Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Điểm ấy, bọn họ sớm đã thảo luận qua. Nguyên thủy bí cảnh này tuy không còn là vũ trụ thật sự, mà là vũ trụ sau khi sụp đổ lưu lại, nhưng ba người đều phát hiện thiên đạo pháp tắc trong đó cực kỳ kiện toàn. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì bọn họ gặp sinh mệnh mới, không phải sinh mệnh vũ trụ trước khi băng diệt thời đại thượng cổ tồn tại. Nói cách khác, ở trong này có thể dẫn động thiên phạt, hơn nữa là thiên phạt thuộc về vũ trụ viễn cổ này, sẽ mạnh biết bao nhiêu.
Chỉ bằng Trần Hạo bây giờ cũng không cách nào đến Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong đại viên mãn, liền biết vũ trụ viễn cổ này đối với người tu luyện cảnh giới ngang nhau là yêu cầu cao bao nhiêu. Nói trắng ra là người tu luyện Hạo Vũ tinh hệ với cảnh giới ngang nhau, ít nhất phải tăng lên ba đến năm lần thực lực thì mới có khả năng ở trong này dẫn động thiên phạt cùng cấp bậc.
...
Khoảng cách mấy chục vạn dặm, trong lúc nói chuyện, ba người càng lúc càng gần, chẳng qua, theo khoảng cách tiếp cận, uy áp viễn cổ càng thêm khủng bố, khiến cho tốc độ của ba người chậm lại, nhất là Trần Tuyết cùng Long Đình. Nhưng ánh mắt ba người đều lộ ra một tia hưng phấn.
“Di tích tông môn viễn cổ! Ha ha... Đây là bảo địa mạnh nhất chúng ta gặp được, trách không được khí tức cường hãn như thế... Tiểu Tuyết, ngươi đi theo phía sau ta, Đình muội, ngươi thân thể cường hãn, ở phía sau Tiểu Tuyết! Chúng ta cùng nhau xông vào!”
“Ừm!”
Oành̉!
Rầm rầm!
Ba người chợt đem khí tức của mình tăng lên tới cực hạn, nhằm phía cấm chế hào quang bảy màu ngưng tụ thành.
Cấm chế này là cấm chế đã bị tàn phá, hơn nữa cấm chế tồn tại hàng tỉ năm, nhưng dù vậy, giờ phút này tản mát ra uy áp huyền ảo và khủng bố cường hãn đến cực điểm. Có thể tưởng tượng, ở trong vũ trụ sụp đổ, thủ hộ tông môn viễn cổ này đến bây giờ còn phát huy uy lực như vậy, nó năm đó phải khủng bố bao nhiêu.
“Cấm chế thật huyền ảo!”
Trần Hạo đi trước làm gương, sau khi tiếp xúc đến cấm chế hào quang bảy màu thoáng như thực chất, nhất thời cả kinh. Ban đầu Trần Hạo muốn mạnh mẽ phá vỡ, nhưng cảm ứng được phù văn trận pháp thần kỳ huyền ảo này làm cho Trần Hạo có chút không bỏ được.
“Thủ hộ cấm chế này tất nhiên là đại năng đứng đầu của Viễn cổ tông môn này liên thủ ngưng tụ thành, cũng tuyệt đối là thủ hộ cấm chế mạnh nhất tông môn này, nếu là trạng thái đỉnh phong thì ta tất nhiên không thể lĩnh ngộ, nhưng giờ phút này có thể nói là đã bị vũ trụ băng diệt quấy rầy phân giải... Tuyệt đối là cơ hội lĩnh ngộ tốt nhất, không được, không thể lãng phí...” Trần Hạo thầm nghĩ, nghĩ đến đây, quay đầu nhìn thoáng qua hai nàng có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Chúng ta thử phá giải lĩnh ngộ cấm chế này, như thế nào? Dù sao thời gian nhiều, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu là bấy nhiêu, thật sự lĩnh ngộ không được thì chúng ta lại cường hành phá vỡ!”
“Được.” Trần Tuyết đáp.
“Vậy các ngươi lĩnh ngộ đi, phá giải dẫn ta đi vào là được, ta luyện chế sẵn Niết Bàn Ðan trước giúp các nàng, coi như lễ gặp mặt... Ha ha ha...” Long Đình ái muội nhìn Trần Hạo cười nói.
Nha đầu này dù là đến bây giờ, bản tính cũng khó sửa. Có thể lười biếng thì sẽ tuyệt đối lười biếng, có thể ngủ thì tuyệt đối muốn ngủ, có thể ngâm tắm thì tuyệt đối đợi cơ hội liền ngâm, cái này tuyệt đối là đến cảnh giới đản định khá cao. Nếu người tu luyện khác mà thấy nha đầu này thì sẽ tức giận đến hộc máu. Đây chính là nguyên thủy bí cảnh, không thể lãng phí thời gian như thế.
“Được. Tinh huyết của ca có đủ hay không?” Chẳng qua, Trần Hạo đã quen, nghe được Long Đình nói như vậy, liền hỏi. Ở trong này chính là phải nán lại bảy trăm năm trở lên thậm chí hơn một ngàn năm, cái khác Trần Hạo không dám khẳng định, nhưng sau khi có Niết Bàn Ðan, Trần Hạo có thể khẳng định chúng nữ dù là ai, cũng không thể tránh được ma trảo của mình. Nghĩ một chút cũng làm cho gia hỏa này có chút hưng phấn.
Chẳng qua, thời gian pháp tắc nơi này tăng lên khoảng lần, tựa như Long Đình và Trần Tuyết đã dùng Niết Bàn Đan, còn có chính hắn, thời gian phát tác cũng kéo dài rất nhiều. Tựa như cảnh giới cùng thực lực của bọn họ có liên hệ nhất định, dược hiệu của Niết Bàn Đan ngưng tụ thành phù văn huyền ảo cần năng lượng nhiều hơn mấy lần. Chính bởi vì như thế, thời gian phát tác sẽ kéo dài hơn mấy lần. Ðến bây giờ đã mười hai năm, hắn và Long Đình, Trần Tuyết là tương tự. May mà Trần Hạo có thể cảm giác được rung động tiềm tàng ở trong cơ thể mình càng ngày càng mạnh, nghĩ hẳn mười năm thời gian nữa, hắn có thể sẽ phát tác. Định lực của hắn lúc này, các nàng không thể so sánh. Cho nên, dù nói như thế nào, mấy trăm năm thời gian, Trần Hạo tin chúng nữ không có ai có thể kiên trì được công hiệu của Niết Bàn Ðan. Hết thảy đều bị hắn thu phục.
Tiếc nuối duy nhất là thánh cấp Niết Bàn Ðan chỉ có một viên, đó không phải là Long Ðình có thể luyện chế ra, tương tự, dù có lão Thần, chịu cảnh giới chế ước, Trần Hạo cũng không thể.
“Chính là đòi ngươi...” Long Ðình nói.
Xẹt!
Trần Hạo liền bức ra một tia máu tươi, giao cho Long Ðình.
Trần Tuyết trừng mắt nhìn Trần Hạo cùng Long Đình một cái, nàng đã nhìn ra trên mặt Trần Hạo lộ ra một tia ham muốn.
“Hắc hắc... Tiểu Tuyết, ngươi động một lần cũng không phát tác đâu? Cũng dễ để ca xem xem thời điểm ngươi phát tác là bộ dáng gì...”
“Nghĩ thật hay, phát tác cũng không cho ngươi xem!”
“Ha ha... Được rồi, bắt đầu cảm ngộ! Ðến, Tiểu Tuyết, chúng ta thử cảm ngộ dưới tâm thần giao hòa!” Trần Hạo không chút cố kị Long Đình ở đây, ôm lấy lưng liễu mảnh mai của Trần Tuyết, bước vào quang mang bảy màu.
...
Xẹt! Xẹt!
Bên phải phía sau cách di chỉ Viễn cổ tông môn chỗ ba người bọn Trần Hạo trên trăm ức dặm, hai bóng người cảm ứng khí tức trong hư không, nhanh chóng tiến lên.
“Trần Lâm ca, ta... Ta có chút mệt rồi...”
“Sao lại mệt rồi? Ðông Lưu, nếu không thì như vậy đi, bản thân ngươi nghỉ ngơi, ta chạy đi trước. Cái nguyên thủy bí cảnh này lớn vượt quá tưởng tượng, cái này đối với chúng ta mà nói là cơ hội, phải dùng tốc độ nhanh nhất xâm nhập, gặp được địa phương thật sự có giá trị dừng lại mới đáng giá... Ngươi chỉ cần cảm ứng phương hướng khi tức nồng hậu, đuổi theo ta tiến đến là được, dù sao hiện tại không có bất cứ người tu luyện nào, một đoạn thời gian rất dài cũng không có khả năng gặp phải dị tộc, không có nguy hiểm...” Trần Lâm nắm tay Phiếm Đông Lưu, khẽ nhíu mày nói.
“Ừm...” Vẻ mặt Phiếm Đông Lưu lóng lánh một tia ảm đạm cùng mất mát, thấp giong đáp.
“Ðông Lưu, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta đây cũng là vì đạt được thu hoạch lớn hơn nữa, cơ hội này khó được, ta thu hoạch cũng như ngươi thu hoạch không phải sao? Ngươi cứ cảm ứng khí tức, khẳng định cùng một tuyến đường với ta, phía trước nếu có địa phương giá trị lớn, ta sẽ dừng lại, đến lúc đó ngươi có thể đuổi theo...”
“Ừm, ta hiểu, là ta liên lụy ngươi, ngươi mau đi đi...” Phiếm Ðông Lưu nói.
“Ừm!”
Xẹt!
Trần Lâm tuy nhìn ra Phiếm Đông Lưu có chút đau lòng, nhưng hiện tại không phải thời điểm nhi nữ tình trường, không gian khổng lồ vượt quá tưởng tượng này, ít nhất ở trong một đoạn thời gian rất dài một mình lịch luyện thu hoạch tuyệt đối lớn hơn, thắng được thời gian đó là thắng được tiên cơ. Hắn thân là cao thủ đứng đầu gần với hai mươi quân trưởng, phó quân trưởng cùng số ít sư trưởng, hoàn toàn có thể bằng vào ưu thế tốc độ, thắng được một ít tiên cơ. Mà Phiếm Đông Lưu chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, giờ phút này với hắn là thành liên lụy. Hắn quả thật thích Phiếm Đông Lưu rất nhu thuận hơn nữa rất sùng bái hắn, nhưng thích thì thích, ở trước mặt ích lợi thật lớn, hắn vẫn phải làm ra lựa chọn, dù sao hắn nói là nói thật, Phiếm Đông Lưu quả thật không có bất cứ nguy hiểm gì. Nhịn thời gian rất lâu, hắn lúc này nói ra, tự nhiên sẽ không cố kỵ gì nữa, liền nhanh chóng rời đi.
Hắn tin Phiếm Đông Lưu dù mất hứng, cũng sẽ không thực trách hắn.
...
Chỉ là Trần Lâm không ngờ tới là trình độ tinh tế của nữ nhân đối với cảm tình, nhất là Phiếm Ðông Lưu loại thiếu nữ tương đương với lần đầu cảm tình này, tuyệt đối không phải nam nhân có thể tưởng tượng.
Thấy Trần Lâm đầu không quay lại biến mất ở phía trước, Phiếm Đông Lưu cắn chặt môi, hai mắt phút chốc che kín nước mắt ủy khuất.
“Nói là sự thật lại như thế nào? Mình không có nguy hiểm lại như thế nào?”
Đặt nàng vào hoàn cảnh người khác, nếu tu vi nàng cao hơn hắn, nàng sẽ không vì đạt được thu hoạch lớn hơn, đem hắn bỏ lại.
Nhưng hắn đem nàng bỏ lại.
Tuy hắn nói dễ nghe, nhưng Phiếm Đông Lưu biết, nàng nhận định nếu lúc này hắn có thể từ bỏ nàng, thì ở tương lai thời điểm gặp phải ích lợi lớn hơn nữa, hắn càng có thể buông bỏ nàng.
Hít vào một hơi thật sâu, Phiếm Đông Lưu nháy mắt cảm giác mình đã trưởng thành rất nhiều, cũng thấy rõ một số chuyện ban đầu đầy tình nguyện, đó là khát khao hoàn mỹ, nhưng sự thật lại không trọn vẹn. May mà tất cả chưa muộn, nàng tuy cùng hắn quan hệ rất gần, chỉ thiếu một bước cuối cùng, nhưng một bước này mới là mấu chốt. Nàng vẫn là nguyên âm chi thể, còn có thể tìm kiếm người càng thích hợp mình hơn.
Cho dù không có thiên tài khác, chỉ cần cùng nàng tương đương, thiệt lòng đối với nàng, vậy đã tốt hơn hắn.
Sau khi dừng lại ở trên hư không, khôi phục ước chừng hai canh giờ, Phiếm Đông Lưu chưa hướng phía trước theo bước chân Trần Lâm, mà là chệch đi phương hướng, hướng phía trước bên trái mà đi.
...
Tê tê tê...
“Là như thế!”
“Không đúng, hẳn là như vậy!... Được rồi, là ngươi đúng rồi...”
“Có phục hay không?”
“Ta cũng chỉ là so với ngươi chậm hơn một chút mà thôi, thử bước đó chút, tất nhiên sẽ biết bước này của ngươi là đúng!”
“Chậc chậc... Tiểu Tuyết, ca phát hiện da mặt ngươi có chút của Đình muội rồi... Bây giờ chúng ta gặp ít nhất một ngàn cái cửa ải mấu chốt rồi nhỉ? Mỗi lần đều là ca đúng trước nhỉ? Nếu một ngàn cái cửa ải mấu chốt này, ngươi đều là thử mà nói, hiện tại cùng ca chênh lệch lớn bao nhiêu?”
“Ngươi mới cùng Tiểu Ðình da mặt dày giống nhau, có thể kém bao nhiêu? Nhiều nhất mười mấy phút mà thôi...”
“Mười mấy phút? Ngươi nói là thời gian bên ngoài à?”
“Bên ngoài làm sao?” Trần tuyết chết không nhận thua nói.
“Được rồi... Một ngày nào đó sẽ có một sự kiện, ca sẽ làm ngươi dễ bảo...” Trần Hạo như có chút ám chỉ nói.
“Lưu manh! Mau tiếp tục đi!”
Hai người tâm thần giao hòa cùng một chỗ cảm ngộ, trao đổi cũng biến thành tâm thần trao đổi, tranh thương thì Long Đình là không biết, nếu không thì nha đầu này thế nào cũng nổi bão, không chịu có da mặt dày.
Chẳng qua, Trần Tuyết ngoài miệng tuy chết không chịu thua, nhưng trong lòng không thể không bội phục Trần Hạo ngộ tính cường hãn biến thái, cùng nhau lĩnh ngộ như thế, làm nàng thu hoạch cũng rất lớn, rõ ràng cảm giác được mình thông minh hơn rất nhiều.
Mười ngày.
“Xong!”
Tê! Tê tê...
Theo tiếng Trần Hạo, vách ngăn bảy màu chợt tách ra một cánh cửa ánh sáng hình tròn đường kính hai thước, cùng lúc đó, khí tức viễn cổ nồng đậm thoáng như thực chất mãnh liệt trào ra.
“Đình muội, mau tới đây!”
Đã sớm làm xong năm viên Nhất Dương Niết Bàn Đan, năm viên Nhị Dương Niết Bàn Ðan, Long Đình nhất thời lao tới bên người Trần Hạo, ba người chợt lóe, chợt cảnh cửa ánh sáng biến mất.
Thiên địa linh khí và bổn nguyên năng lượng nồng đậm tinh thuần đã hàng tỉ năm, năm tháng này sinh khí tức viễn cổ, cùng với từng đợt mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, đập vào mặt mà đến.
Mắt nhìn tới, lại là quần thể cung điện đổ nát thê lương đầy vết thương, dựng như rừng trong đó, chỉ có số rất ít vẫn duy trì đầy đủ, đại bộ phận thì tàn phá, sập, bên trên càng là khe rãnh ngang dọc, một mảng hỗn độn, tuy trôi qua hàng tỉ năm, Trần Hạo và Trần Tuyết cũng có thể cảm ứng được toàn bộ không gian vẫn chưa tiêu tán khí tức hủy diệt, sự hủy diệt hầu như không còn. Chẳng qua, dù vậy, cũng không thể che giấu tông môn này ngày xưa huy hoàng cùng cường đại.
“Bên kia! Ði theo ta!”
Tê!
Sau cảm thán thổn thức ngắn ngủi, Trần Hạo liền hóa thành một tia sáng, dẫn đầu hướng về phương hướng mùi thơm ngát bay tới mà đi. Trần Tuyết cùng Long Ðình cũng nhanh chóng đuổi theo.
Di chỉ tông môn này ở trước khi vũ trụ băng diệt, là một tinh cầu to lớn, nhưng bây giờ lưu lại chỉ là phạm vi trăm vạn dặm trung tâm của nó. Khoảng cách như thế đối với ba người bọn Trần Hạo là không cần bao nhiêu thời gian, liền có thể đi dạo qua lại vài lần.
Trong chốc lát, trước mặt ba người xuất hiện một mảng dược viên dài rộng chừng năm vạn dặm xanh um tươi tốt, xanh biếc, cùng cảnh tượng bức tường đổ đống hỗn độn chung quanh hình thành đối lập rõ ràng, sinh cơ bừng bừng, xuân ý dạt dào từng trận mùi thơm ngát càng thấm vào ruột gan.
“Thơm quá..., nơi này ban đầu hẳn là dược viên của tông môn này...” Long Ðình nói.
Dược viên ở trong tông môn cường đại là bảo khố chứa linh dược cùng thiên địa linh vật, ngoài ra còn có dược viên trân quý nhất. Ðem linh dược, thiên địa linh vật so sánh thành cá, vậy dược viên sẽ là bể cá. Đó đều là linh thụ trân quý nhất, linh thụ có thể mọc ra linh dược, linh quả. Thông qua cấp bậc dược viên, có thể ở trên trình độ rất lớn thể hiện nội tình của một tông môn.
“Ừm. Đáng tiếc, thời điểm vũ trụ sụp đổ, linh thụ nơi này đều bị phá hủy rồi...” Tâm thần Trần Hạo cảm ứng hoa cỏ, linh thụ cây non xanh um tươi tốt trước mặt, trong ánh mắt mang theo một tia hưng phấn, nói.
“Vậy chúng ta tới nơi này làm gì?” Trần Tuyết nói.
“Phải, những cái này rõ ràng là lưu lại dược tính cùng thiên địa linh khí nảy sinh ra hoa cỏ..., đối với chúng ta không có tác dụng gì nhỉ?” Long Đình nói.
“Phải không? Ðến, cho các ngươi ăn một chút...” Trần Hạo chưa giải thích mà là cười thần bí, mi tâm liền xuất hiện hai trái linh quả giống như dưa hấu nhỏ.