Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Hoàng Trần quyết định bế quan, ngồi xuống tĩnh tọa điều chỉnh trạng thái thật tốt, Hoàng Trần bắt đầu hấp thụ linh khí, thời gian hắn dành thêm để tu luyện củng cố vững chắc là ba ngày, điều chinh trạng thái bản thân tới tốt nhất. Sau đó hắn lấy ra bình ngọc chứa viên Trúc Cơ Đan. Hắn ăn Trúc Cơ Đan vào, bắt đầu trùng kích Trúc Cơ Kỳ.
Trúc Cơ Đan chính là cực phẩm a! Hoàng Trần vừa ăn đan dược này vào lập tức nó phóng xuất ra một cỗ linh lực bàng bạc. Sự sung túc, thuần khiết của linh lực lập tức tràn ngập toàn thân hắn. thấm đẫm vào từng tế bào, cải tạo thể chất hắn.
Đồng thời, một cỗ linh lực khổng lồ tiến nhập vào trong kinh mạch của Hoàng Trần. Hắn lập tức bắt đầu khống chế linh lực, dựa theo công pháp Quách Lâm Thần Công để vận chuyển. Bởi vì linh lực tiến vào kinh mạch quá mãnh liệt, chỉ hơi đình trệ sẽ khiến linh lực bổ sung không ngừng phía sau dồn nén, làm cho kinh mạch bành trướng tới giới hạn như muốn phá tan xiềng xích. Hiện tại, hắn chỉ có thể bị động vận hành công pháp với tốc độ cao nhất.
Lúc này, Hoàng Trần đã sớm đạt tới trạng thái Luyện Khí Kỳ cấp đỉnh phong. Hiện tại, đan điền hắn đã tràn ngập chân khí nồng đậm, dày đặc, dường như không thể cất chứa thêm một tia chân khí mới nào nữa.
Trúc Cơ Đan phóng thích ra linh lực thật lớn, không ngừng vận hành ở trong kinh mạch, chuyển hóa thành chân khí tinh thuần, rót tiếp vào trong đan điền vốn đã no đủ của Hoàng Trần, khiến hắn cảm giác đan điền đang không ngừng bành trướng, truyền ra từng trận đau đớn.
Nhưng linh lực bàng bạc vẫn đang cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh vào trong kinh mạch Hoàng Trần. Hắn lại không có cách nào khác ngoài toàn lực vận chuyển linh lực trong kinh mạch, không dám chậm trễ.
Theo chân khí được chuyển hóa ra không ngừng rót vào đan điền, đan điền của hắn đang trướng ra, gây nên cơn đau như vạn kim đâm. Cuối cùng, đan điền không chịu nổi gánh nặng mà tự động phản kích. Đan điền cũng bắt đầu đè ép vào trong.
Nhưng chân khí Hoàng Trần lúc này đã ở vào trạng thái bão hòa, làm sao có thể bị nén ép chút nào. Chân khí bành trướng và đan điền tạm thời ở trong trạng thái giằng co khiến đan điền càng phải thừa nhận thêm thống khổ lớn hơn.
May mắn hiện tượng này chỉ duy trì một lúc nếu không Hoàng Trần cũng không biết mình có thể chịu đựng được cơn thống khổ thật lớn này hay không nữa. Chân khí trong đan điền hắn lúc này bắt đầu co rút, run rẩy. Hơn nữa, tần suất co rút đã ngày càng cao.
Trong khi đan điền co rút, chân khí trong đó cũng bị kéo theo, bắt đầu từ trạng thái trầm tĩnh trở nên chấn động rất khẽ. Mà chân khí không ngừng rót vào đan điền đang tấn công chân khí bên trong, khiến chân khí bên trong bắt đầu di chuyển quay cuồng.
Chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, chân khí trong đan điền Hoàng Trần từ trạng thái di chuyển loạn xạ dần thong thả xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, hơn nữa theo thời gian, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cùng lúc này, linh lực tràn ngập trong cơ thể hắn cũng đang không ngừng tấn công đột phá các nơi trên toàn thân hắn. Cũng có đại lượng linh lực đang bao bọc thần thức hải, không ngừng áp bách. Đầu óc hắn lúc này cũng xuất hiện đôi chút mê muội.
Mặc dù thừa nhận linh khí bành trướng mang đến đau đớn, nhưng là Hoàng Trần không quên dùng thần thức quan sát Đan Điền của mình, cứ như vậy trong thống khổ trải qua cả ngày, trong cơ thể Hoàng Trần cũng đã có dấu hiệu ngưng kết nguyên lực.
Chỉ có đạt tới Trúc Cơ Kỳ thì mới được coi là chân chính đặt chân vào con đường tu tiên, nó chính là một cửa khẩu trọng yếu nhất, cho nên Hoàng Trần không cho sơ sót, lại qua hồi lâu, Hoàng Trần bên trong đan điền linh khí đang ngưng tụ bỗng tự nhiên có dấu hiệu suy yếu và buông lỏng. Chưa đủ, Hoàng Trần xác định dược lực của viên Trúc cơ đan chưa đủ để hắn Trúc cơ thành công. Nhanh chóng mở nắp bình một lần nữa, viên Trúc cơ đan thứ được hắn ném vào mồm.
Rất nhanh linh lực được bổ xung quá trình ngưng kết nguyên lực lại được tiếp tục một cách nhanh chóng, hình thái cơ bản của nguyên lực đã được hình thành một cách mờ ảo trong đan điền, chỉ còn một chút nữa là có thể thành công cô đọng hoàn toàn linh khí thành linh lực, tuy nhiên lại cũng chậm chạp không thể nhất cử thành công, cảm giác vẫn là chưa đủ linh khí.
Quyết đoán rất nhanh, viên Trúc cơ đan còn lại cũng được Hoàng Trần ném nốt vào trong miệng. Nếu như người khác thì dùng liền lúc tới viên Trúc cơ đan như thế hẳn sẽ bạo thể mà chết, thế nhưng Hoàng Trần thì không sợ, hắn có cổ đỉnh trong đan điền, nên không phải lo dược tính dư thừa sẽ gây nguy hiểm cho cơ thể.
ngày lặng lẽ trôi đi, hôm nay đã là ngày thứ từ lúc Hoàng Trần bế quan, linh lực khu vực xung quanh như bị một lực hấp dẫn nào đó đổ về nơi này. Toàn bộ linh thạch trong trận pháp tụ linh đã được Hoàng Trần thay đến hàng mấy chục lần, bằng cảm giác có thể thấy rõ sự giao động của linh khí. Không gian nơi đây vốn linh khí thưa thớt, Hoàng Trần đã phải dùng linh thạch và trận pháp tụ linh để hỗ trợ tu luyện và đột phá. Luồng xoáy lốc linh khí kéo dài đến khoảng canh giờ thì mới chấm dứt.bg-ssp-{height:px}
Trúc cơ thành công, Hoàng Trần nhanh chóng nội thị, linh khí ở trong đan điền của hắn giờ đây giống như một cái vòng tròn chân nguyên, nguyên lai, Trúc Cơ chẳng những là là chế tạo căn cơ, hay là đem linh khí chuyển hóa thành chân nguyên.
Hoàng Trần nặng nề thở phào một cái, không dám buông lỏng, nhanh lên vận chuyển công pháp nhanh chóng củng cố Trúc Cơ Kỳ tu vi.
Một ngày sau, Hoàng Trần từ từ mở hai mắt ra, dùng thần thức hướng chính mình Đan Điền quét tới, một tòa trong suốt chân nguyên chuyển động linh hoạt.
Nhìn toàn bộ cơ thể cũng thấy rõ sự thay đổi về ngoại hình, bề mặt ngoài đa một lớp cáu bẩn được đào thải dính chặt bốc mùi hôi rất khó chịu. Kinh mạch ngay cả kinh mạch toàn thân cũng biến thành rắn chắc hơn rất nhiều.
Hoàng Trần toàn lực buông ra Thần Thức, Thần Thức lại tăng trưởng đến hàng trăm mét, ước chừng so với cùng cảnh giới tu sĩ ít nhiều mạnh hơn đến vài lần, mức độ thần thức của hắn có thể tương đương với Trúc cơ hậu kỳ cảnh giới.
Tu sĩ chỉ có khi đạt tới Trúc Cơ Kỳ mới có thể luyện hóa pháp bảo Pháp Khí, cho nên Hoàng Trần nhanh chóng mở trong nhẫn trữ vật lấy ra Hỏa Long Kiếm. Một thanh kiếm màu đỏ nhạt trông cổ xưa, đúng là thanh kiếm Hoàng Trần có được từ trong nhẫn không gian trữ vật của Trần Chân chân nhân.
Hoàng Trần trích một giọt tinh huyết nhỏ lên thân kiểm, thả ra thần thức định hàng phục Hỏa Long Kiếm, Hoàng Trần cảm giác Hoả Long Kiếm đối với mình tỏ ra rất kháng cự, không chịu nhận chủ, hắn bực tức, phát động thần thức mình lần nữa xâm nhập Hoả Long Kiếm, Hoả Long Kiếm chẳng những không có tiếp nhận nhận chủ, ngược lại phản ứng càng thêm mãnh liệt.
Hoàng Trần trong đầu nghĩ, cái này quả nhiên không hổ là bảo kiếm, mặc dù bây giờ đã vô chủ, nhưng là trong đó ngạo khí lại vẫn còn không chịu nhận một kẻ có tu vi thấp như ta.
“Chẳng lẽ xem thường ta đây Trúc Cơ Kỳ Tiểu Tu Sĩ sao? Ta trải qua vô số thất bại gặp trắc trở, bằng vào chính mình lực lượng, lấy thời gian ngắn ngủi hơn năm liền từ một phàm nhân với tạp linh căn một đường tu luyện tới bây giờ Trúc Cơ Kỳ! Chỉ cần cho ta thời gian! Ngày sau ta nhất định có thể đủ tranh bá thiên hạ bạt ngang địa cầu phi thăng linh giới, đi tới tận cùng của con đường tu luyện ta sẽ cho ngươi được có cơ hội cùng ta chiến đấu mang lại vinh quang. Hoàng Trần kiên định nói, sau khi nói xong thì nhìn Hoả Long Kiếm.
“Keng ~.” Phát ra một đạo nhẹ vang lên, quả nhiên Hoả Long Kiếm không nữa chống cự, Hoàng Trần vội vàng áp dụng thủ pháp nhận chủ, không có ngoài ý muốn, Hoả Long Kiếm nhận chủ thành công!
Hoàng Trần không kịp chờ đợi cầm Hoả Long Kiếm vung loạn lên không trung mấy cái, Hoả Long Kiếm cũng cảm giác ẩn chứa trong đó lực lượng mạnh mẽ, Hoàng Trần cảm thấy, chỉ cần mình thực lực đủ, sợ rằng Hoả Long Kiếm có thể đem cái thế giới này thật sự bổ ra.
Sau khi đã có một lần kinh nghiệm, Hoàng Trần tiếp tục lấy ra Quy giáp thuẫn và cũng tiến hành luyện chế, tuy nhiên đối với việc nhận chủ của Quy giáp thuẫn có phần đơn giản hơn rất nhiều, cũng không biết về lý do gì, nhưng có lẽ do đẳng cấp của Quy giáp thuẫn không bằng Hoả Long Kiếm, Hoàng Trần suy đoán như thế.
Luyện hóa xong hai loại vũ khí, Hoàng Trần cũng không có xuất quan ngay, hắn còn tiến hành để điều chế một ít đan dược tăng cường sức khỏe và mấy chiếc vòng pháp khí hộ thân.
Khi Hoàng Trần xuất quan thì đã là ngày sau. Đợt bế quan này Hoàng Trần đã có thu hoạch khá lớn, ngoài việc tiến cấp thành công Trúc cơ và luyện hóa vũ khí thì hắn cũng đã chuẩn bị cho bố mẹ và gia đình anh trai Trần Hào khá nhiều đan dược, ngoài ra hắn đã kỳ công dùng pháp lực của mình chế tạo bộ vòng cổ pháp khí phòng thân để giao cho ông Trần Hạnh làm vật gia truyền.
Thời gian còn lại chỉ vài ngày là hắn phải lên đường trở về môn phái. Cũng không biết khi nào gặp lại được người thân. Mặc dù hắn đã Trúc cơ thành công, theo nguyên tắc thì có thể trở về bất cứ lúc nào nếu được phép, thế nhưng hắn cũng biết con đường tu luyện càng ngày càng gian nan, chẳng thế mà đã có câu tu tiên không tuế nguyệt. Biết đâu đấy có thể lần sau gặp lại đã là ly biệt, Hoàng Trần không khỏi bồi hồi. Hắn đã lựa chọn bước trên con đường tiên cũng không thể mãi lưu luyến nơi trần thế được. Dù sao cũng rất may mắn là hắn còn có vợ con cùng trở lại.
Tất cả những ngày còn lại hầu hết thời gian hắn cùng vợ con đều vui vẻ cùng ông bà Trần Hạnh. Gia đình cũng tiến hành đón tết sớm, vì theo ước hẹn thì Trần Hanh sẽ đón Hoàng Trần vào tối ngày tháng chạp.