Ngạo Thiên Cuồng Tôn

chương 673: truyền thừa tuyệt học

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Thế mà có người đến? Vậy khẳng định là cao thủ, đi qua nhìn xem!”

Tê!

Trần Hạo tương tự ở ngay sau đó lao qua. Ban đầu hắn sử dụng phi hành khí một đoạn thời gian, tuy không lâu nhưng ưu thế kéo giãn khoảng cách vẫn có thể duy trì một hai mươi năm thời gian, có thể lúc này tới, tất nhiên là người tu luyện tốc độ rất nhanh, hơn nữa không ở lại trong mảnh vỡ hành tinh các địa phương nhỏ.

“Hả?”

Đang hướng sâu bên trong nhanh chóng phi hành, Trần Lâm bỗng dừng thân hình, quay đầu nhìn về phía sau mình.

“Thiên địa rung chuyển thật mãnh liệt! Tất nhiên là trọng bảo hoặc là di tích truyền thừa ra đời! Tốt lắm!”

Xẹt!

Trần Lâm không do dự nhiều, liền hóa thành một tia sáng hướng về phương hướng thiên địa rung chuyển mà đi. Lúc này hắn thậm chí không nghĩ đến lời ban đầu nói với Phiếm Đông Lưu, hắn liền hướng tới địa phương có khí tức nồng đậm mà đi.

Chỉ là hắn không nghĩ tới là, dẫn tới thiên địa chấn động này, chính là Phiếm Ðông Lưu không tùy tùng theo hắn nữa.

Di tích tông môn này, người tu luyện trong mấy trăm ức, gần ngàn ức dặm, đều cảm nhận được cỗ khí tức thiên địa rung chuyển này.

Chẳng qua, người tu luyện vượt qua ngàn ức dặm, tuy cảm ứng được nhưng sau khi phi hành mấy canh giờ thì ùn ùn từ bỏ. Bởi vì ngoài ngàn ức dặm, tia thiên địa dao động này đã trở nên rất mỏng manh, hướng tới phương hướng dao động tiến lên mấy ức dặm, như trước chưa có chút tăng cường, chỉ có thể nói rõ cách bọn họ quá xa, chờ thời điểm chạy tới, thì chẳng còn gì. Nếu là ở bên ngoài, dù bao xa khẳng định đều phải chạy qua, nhưng đây là nguyên thủy bí cảnh, theo không ngừng vào sâu, tùy thời đều có thể đụng tới cơ duyên thuộc về mình, hoàn toàn không cần thiết lặn lội đường xa, cuối cùng còn có thể không thu hoạch được gì lãng phí thời gian.

...

“Vậy mà là nàng?”

Dung nhập đến trong thiên địa vạn vật, Trần Hạo bằng vào cảm giác cường hãn, sớm ngăn cản Long Đình cùng Trần Tuyết, ba người bắt đầu hội hợp ở cùng một nơi.

“Nàng không phải cùng một chỗ với Trần Lâm sao? Sao lại một mình một người?”

“Là ai?” Nghe được Trần Tuyết và Trần Hạo nói, Long Đình hỏi. Giờ phút này ba người cách phương hướng bắt nguồn dao động xa chừng mười vạn dặm, Trần Hạo và Trần Tuyết có thể cảm ứng được, nhưng Long Đình lại không được.

“Phiếm Ðông Lưu. Nàng và Trần Lâm cùng các ngươi là ở trên một chiếc phi hành khí, nếu trực tiếp xâm nhập mà nói, hẳn là sẽ không đến nơi này của chúng ta mới đúng... Ít nhất cũng có vài tỷ dặm lệch lạc đi... Chúng ta lại chưa phá hư cấm chế, khả năng không lớn thay đổi phương hướng trực tiếp đến nơi đây mới đúng...” Trần Hạo nói.

Dựa theo khoảng cách trước khi tiến vào, Trần Hạo suy đoán, trừ phi là Phiếm Đông Lưu đã thay đổi qua phương hướng bọn họ tiến lên, nếu không thì không có khả năng đi tới nơi này. Dù sao, lúc trước bọn họ là chưa dẫn lên thiên địa rung chuyển. Hơn nữa, tốc độ của Phiếm Đông Lưu tựa như cũng không hẳn nhanh như vậy.

Ông...

“Quả nhiên có động tĩnh rồi...”

Trần Hạo vừa nói xong với hai nàng, sâu trong quần thể cung điện đang kịch liệt chấn động truyền đến một cỗ dao động huyền ảo cùng tiếng gầm rú trầm thấp, khiến cho ba người đồng thời quay đầu nhìn về phía sâu bên trong. Chỗ trung tâm quần thể cung điện, dù là tàn phá hay bảo tồn đầy đủ, Trần Tuyết cùng Long Ðình đã đi thử không ít, nhưng lúc ấy đi vào cũng chưa phát hiện bất cứ huyền cơ gì.

“Đi, chúng ta đi qua, không cần che giấu bộ dạng nữa!”

Xẹt Xẹt Xẹt!

Ba người bọn Trần Hạo nhất thời hóa thành ba tia sáng, lấy tốc độ kinh người lao về phía trung tâm quần thể cung điện.

...

“Ừm?”

Bởi vì phát hiện di tích tông môn viễn cổ, mà tâm tình tốt lên, Phiếm Đông Lưu vừa phá tan cấm chế, tiến vào trong di tích tông môn, tâm tình kích động phóng thích, tâm thần cảm ứng khí tức viễn cổ cùng bổn nguyên năng lượng nồng đậm, ngay tại lúc này, xa xa ba đạo năng lượng dao động chợt xuất hiện ở trong cảm ứng của nàng. Chỉ là chịu giới hạn trong phạm vi cảm giác lực, nàng có thể cảm ứng được chỉ là thiên địa năng lượng chấn động, cũng cảm ứng không được đối phương là ai.

“Nhanh như vậy đã có người tu luyện tiến vào?”

Xẹt!

Năng lượng quanh thân Phiếm Đông Lưu nhất thời tăng vọt, liền lao về phía trung tâm quần thể cung điện tàn phá. Cái di tích tông môn này là nàng mở ra, không lý do gì bị người khác giành trước. Ðơn thuần bằng vào chỗ trung tâm truyền đến dao động huyền ảo, nàng có thể khẳng định có bảo bối ra đời, thậm chí là di tích truyền thừa.

...

Ông... Ông ông ông! Oành đùng đùng... Oành đùng đùng...

Ba người bọn Trần Hạo và Phiếm Đông Lưu mới phi hành không đến mười vạn dặm, ban đầu huyền ảo “Vù Vù” rất nhỏ, bây giờ càng lúc càng mãnh liệt. Càng làm bốn người cùng lúc dừng lại là vì trung tâm quần thể cung điện trong mấy chục vạn dặm, vô luận là tàn phá hay đầy đủ, bỗng nhiên nở rộ ra quang mang bảy màu huyền ảo, đột ngột từ mặt đất mọc lên, giống như sống lại, “oành đùng đùng” bắt đầu di động, khí tức mỏng manh huyền ảo ở một khắc này đột nhiên lấy tốc độ gấp mấy lần mạnh hẳn lên, từng vách ngăn bảy màu nảy sinh giống như bọt khí bảy màu lồng vào một chỗ, đem chỗ trung tâm hơn một ngàn tòa cung điện bao vây lại.

“Truyền thừa!”

Lúc này, ba người bọn Trần Hạo cùng Phiếm Đông Lưu ở bên kia đều đã xác định một cái sự thật.

“Là hắn... Các nàng?”

Giờ khắc này, Phiếm Ðông Lưu đã tới gần, đã nhìn thấy ba người bọn Trần Hạo, Trần Hạo tuấn dật phi phàm, đứng ở giữa. Trần Lâm nói như vậy là chỉ muốn lợi dụng nàng, nhưng giờ phút này Phiếm Đông Lưu đã tin rằng Trần Lâm đối với Trần Hạo có ý nghĩ là Long Ðình cùng Trần Tiểu Bạch có được thần thông biến thái, một trái một phải ở bên cạnh Trần Hạo. Làm Phiếm Đông Lưu kinh ngạc nhìn, gắt gao mím môi lại, ánh mắt càng toát ra một tia hâm mộ cùng ủy khuất. Nhất là thời điểm nhìn thấy ba người cùng nhau lao về phía vách ngăn bảy màu, càng thêm đau lòng. Đó chẳng khác gì thần tiên quyến lữ mà nàng hướng tới.

Nhưng Trần Lâm thì làm nàng thất vọng.

Phiếm Đông Lưu biết đối phương khẳng định đã phát hiện nàng, giờ phút này nếu ba người bọn Trần Hạo muốn đuổi nàng đi, nàng là không có lựa chọn. Ba người dù là ai, nàng cũng không phải đối thủ. Ở trong nguyên thủy bí cảnh này, không phải là ai phát hiện trước, mở ra cấm chế truyền thừa trước thì chính là của kẻ đó. Tất cả bằng vào thực lực nói chuyện. Ai có thể cướp được chính là của kẻ đó. Mặc dù là đồng tộc, cùng thầy, hơn nữa quen biết, nếu nàng muốn cướp, đối phương đem nàng chém giết cũng là ở trong quy tắc. Nhưng ba người không ngăn cản nàng, vậy là cho nàng cơ hội cạnh tranh công bằng. Ai có thể đạt được, liền xem số mệnh của mình.

Hít một hơi thật sâu, Phiếm Ðông Lưu liền lao về phía cấm chế bảy màu.

Oành...

Trong nháy mắt bước vào cấm chế, chấn động xảy ra trong đầu Phiếm Đông Lưu, uy áp huyền ảo vô cùng vô tận liền ở trong đầu nàng nổ tung ra.

“Phá - cho ta!”

“Phá!”

“Phá!”

Xẹt xẹt xẹt!

Trần Hạo, Trần Tuyết và Long Đình, ở thời điểm cách xa nhau nghìn trượng, đồng thời phát ra công kích cường hãn đến cực điểm, hai kiếm quang tràn ngập khí tức vô tận hủy diệt, một cái nắm tay màu vàng ngưng tụ lực lượng khủng bố, cuồng bạo đánh về phía cấm chế bảy màu.

Oành đùng đùng...

Khoảng cách tiếng nổ vang lên, tầng thứ nhất vách ngăn bảy màu chợt phá vỡ một cái khe hở thật lớn, nhưng ngay tại thời điểm ba người bọn Trần Hạo muốn xông vào, tầng vách ngăn thứ hai chợt lóng lánh ra từng gợn sóng bảy màu, nháy mắt đem vách ngăn tầng thứ nhất vỡ tan chữa trị.

“Cái này... Thế mà mạnh như vậy?”

Trần Hạo có chút kinh ngạc nói. Một đòn vừa rồi dù là hắn hay Trần Tuyết, Long Ðình, đều là thúc giục đến chín phần sức, cũng thật đã phá vỡ, nhưng năng lực chữa trị của cấm chế truyền thừa này thật sự quá nhanh, quá kinh người.

“Ồ? Hạo ca ca, Tiểu Tuyết, các ngươi không cảm giác?” Long Đình nắm chặt nắm tay hồng, quái dị nhìn nắm tay của mình, xoay thân nói với hai người.

“Cảm giác gì?”

“Chẳng lẽ bởi vì ta là công kích thân thể? Các ngươi thử đừng dùng kiếm...” Long Đình nói.

Trần Hạo và Trần Tuyết đều hơi nghi hoặc, nhưng không do dự, đồng thời một quyền đánh về phía vách ngăn. Trần Hạo và Trần Tuyết hai quyền cuồng bạo, liền đem vách ngăn công phá lần nữa, chợt trong ánh mắt hai người xuất hiện một chút giật mình.

“Vậy mà là truyền thừa tuyệt học!”

Lúc này, hai người cũng rõ ràng là chuyện gì. Lấy thân thể, tinh khí thần, chân nguyên, đều ngưng tụ thành công kích đơn giản nhất, lại có thể ở nháy mắt công phá tầng vách ngăn thứ nhất, trào vào trong đầu một pháp quyết tối nghĩa khó hiểu. Ba người sau khi đối chiếu, hoàn toàn nhất trí, đều là một câu tương tự.

Hơn nữa, ba người càng tâm như gương sáng, biết rằng chỉ có đem pháp quyết này lĩnh ngộ thì mới có thể thông qua công kích đạt được câu thứ hai. Không hề nghi ngờ, muốn phá vỡ tầng tầng vách ngăn bảy màu này, phải một bước một cái dấu chân đem tuyệt học ẩn chứa trong vách ngăn này lĩnh ngộ, nếu không, bằng vào lực lượng bọn họ, quả quyết không thể mạnh mẽ phá vỡ.

Cũng công kích vách ngăn, Phiếm Ðông Lưu ban đầu cũng bị năng lực khôi phục khủng bố của vách ngăn chấn nhiếp, không biết phải làm sao, nhưng thời điểm nhìn thấy Trần Hạo và Trần Tiểu Bạch đều lấy nắm tay công kích, tuy không rõ nhưng cảm giác quái dị, nàng cũng thử lấy lực lượng thân thể công kích, tương tự cũng ở nháy mắt đã hiểu là chuyện gì.

...

Xẹt Xẹt xẹt...

Thời điểm bốn người đều đầu nhập đến lĩnh ngộ tuyệt học vách ngăn, cách di tích tông môn trong vòng mấy trăm ức, gần ngàn ức dặm, có thể rõ ràng cảm giác được khí tức tăng cường của người tu luyện, đều lấy tốc độ nhanh nhất tới gần về phía nó.

Cao thủ Ðịa Tiên cảnh phi hành hết tốc độ thì hơn một canh giờ có thể đạt tới một trăm triệu dặm, chậm nhất một canh giờ cũng có thể phi hành năm mươi triệu dặm, mà giống Trần Lâm cao thủ như vậy, phi hành hết tốc độ, một canh giờ có thể triệu dặm.

Chẳng qua, dù người tu luyện khoảng cách gần nhất, cũng là tiếp cận mười tỷ dặm, muốn chạy tới vẫn là cần vài ngày thời gian.

...

Oành! Oành đùng đùng...

Không đến nửa canh giờ, đắm chìm ở trong lĩnh ngộ, Trần Hạo chợt đứng dậy, đánh ra quyền thứ hai, bóng quyền tầng tầng, càng nở rộ ra một tia quang mang bảy màu. Rất hiển nhiên, trong quyền ý của Trần Hạo đã dung nhập ảo diệu đạo pháp quyết thứ nhất.

“Nhanh như vậy?”

Phiếm Đông Lưu cảm ứng được động tĩnh ở phía Trần Hạo, trong lòng kinh ngạc nói. Chẳng qua, Trần Tuyết và Long Ðình chưa có cảm giác gì, hai người đối với ngộ tính biến thái của Trần Hạo sớm thành thói quen. Nửa canh giờ, lĩnh ngộ một câu pháp quyết, cái này đối với Trần Hạo đã là chuyện khá hiếm thấy, chỉ có thể nói rõ tuyệt học truyền thừa này rất huyền ảo.

Thời điểm gần một canh giờ, Trần Tuyết dẫn đầu đánh ra quyền thứ hai, lúc này với Trần Hạo đã là quyền thứ ba.

Hầu như chỉ so với Trần Tuyết chậm hơn một hai phút, Phiếm Đông Lưu đánh ra quyền thứ hai.

Điều này làm Phiếm Đông Lưu hơi đắc ý, tuy xa không bằng Trần Hạo, nhưng sẽ không kém hơn Trần Tiểu Bạch. Dù sao Trần Tiểu Bạch so với nàng bắt đầu trước một chút, quan trọng nhất là nàng mạnh hơn Long Đình. Dù nói như thế nào, giờ phút này đã nhận rõ bộ mặt thật của Trần Lâm, nàng đã biết lúc trước Trần Lâm càng nhìn trúng, thích Long Ðình hơn, mà không phải nàng. Mạnh hơn Long Đình, nàng tất nhiên sẽ đắc ý một chút, tuy đã không có ý nghĩa lớn bao nhiêu, nàng cũng sẽ không cùng Trần Lâm thâm giao nữa.

Nhất là thời điểm một canh giờ qua, Long Đình vẫn chưa đánh ra quyền thứ hai, nàng tin ngộ tính của mình so với Long Đình mạnh hơn nhiều.

Dù là Trần Tuyết, cũng không nghĩ tới ngộ tính của Long Đình sẽ kém như vậy. Nàng chỉ biết Long Ðình lười thần kỳ, da mặt dày thần kỳ. Nhưng thực lực Long Đình so với nàng còn cường hãn hơn. Nói như thế nào cũng là thiên tài đứng đầu, dù là Long Đình tu luyện công pháp đặc thù, ngộ tính cũng sẽ tuyệt không kém. Nhưng đã lâu như vậy Long Đình cũng chưa đem câu pháp quyết đầu tiên lĩnh ngộ.

Chỉ là các nàng đắm chìm ở trong lĩnh ngộ, kể cả Trần Hạo, đều không biết là Long Ðình nhìn như ở trong lĩnh ngộ, giờ phút này trong cánh mũi lại phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Loại tình huống này, thời điểm Trần Hạo ở canh giờ thứ tư, sau khi đem đạo pháp quyết thứ ba càng lúc càng khó lĩnh ngộ, chuẩn bị công kích lần nữa, rốt cuộc phát hiện Long Đình khác thường.

Trần Hạo thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ.

“Bốp!”

“A? Hạo ca ca, ngươi hâm à!” Lúc Trần Hạo vỗ một cái ở trên đầu Long Ðình, Long Ðình đột nhiên bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Trần Hạo, nói.

“Ngươi không lĩnh ngộ?”

“Tuyệt học này, ta không có hứng thú... Chỉ vách ngăn tầng thứ nhất này cũng không biết có bao nhiêu đạo phải lĩnh ngộ, phía sau còn có thật nhiều tầng vách ngăn, không có mười năm tám năm cũng khó thành công... Các ngươi lĩnh ngộ là được rồi...” Long Đình nói.

“Ngươi không lĩnh ngộ, chính là không vào được, cái này tuy là tuyệt học truyền thừa, nhưng chỉ là khảo hạch truyền thừa, trong cung điện mới là mấu chốt! Mau chóng lĩnh ngộ!”

“Ồ... Hạo ca ca, ngươi đem lĩnh ngộ của ngươi truyền thụ cho ta trước đi, bớt cho ta cố sức nữa...”

“Không được! Tự mình lĩnh ngộ, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì lĩnh ngộ bấy nhiêu! Nếu ngươi không vào được thì tự mình ở lại bên ngoài, ta đi vào cùng Tiểu Tuyết!” Trần Hạo thực không còn gì để nói. Quá trình lĩnh ngộ cũng là một cái quá trình tu luyện, trực tiếp truyền thụ là có thể, nhưng làm như thế thì không có bao nhiêu ý nghĩa. Trên thực tế, Long Ðình không nói thì Trần Hạo lĩnh ngộ xong cũng sẽ truyền thụ cho nàng cùng Trần Tuyết. Nhưng giờ phút này nghe được Long Đình nói, Trần Hạo ngược lại trực tiếp từ chối.

Nha đầu này thật sự là quá lười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio