạo, hơn nữa nói ra nguyên nhân Phiếm gia không có khả năng để các nàng chuộc thân.
Hơn nữa, làm Trần Hạo rối rắm là, nói đi nói lại, duy nhất có thể giúp Phiếm Tiểu Thanh đó là cùng nàng song tu, làm cho nàng nhận được thu hoạch lớn nhất, cũng chỉ có như thế, mới là một đường hy vọng của Phiếm Tiểu Thanh.
Nhìn thấy Trần Hạo nhíu mày không nói, Phiếm Tiểu Thanh lúc này coi như rõ ràng, Trần Hạo điểm nàng, là không có ý tứ cùng nàng song tu, chỉ là muốn thuận tay chuộc thân cho nàng. Rõ ràng điểm ấy, Phiếm Tiểu Thanh cảm thấy lúc này mới bình thường, giống hắn thiên tài ưu tú như vậy, lại có thể làm loại chuyện này. Tuy ở sâu trong lòng có một tia mất mát, nhưng hình tượng Trần Hạo ở trong cảm nhận của nàng lần nữa hoàn mỹ hẳn lên.
“Cảm ơn ý tốt của Trần tiên sinh, vận mệnh Tiểu Thanh như thế... Ðã không cần phí tâm nữa... Cũng không muốn Trần tiên sinh vì Tiểu Thanh, mà làm cho người ta lên án... Cảm ơn...”
Phiếm Tiểu Thanh nói xong liền đứng dậy. Sau khi khom mình hành lễ với Trần Hạo, yên lặng đi về phía cửa phòng.
“Đợi chút... Ngươi tới phòng tu luyện trước đi.” Trần Hạo bỗng nhiên nói.
“Trần tiên sinh... Không cần...”
“Không có gì lên án hay không, ta thử một chút. Nếu thực không được, chính là song tu với ngươi cũng không sao...” Trần Hạo ánh mắt trong suốt nói, cùng lúc nói phất tay phát ra một đạo năng lượng, liền đem Phiếm Tiểu Thanh còn muốn chối từ đưa vào phòng tu luyện, hơn nữa từ bên ngoài khởi động cấm chế, cùng lúc phát ra một tia năng lượng ấn xuống cái nút phục vụ.
Nam tử hán đại trượng phu, nếu trước đây không muốn giúp người ta thì thôi, đã muốn giúp thì phải giúp được, chuyện tốt làm đến cùng. Cùng một thiếu nữ chỉ có duyên gặp mặt hai lần, hơn nữa với hắn cũng không ưu tú song tu, tuy xấu hổ chút nhưng chung quy so với đời trước đơn thuần tính chất trao đổi ích lợi phát tiết thì tốt hơn nhiều, hơn nữa đây là đang giúp người ta, lại không có bất cứ liên quan gì lưu lại, hắn chẳng có cái gì phải để ý.
Huống chi, hắn có lòng tin, có thể chuộc thân cho nàng.
“Trần tiên sinh, không biết có gì phân phó? Tạm thời còn chưa thể liên hệ được gia chủ...” Sau một lát, người trung niên Thiên Tiên cảnh xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo.
“Xin lỗi, tại hạ ban đầu cân nhắc không chu toàn, Phiếm gia các ngươi chính là Ðông Lưu thành đệ nhất gia tộc, ta muốn chuộc thân cho Phiếm Tiểu Thanh, giá cao tới đâu, chỉ sợ các ngươi cũng không để vào mắt... Như vậy đi, ngươi nói cho gia chủ Phiếm gia, năm mươi vạn khối cực phẩm linh tuyền, đây là lớn nhất ta có thể cho, nếu còn không được, vậy chỉ có thể bỏ đi... Thật không dám giấu giếm, Phiếm Tiểu Thanh này dù ở trong hai mươi người là một người rất bình thường, vô luận tướng mạo, thiên phú, đều chưa đặt ở trong mắt ta, sở dĩ muốn nàng, đó là bởi vì bộ dáng nàng cùng mối tình đầu đã mất của ta hoàn toàn giống nhau...”
“Cái này... Cái này...”
Người trung niên Thiên Tiên cảnh bị một câu của Trần Hạo trùng kích có chút ngơ ngẩn, kinh ngạc nói không ra lời.
Năm mươi vạn khối cực phẩm linh tuyền là cái giá khủng bố.
Nếu là tiên nguyên tinh, Phiếm gia quả thật có thể hoàn toàn không nhìn, nhưng nhu cầu lượng lớn cực phẩm linh tuyền, ở toàn bộ tu luyện giới đều là thứ rất hút hàng, nhất là giống như Phiếm gia đại gia tộc như vậy, đều có cao thủ chuyên môn luyện khí. Cực phẩm linh tuyền có thể nói là chỗ mấu chốt quyết định số lượng cực phẩm linh bảo, thậm chí pháp bảo cấp thánh khí của đại gia tộc.
Đừng nói năm mươi vạn khối, dù có thể một lần kiếm được một vạn khối, đối với gia tộc cũng là thu hoạch siêu lớn.
Nhưng Trần Hạo muốn dùng năm mươi vạn khối cực phẩm linh tuyền đổi lấy Phiếm Tiểu Thanh loại nhân đan phổ thông này.