Tối hôm đó không giống như thường lệ, Hoàng Trần không có luyện đan mà hắn chuyển sang luyện kiếm. Từ khi gia nhập con đường tu tiên tới nay đã hơn năm, tu vi cũng đã đạt tới Trúc cơ nhưng bản thân Hoàng Trần lại chưa có tu luyện qua chiến đấu pháp. Chiều hôm nay nghe sư phụ nói về tiểu bí cảnh không gian hắn mới sực nhớ ra là hắn vẫn còn chưa sẵn sàng cho chiến đấu, mà ở thế giới tu tiên này thì thực lực vi tôn. Hắn sớm hay muộn đều phải chiến đấu, mạnh được yếu thu là quy luật sinh tồn ở nơi này.
Chính vì thế hắn quyết định phải cấp tốc tu luyện một số tuyệt kỹ trong thi đấu, mà trước tiên cần thiết nhất chính là ngự kiếm, hắn đã Trúc cơ cũng phải biết ngự kiếm, mặc dù lúc trước cũng đã tập tẹ thử vài lần xong cũng chưa ra đâu vào đâu. Lần này hắn quyết định luyện tập một cách nghiêm túc.
Sau khi tìm kiếm trong ký ức truyền thừa của Trần Chân, Hoàng Trần nhanh chóng tìm được trong không gian trữ vật một ngọc giản giới thiệu về ngự kiếm thuật. Hắn mất gần một canh giờ nghiên cứu ngọc giản này một cách tỷ mỷ.
Căn cứ vào những gì ghi lại bên trong ngọc giản thì Ngự kiếm thuật chia làm bốn giai đoạn. Lần lượt là: Ngự kiếm thuật cơ sở, Ngự kiếm thuật trung cấp, Ngự kiếm thuật cao cấp và cuối cùng là Ngự kiếm thuật siêu cấp.
Điểm cơ bản của Ngự kiếm thuật ngoài phương thức điều khiển nhanh gọn như tiến lên, lùi lại… còn có vài loại kiếm quyết đơn giản dùng để công kích nữa, chẳng hạn như Phá Kiếm Quyết, Bạt Kiếm Quyết và Trảm Kiếm Quyết.
Những kiếm quyết đơn giản này nhất định tu sĩ Trúc Cơ kỳ phải nắm giữ, nhưng cùng một loại kiếm quyết khi được thi triển không phải ai cũng giống như ai, do đó uy lực khác nhau rất lớn.
Với tu vi Trúc Cơ kỳ cũng chỉ ngự kiếm ở mức cơ sở mà thôi, chưa thể tu luyện Ngự kiếm thuật ở các mức sau được, đợi đến khi tấn cấp được một đại cảnh giới thì mới tu luyên được cấp bậc phía sau.
Mấu chốt của luyện tập Ngự kiếm thuật phụ thuộc vào hai điều:
Thứ nhất, tu sĩ phải cùng kiếm của mình tâm ý tương thông, đây không phải là kiếm quyết mà là ý niệm của người đó phải gắn kết với thanh kiếm, cảnh giới cao nhất là bản thân kiếm khí sinh ra ý niệm tương liên cùng người ngự kiếm. Nếu được như thế, chẳng những có thể triển khai công kích nhanh hơn mà còn có thể công kích trên phạm vi rộng mà hạn chế tiêu hao pháp lực!
Mà muốn làm được điều này, nhất định phải dựa vào thời gian dài gần gũi bồi dưỡng linh tính cho kiếm khí, thậm chí đến mức coi kiếm khí là một bộ phận của cơ thể, đây cũng là hình thức luyện kiếm. Đối với Hoàng Trần mà nói hắn cũng chưa hiểu thanh Hoả Long Kiếm của mình ở phẩm cấp gì, tuy nhiên theo hắn phỏng đoán hẳn cũng không phải là vật phàm.
Thứ hai thanh kiếm của bản thân phải có uy lực, bởi vì khi tiến vào cảnh giới Kết Đan kỳ Hoàng Trần có thể sẽ luyện cho mình một thanh bổn mạng pháp bảo, cho nên thanh kiếm lựa chọn phải phù hợp để khi tới Kết Đan kỳ có thể dung luyện có thành bổn mạng pháp bảo luôn. Ngoài ra còn tùy vào thuộc tính của thanh kiếm, nếu thanh kiếm được tế luyện nhiều loại thuộc tính thì khi sử dụng có thể phát huy ra các loại thuộc tính khác nhau, thông thường thì một thanh kiến chỉ dung luyện thiên về một trong số thuộc tính Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, nhưng nếu có thể dung luyện nhiều thuộc tính thì uy lực sẽ càng tăng lên, tuy nhiên từ trước tới nay việc dung luyện nhiều thuộc tính vào một pháp bảo thường rất khó khăn do yếu tố tương sinh tương khắc nên ít người thể thực hiện được.
Còn nữa, công pháp sở tu của tu sĩ cũng sẽ ảnh hưởng đến thuộc tính của thanh kiếm, điều này cần đặc biệt lưu ý. Tuy nhiên với Hoàng Trần thì bản thân là ngũ hành linh căn, công pháp chủ tủ hiện tại vẫn là Quách Lâm Thần Công, thuộc tính tu luyện của Quách Lâm Thần Công cũng không có quy định rõ người tu luyện phải có linh căn loại nào. Việc này Hoàng Trần nghĩ hoàn toàn có thể nếu trong tương lai hắn luyện hóa Hoả Long Kiếm trở thành ngũ hành thuộc tính thì uy lực phát huy sẽ càng lớn hơn nữa.bg-ssp-{height:px}
Trong ngọc giản có ghi chép một số kiếm quyết của cấp bậc sơ và trung kỳ. Đối với Hoàng Trần mà nói thì hiện tại hắn cần chỉ là các kiếm quyết cấp bậc sơ kỳ mà thôi. Thế là cả buổi tối hôm đó, Hoàng Trần không hề vào trong động phủ, hắn một mực tập luyện điều khiển kiếm tại không gian phía trên của dược viên, ban đầu còn khá vụng về song dần dà qua mấy canh giờ liên tiếp luyện tập cho đến khi trời sáng, Hoàng Trần đã thành thục điều khiển được thanh kiếm của mình di chuyển trên không trung theo ý muốn. Tuy nhiên mới chỉ là thanh kiếm không, Hoàng Trần thì vẫn đứng dưới đất để điều khiển, trông hắn cứ như đứa trẻ vừa mới được bố mẹ mua cho cái máy bay điều khiển nên hứng khởi chạy tung tăng khắp dược viên, mặt thì ngửa lên trời điều khiển phi kiếm.
Khi mặt trời lên cao Hoàng Trần mới nghỉ. Đây chỉ là bước đầu của ngự kiếm, muốn phi hành được thì còn gian nan lắm. Thật ra cái gọi là ngự kiếm phi hành vô cùng đơn giản, cũng không thực sự có kiếm quyết tương ứng, chỉ cần tu sĩ nhảy lên kiếm khí, sau đó điều khiển hướng bay của phi kiếm tiến lên, lùi xuống, đi đi lại lại... là được!
Nhưng có một điều tu sĩ phải đảm bảo được là bản thân phải luôn ở trạng thái cân bằng, pháp lực phát ra cùng việc thay đổi kiếm quyết, di chuyển phải thành thạo, nếu không rất dễ lộn cổ xuống đất!
Chính vì thế sau khi nghỉ ngơi một lúc hắn lại tiếp tục luyện tập, lần này hắn tập nhảy lên kiếm.
Hoàng Trần liền một lần nữa xuất kiếm: đợi Hoả Long Kiếm ở giữa không trung ổn định lại, hắn lúc này mới một bên khống chế được kiếm quyết, một bên hai chân dùng sức, bay lên không nhảy lên, hướng Hoả Long Kiếm bên trên rơi xuống.
Có thể là do ở lực lượng quá lớn, chỉ là lần này, Hoả Long Kiếm đã bị đụng lệch ra, kết quả chẳng những kiếm quyết trong tay cũng bị thay đổi không còn điều khiển như ý, tiếp theo đó, hắn liền bị hất tung lên rồi ngã xuống!
Tuy rằng độ cao không lớn chỉ khoảng m cũng không làm Hoàng Trần bị thương, nhưng là nhưng lại rất chật vật.
"Ách này thật đúng là không dễ dàng a...!"
Hoàng Trần không chịu khuất phục, dù sao dùng hắn bây giờ pháp lực hẳn là có thể luyện tập rất nhiều lần, duy nhất một điểm không ổn chính là, hắn kia quá trình hắn nhảy lên tiếp xúc với kiếm không ổn định nên làm lệch lạc phương vị cũng như làm mất tập trung trong điều khiển kiếm quyết. Hắn phải tiếp tục hảo hảo cố gắng thật nhiều.
Cứ như vậy một mực luyện tập vài chục lần, Hoàng Trần mới miễn cưỡng nắm giữ được yếu lĩnh động tác nhảy kiếm, không đến mức bị té xuống nữa.
"Hô! Thật đúng là có chút khẩn trương a...!"