Ngạo Thiên Cuồng Tôn

chương 678: thánh khí bảo kiếm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Dù sao, khí tức mạnh cũng không ý nghĩa chiến lực mạnh, chỉ có thể nói là ở trên trình độ nhất định phản ánh chiến lực, chỉ cần khí tức, uy áp hai bên không thể đem đối phương áp chế, không thể ở trên tâm thần sinh ra quấy nhiễu, vậy phải cần chiến kĩ, lực lượng chân thật quyết thắng bại. Ở Trần Lâm xem ra, khí tức Trần Hạo tuy mạnh hơn hắn một bậc, nhưng đối với hắn không có chút ảnh hưởng, nhất là Trần Hạo chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, kém hắn hai cái tiểu cảnh giới.

...

“Đại ca...”

Xa xa chú ý trận chiến, Phiếm Đông Thăng kinh hô ra tiếng, ngay từ đầu gọi đại ca chưa được tự nhiên, nhưng sau khi hô vài lần thì thành thuận miệng. Tuy thực lực không cách nào cùng Trần Lâm chống lại, nhưng ánh mắt vẫn có, nhìn thấy Trần Hạo làm như thế, hắn tất nhiên thấy kinh khủng. Nam nhân tốt điển hình, giờ khắc này hắn hoàn toàn quan tâm Trần Hạo, vị đại ca ân lớn như núi, hắn cũng không cần quản kết cục hắn và Phiếm Đông Lưu phải đối mặt nếu Trần Hạo thua.

“Đông Thăng ca, đừng lo lắng...”

Chỉ là Phiếm Ðông Thăng kinh ngạc khi nghe Phiếm Đông Lưu thấp giọng nói như thế. Nàng kinh ngạc nhìn cảnh tượng chiến đấu phương xa, ánh mắt không chút lo lắng, lại lóng lánh một tia sắc thái hưng phấn, làm Phiếm Ðông Thăng nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cũng hơi ngẩn ra.

“Đây là Lãnh Huyết đại ca... Trần Hạo đại ca... Phương thức chiến đấu của hắn là ta thích nhất...”

“Lãnh Huyết đại ca?”

“Thời điểm ta quen Trần Hạo đại ca, hắn dùng tên giả Lãnh Huyết... Ta cũng là về sau mới biết được Trần Hạo là Lãnh Huyết...”

“Ồ... Trách không được Trần Hạo đại ca giúp chúng ta, thì ra là quen ngươi...” Phiếm Đông Thăng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nói. Trần Hạo lúc ấy truyền âm nói cho hắn, muốn giúp hắn, nhưng phải có một cái lý do chính đáng. Nếu không cứ như vậy xen vào, thật sự là không thể nào nói nổi.

Dù sao, Trần Lâm không phải là người đại ác không tha, Phiếm Đông Lưu trên cảm tình dao động qua lại, đối với mọi nam nhân cũng thật là đánh vào mặt, đổi là ai thì nàng cũng không thể bình tĩnh.

Đương nhiên, Trần Hạo sở dĩ ra tay, cũng không phải hoàn toàn bởi vì Long Đình và Trần Tuyết bảo hắn ra mặt hỗ trợ, mà là Trần Hạo vốn đối với Trần Lâm đã không có hảo cảm gì. Dù sao, lúc trước Trần Lâm là có ý tứ với Long Đình, chỉ là chưa từng quá phận, hắn cũng không có cách nào phát tác.

“A? Chẳng lẽ Trần Hạo đại ca không phải quen ngươi sao?” Nghe được Phiếm Đông Thăng truyền âm một câu như vậy. Phiếm Đông Lưu nhất thời kinh ngạc nói.

“Không phải... Ta và Trần Hạo đại ca chưa từng gặp mặt, tên hắn cũng là trên bảng xếp hạng giá trị chiến lực mới biết được... Thời điểm Trần Hạo đại ca ra mặt giúp chúng ta, nói là bảo ta gọi hắn là đại ca, đó là tìm một lý do ra tay...” Phiếm Đông Thăng nói.

“Cái này...” Nghe được Phiếm Đông Thăng nói như thế, Phiếm Ðông Lưu kinh ngạc nói không ra lời. Lại nghĩ tới Trần Hạo có thể đúng như Phiếm Đông Thăng nói, là vì nàng mới ra tay. Chẳng qua, nhìn Phiếm Đông Thăng bên người, nàng cũng không dám nghĩ nhiều. Một nam nhân có thể chết vì mình, biết người biết ta, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa khôi phục linh hồn bị thương, thiên phú không kém hơn mình, chẳng còn có cái gì là không biết về hắn.

...

Xẹt xẹt xẹt!

Oành! oành! oành!

Trong hư không, Chỉ thấy Trần Lâm điên cuồng thúc giục năng lượng duy trì bàn tay lớn che trời, trên trời dưới đất bay loạn khắp nơi, năng lượng tàn sát bừa bãi, chạm phải bất cứ thứ nào đều trực tiếp hóa thành bột phấn, nhưng mọi người lại không nhìn thấy Trần Hạo, vì hắn đã tiến vào trong bàn tay lớn che trời có pháp tắc cấm chế che chắn tầm mắt. Tràng diện này thoạt nhìn có chút buồn cười, giống như Trần Lâm nổi điên, đang một mình phát tiết.

Nhưng ai cũng cười không nổi.

Bởi vì mọi người đều rõ là ở trong pháp tắc cấm chế bàn tay lớn che trời của Trần Lâm, Trần Hạo thừa nhận công kích mạnh bao nhiêu, khủng bố bao nhiêu. Tuy không ai có thể nhìn thấy, nhưng từ bộ dáng Trần Lâm, có thể phán đoán ra Trần Lâm ở dưới loại ưu thế tuyệt đối này, đang điên cuồng công kích tới Trần Hạo.

“Ta cũng muốn xem ngươi có thể kiên trì bao lâu! Luyện Ngục Huyền Hỏa! Đốt cho ta!”

Xẹt!

U lan huyền hỏa hừng hực từ lòng bàn tay Trần Lâm cuồn cuộn ra, trời đất ở một khắc này chợt bị sức nóng cuồn cuộn đốt cháy lên, trong phút chốc, bổn nguyên năng lượng phạm vi hơn ngàn dặm đều bị dẫn bạo, thiêu đốt, điên cuồng ngưng tụ, hơn nữa rót vào đến bên trong bàn tay lớn che trời, khiến cho toàn bộ bàn tay lớn che trời đều lóng lánh ra ngọn lửa u lam.

Giờ khắc này, Phiếm Ðông Lưu, Phiếm Ðông Thăng cùng với người tu luyện khác vây xem, không ít người đều sợ hãi kêu ra tiếng.

Đó là cửu trọng huyền hỏa.

Trên cơ bản, chỉ có cao thủ Thiên Tiên cảnh mới có thể nắm giữ cửu trọng huyền hỏa.

Vốn ở trong pháp tắc lĩnh vực, giờ phút này lại thêm cửu trọng huyền hỏa đốt cháy, chỉ nghĩ một chút, mọi người liền vì Trần Hạo lau mồ hôi. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, người ở đây không ai cho rằng mình có thể chống được. Dù sao Trần Lâm đã phát ra cửu trọng huyền hỏa, vậy tuyệt đối không phải không gian cửu trọng huyền hỏa đơn thuần, mà là cửu trọng huyền hỏa ngưng tụ thành thần thông tuyệt học, ở trong pháp tắc lĩnh vực sẽ là uy lực mạnh bao nhiêu. Hơn nữa Trần Hạo là tránh cũng không thể tránh.

Chỉ là, thấy một màn như vậy, Trần Tuyết cùng Long Ðình hai người lại ánh mắt quái dị nhìn nhau một cái, thay Trần Lâm bi ai.

Cái này chẳng khác nào chở củi vào rừng.

Trần Hạo đạt được huyền hỏa truyền thừa, nếu trước khi tiến vào nguyên thủy bí cảnh, Trần Lâm công kích như vậy thì có thể đối với Trần Hạo có uy hiếp, nhưng bây giờ Trần Hạo đã sớm đem huyền hỏa quen thuộc, ở phương diện vận dụng huyền hỏa thì càng không phải người bình thường có thể bằng.

Vô tận hư không ngọn lửa u lam che cả bầu trời, người tu luyện chung quanh ở dưới sức nóng khủng bố của cửu trọng huyền hỏa, cũng chưa lui về phía sau, mà là đều sử dụng hộ thể cương khí, không đành lòng bỏ qua so đấu tượng trưng cường giả đỉnh phong Địa Tiên cảnh Nhân tộc. Lúc này, trong phạm vi mấy ngàn dặm, gần vạn dặm, hoàn toàn lâm vào một mảng u lam, đem gương mặt mỗi người tu luyện đều chiếu rọi thành màu lam, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.

Thời điểm cửu trọng huyền hỏa che lấp sắc trời, mọi người đều vì Trần Hạo đang ở trong bàn tay lớn che trời mà lau mồ hôi.

Xẹt! `

Một đạo kiếm quang huy hoàng xuyên thấu bàn tay lớn che trời, chợt bắn vọt tới. Kiếm quang đen xì ẩn chứa năng lượng khủng bố cùng khí tức hủy diệt, liền làm không gian chung quanh ẩn chứa thiên đạo pháp tắc cường hãn hầu như bị xé rách, xuất hiện từng vòng gợn sóng màu đen như nước gợn, tiếng nổ bén nhọn vang vọng thiên địa, xuyên thấu lòng người.

“Phá đi!”

Oành đùng đùng!

Một đạo quang mang huyền hỏa quanh thân nở rộ càng thêm u lam, càng thêm trong suốt, ngưng tụ từng đạo phù văn, lưu chuyển ở quanh thân, Trần Hạo theo tiếng hét lớn, bàn tay lớn che trời liền sụp đổ, hắn phóng lên tận trời, thoáng như một dải lụa xanh thẳm cắt qua hư không. Ở dưới ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú của mọi người, hắn phất tay quay người đến phía dưới Trần Lâm vung kiếm chém ra.

Xẹt! Oành!

Trong phút chốc, kiếm quang như lôi đình nở rộ, chợt tuôn ra tựa như kinh lôi nổ vang, cùng với năng lượng uy áp mênh mông mãnh liệt trào ra.

Kiếm quang hủy diệt khủng bố mạnh mẽ đem u lam huyền hỏa tràn ngập hư không xé rách, màu đen đại biểu cho hủy diệt từ trong màn ánh sáng u lam rót nghiêng ra, tràn ngập ra, làm cả thiên địa lâm vào hắc ám. Hắc là trời, ám là tâm.

Dù là bọn Trần Tuyết, Long Đình, Phiếm Đông Lưu, Phiếm Ðông Thăng, giờ khắc này đều khiếp sợ, bọn họ có cảm giác giống như tận thế sắp buông xuống.

“Hủy diệt kiếm ý thật khủng khiếp!”

“Khoảng cách xa như vậy, tâm thần ta cũng chịu ảnh hưởng... Ðáng sợ... Nếu là đứng mũi chịu sào, bị kiếm ý như thế công kích, căn bản không có sức đáp trả...”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên Trần Hạo trong hư không phát ra hủy diệt kiếm quang như dải lụa màu đen, bao phủ mặt đất, đều vẻ mặt kinh hãi.

“Tiểu Tuyết, hắn cũng nhường ngươi rồi...”

Long Đình thấy một màn như vậy, kinh ngạc vô cùng, nhìn về phía Trần Tuyết, truyền âm nói. Nàng mạnh nhất là lực lượng thân thể, thời gian mười hai năm qua, bao nhiêu lần ầm ĩ, một khi nàng bộc phát ra lực lượng thân thể mạnh nhất, Trần Hạo là ngoan ngoãn đầu hàng, còn Trần Tuyết một khi bộc phát ra hủy diệt kiếm ý thì càng ngày càng cường hãn, Trần Hạo cũng ngoan ngoãn tùy ý chịu chế tài, đây chính là chuyện hai nàng vui vẻ nhất, cao hứng nhất, đắc ý nhất.

“Còn không phải nhường ngươi nữa?”

Trần Tuyết một thân váy lam, góc váy bay lên, khóe miệng mỉm cười, cùng Long Đình giống nhau, rõ ràng đã bị Trần Hạo lừa, trong lòng lại chảy xuôi một dòng nước ấm.

...

“Sao có thể? Trong cảnh giới ngang nhau, lâm vào pháp tắc lĩnh vực của ta, lại thêm Luyện Ngục Huyền Hỏa... Hắn thế mà bình yên vô sự?”

Trần Lâm kinh hãi tương tự, căn bản không nghĩ tới, chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong Trần Hạo lại có thể cường hãn như vậy. Phải biết rằng, ở Trần Lâm xem ra, đừng nói Trần Hạo, dù là cao thủ xếp hạng top hai mươi Ðịa Tiên cảnh của thánh điện, dám chủ động tiến vào trong pháp tắc lĩnh vực của hắn, hắn cũng có lòng tin bằng vào Luyện Ngục Huyền Hỏa đem đối phương đánh bại, thậm chí đánh chết. Thời điểm ban đầu đơn thuần bằng vào pháp tắc lĩnh vực, Trần Lâm thi triển ra vô số công kích, đều bị Trần Hạo phản ứng cực nhanh hơn nữa chiến kĩ cường hãn ngăn cản, hắn mới bất đắc dĩ thi triển một trong những tuyệt học mạnh nhất của mình, cũng thích hợp pháp tắc lĩnh vực nhất, đó là Luyện Ngục Huyền Hỏa, lại không nghĩ đến tình cảnh này.

Cửu trọng huyền hỏa ngưng tụ thành tuyệt học cường hãn, còn ở trong pháp tắc lĩnh vực của hắn, lại không thương tổn được Trần Hạo chút nào.

“Hừ! Trách không được dám nhúng tay chuyện của ta, chẳng qua, chỉ bằng như vậy, đã dám ở trước mặt lão tử càn rỡ?”

Oành!

Ở khoảnh khắc hủy diệt kiếm quang của Trần Hạo xuất hiện, quanh thân Trần Lâm ầm một tiếng nổ vang, năng lượng mãnh liệt mênh mông từ trong cơ thể hắn dâng lên mà ra.

Thương!

Cùng lúc đó, kiếm ngân lên thoáng rồng ngâm, cắt vỡ không gian, bảo quang phóng lên tận trời, tràn ngập ra, trong phút chốc, toàn bộ không gian đều bởi bảo kiếm ra khỏi vỏ mà chấn động lên từng gợn sóng.

“Thánh khí bảo kiếm!”

“Thánh khí bảo kiếm?”

Vô luận là người xem hay Trần Hạo cũng đồng thời cả kinh. Trần Lâm vốn đã mặc một bộ thánh khí nhuyễn giáp cường hãn, giờ phút này lại thúc giục một thánh khí bảo kiếm chủ công kích, chỉ cần như thế, còn chưa đến mức làm cho người ta kinh ngạc, dù sao thân phận của Trần Lâm không có lý do gì chỉ được thánh điện ban phát một kiện thánh khí. Sở dĩ làm cho Trần Hạo cùng mọi người kinh ngạc là, giờ phút này Trần Lâm chỉ rút kiếm ra khỏi vỏ, còn chưa thúc giục như thế nào, lực lượng của bản thân bảo kiếm đã dẫn tới thiên địa rung chuyển, đây chính là ý nghĩa Trần Lâm đã hoàn toàn nắm giữ thánh khí bảo kiếm này, một khi toàn lực thúc giục, sẽ nở rộ ra lực lượng kinh người đến không thể tưởng.

“Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong có thể bức ra toàn bộ lực lượng của ta, ngươi đủ để kiêu ngạo rồi. Đáng tiếc, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Kim Long Phệ!”

Ngao!

Kiếm quang, rồng ngâm, sát ý sắc bén vô cùng, rợp trời rợp đất đồng thời nở rộ. Sát lục kiếm đạo đã xuất ra.

“Sát lục kiếm đạo?”

“Sát lục kiếm đạo!”

Ánh mắt Trần Hạo co rụt lại, sau khi ở Đông đại lục Trích Tinh Môn gặp Diệp Vấn Ðạo cho đến ngày nay, Trần Hạo cũng chưa từng cùng cao thủ lĩnh ngộ Sát lục kiếm đạo giao thủ. Nói chính xác là ở trong tu luyện giới, người có thể lĩnh ngộ Sát lục kiếm đạo tương đối hiếm thấy, cùng Hủy diệt kiếm đạo giống nhau, đều không gặp nhiều.

Bởi vì Sát lục kiếm đạo, Hủy diệt kiếm đạo, bản thân đều quá mức bá đạo, trừ phi đạt được truyền thừa, nếu không thì người thường, người có được cảm tình bình thường đều rất khó lĩnh ngộ. Phải biết rằng, trong thiên địa, mọi thần thông pháp tắc luôn có một đường sinh cơ, không có thứ thật sự tuyệt đối tồn tại, đây là Đại Diễn thuật suy diễn thiên địa ảo diệu luân hồi. Nhưng Sát lục kiếm đạo và Hủy diệt kiếm đạo là cực đạo, Sát lục kiếm đạo là diệt sạch tất cả sinh cơ đối phương, làm tuyệt sát chi thể, tuyệt sát chi nhân, tuyệt sát chi kiếm, chặt đứt tất cả sinh mệnh, trong thiên địa chỉ mình ta sống. Hủy diệt kiếm đạo càng ác hơn, là hủy thiên diệt địa, hủy diệt tất cả. Dưới tình huống bình thường, cần người chịu cực độ kích thích thì mới có thể sinh ra loại cảm xúc này. Cũng chính bởi vì như thế, người lĩnh ngộ cũng không nhiều.

Cánh giới kiếm đạo của Trần Lâm rõ ràng không bằng Trần Hạo, nhưng hắn được lợi bởi thánh khí bảo kiếm thi triển ra, uy thế so với Trần Hạo phát ra hủy diệt kiếm quang càng thêm khủng bố. Một kiếm đâm ra, kiếm thế sắc bén cuồng bạo, bá tuyệt thiên hạ, chém vỡ càn khôn, đảo loạn âm dương, như cầu vồng, như tia chớp, ý chí giết chóc giăng khắp nơi, rợp trời rợp đất, làm người ta sợ hãi dựng tóc gáy.

Oành! Oành đùng đùng!

Oành đùng đùng...

Hai đạo kiếm quang màu sắc khác biệt, khoảnh khắc giao nhau, kiếm khí ngang dọc chợt đem không gian cắt thành từng mảng, dẫn lên vụ nổ khủng bố.

Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt...

Trần Lâm và Trần Hạo đều không lùi mà tiến tới. Kiếm quang trong tay lóe ra, không ngừng vung, nơi đi qua dẫn động luyện thành một đường bom, khủng bố đến cực điểm, đang lấy tốc độ cao kinh người mà áp sát.

Đồng thời, năng lượng của hai người càng lúc càng ngưng tụ, càng lúc càng cô đọng.

“Hừ. Tiểu tử này không lùi mà tiến tới, dám cận chiến với ta, thật sự là tự tìm đường chết, ta thánh kiếm kim long trong tay, bảo kiếm cấp cực phẩm linh bảo cũng có thể dễ dàng chặt đứt, bảo kiếm của hắn lại há có thể chống lại ta?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio