Được rồi việc này là như thế, trước mặt cần điều động trong số các trưởng lão có tu vi Kết Đan của chúng ta ngày mai lên đường cùng đám đệ tử, theo ta nghĩ việc này chính sự thuộc về ngoại đường, nên đề nghị Phong lão đệ cho ý kiến, Trần Hào nói xong rồi nhìn Đặng Thế Phong chờ đợi.
Nghe thấy tên mình Đặng Thế Phong cũng không có bất ngờ lắm, dường như đã chuẩn bị trước, lão liền lên tiếng: Thưa trưởng môn sư huynh cùng hai vị, sự việc lần này tại mỏ linh thạch đã diễn biến khá phức tạp, Ngoại đường cũng đã nhiều lần chi viện và xin chi viện quân số, lần này chúng đệ cũng đã thương thảo và quyết định sẽ để sư đệ của ta là Đặng Cường xuất phát để giám sát mọi việc. Trong số mấy mấy người của Ngoại đường có tu vi Kết Đan kỳ thì Đặng Cường khá nhanh nhẹn và chu đáo trong các sự vụ, lần này để đệ ấy giám quân ta tin rằng sẽ sớm có kết quả như mong đợi.
Đệ đã có chuẩn bị như thế là rất tốt, việc xích mích sảy ra lần này đều là ngấm ngầm giao chiến, không có cấp bậc tiền bối Kết Đan lộ diện, chính vì vậy dẫn đoàn vẫn là giao cho Đặng Long, còn Đặng Cường chỉ là đi theo để giám sát, nếu không có xuất hiện cường địch thì tuyệt đối không được xuất động để đảm bảo tính phòng thủ chính đáng. Việc thiết yếu là phải thăm dò cho bằng được năng lực của mạch khoáng một cách cụ thể, nếu như số lượng linh thạch trung phẩm lớn, thậm chí chúng ta có thể nói chuyện cùng Hoàng Long để ra mặt, tuy nhiên như thế cái giá cũng không nhỏ. Tốt nhất là phải làm thế nào để xóa bỏ được thông tin về linh thạch trung phẩm, ta đã cho phao tin đồn đó chỉ là bọn xấu tung tin đồn thất thiệt để gây mâu thuẫn hai phái. Chúng ta cứ tăng cường canh phòng và triển khai công tác khai thác một cách bình thường thì dần già bọn Hắc Long cũng sẽ phải tin thôi, dù sao tin tức của chúng cũng chỉ mù mờ, vì thế mới cố tình gây rối để dò xét phía bên ta. Chỉ cần lực lượng canh phòng đầy đủ vững chắc ta không tin là bọn chúng cứ nhàm chán chơi mãi trò này. Đồng thời đợt này đi đề nghị Dược phòng lưu ý chuẩn bị tốt đan dược để phòng bất trắc. Nếu không còn gì nữa ta đề nghị ngày mai giữa giờ thìn sẽ xuất phát, các đệ về thông báo lại cho các nhân sự tham gia chuẩn bị chu đáo. Nói rồi Trần Hào tiễn khách.
Sáng ngày hôm sau trên bầu trời Đông Long một loạt vệt sáng vun vút lao đi. Tám thanh phi kiếm theo thứ tự Cầm đầu là Đặng Long tu vi Trúc cơ trung kỳ, kế đến là người của nội và ngoại đường đệ tử đều có tu vi từ Luyện Khí Kỳ tầng trở lên, kế đến là Hoàng Trần cùng một vị Sư muội trông còn khá trẻ trung tên là Phạm Thuyên tu vi cũng là Trúc cơ sơ kỳ, cuối cùng Đặng Cường.
Đoàn người tập trung phi hành khá nhanh và dường như tất cả đều dồn hết tinh lực vào phi kiếm của mình. Phi hành được khoảng canh giờ thì bắt đầu có sự phân biệt về lực lượng, mấy đệ tử có tu vi dưới Trúc cơ đều có dấu hiệu bị chậm lại trừ chỉ có Hoàng Trần mặc dù hắn phi hành lúc đầu còn tỏ ra khá bối rối và chệch choạc song càng về sau động tác của hắn điều khiển phi kiếm càng thành thục và cũng không thấy có dấu hiệu thua sút mấy sư huynh muội có tu vi Trúc cơ khác.
Ban đầu thấy Hoàng Trần biểu hiện không ít người có ý khinh thường hắn, vì cho rằng hắn là Luyện Đan Sư thì chỉ luyện đan là chính nên việc tu luyện kỹ năng chiến đấu sẽ kém vì thế ý định để cho Phạm Thuyên đi sau cùng hắn để cho hắn phải xấu mặt trước nữ nhân a. Nhưng tình hình lại không có như mong đợi, trong khi các đệ tử Luyện Khí Kỳ khác đều khá mệt mỏi và uể oải vì linh lực tiêu hao thì Hoàng Trần lại không hề có biểu hiện gì, khiến cho bọn chúng phải xem lại rồi. Ngay cả bản thân Đặng Cường cũng khá âm thầm để ý vị sư điệt Hoàng Trần này, mặc dù tu hành muộn xong khả năng tiến cấp cũng không phải là chậm, lẽ ra như thế căn cơ sẽ không thể vững chắc như người khác nhưng qua để ý cũng không thấy Hoàng Trần có biểu hiện mệt mỏi gì khiến cho Đặng Cường cũng khá ngạc nhiên.
Lại cố gắng duy trì thêm nửa canh giờ thời gian thì tình thế lại biến đổi, trong đệ tử Luyện Khí Kỳ thì người đã phải ghép đôi với sư huynh đệ trúc cơ khác để tiếp tục phi hành cho kịp, duy chỉ có Hoàng Trần là vẫn một mình một ngựa cùng song song với Phạm Thuyên a.
“Thật là tức chết mà, không hiểu tên Hoàng Trần này là loại người gì, mới vừa tấn cấp Luyện Khí Kỳ tầng được mấy tháng mà đã trâu bò như thế”. Một trong số tên kia lên tiếng.
“Hừ, chắc là hắn có sử dụng linh đan gì để hồi phục pháp lực thôi, chứ tài giỏi gì”. Ta không tin nếu chiến đấu hắn có thể hiện nổi bản lĩnh gì, tên còn lại nói.
Xuỵt, ngươi nói nhỏ thôi, bây giờ là lúc môn phái đang cần người, người ta dù gì cũng đã là Luyện Đan Sư cấp đấy, nếu như với tốc độ tiến cấp luyện đan như thế biết đâu sẽ thành Luyện Đan Sư cấp trong thời gian ngắn nữa, chúng ta cũng không nên vô duyên vô cớ đi trêu chọc vào làm gì, sau này biết đâu còn có lúc phải nhờ a. Tên còn lại thêm vào.bg-ssp-{height:px}
“Các người có im miệng đi được không, đã đến khu vực có thể xuất hiện nguy hiểm, tất cả đề cao cảnh giác, đây là khu vực thường sảy ra xoáy lốc phong bạo phi hành phải hết sức cẩn thận”. Đặng Long lên tiếng.
Trước khi lên đường, mỗi người đều đã được trang bị đầy đủ bản đồ lộ tuyến và có đánh dấu các khu vực nguy hiểm. Tổng đoạn đường di chuyển cũng không dài lắm, nếu thuận lợi thì chỉ trong vòng ba canh giờ là bình ổn tới nơi, tuy nhiên trên đường có đánh dấu khu vực, một là vùng núi cao nằm ở cách khoáng mạch chỉ độ nửa canh giờ phi hành. Vùng này có khá nhiều mỏm núi và vực sâu khá thần bí, thông thường nếu không phi hành trên không thì ở dưới là khá nguy hiểm, có nhiều yêu thú cấp cấp sinh sống, chuyên dành cho các tu sỹ và các tán tu lịch lãm, rèn luyện và tìm kiếm tài nguyên. Được mang tên là Tuế Nguyệt sơn.
Nơi này vào những ngày thời tiết xấu thường xuyên xuất hiện các dạng phong bạo lốc xoáy nhỏ, hình thành từ các hẻm núi do chênh áp, sau đó phát triển lớn dần mà hình thành những khu vực phong bạo lớn hơn, nếu không cẩn thận bị quấn vào thì rất nguy hiểm, vì thế thông thường tu sỹ ngự kiếm phi hành qua thường hết sức chú ý quan sát từ xa để kịp thời xử lý.
Chính vì lý do đó khi bắt đầu nghe thấy tiếng của Đặng Long thì tất cả đều im lặng và tập trung vào hành trình của mình. Thời tiết hôm nay khá bất thường, đang là giữa trưa nhưng bầu trời lại không có nắng gay gắt mà oi lại oi bức biểu hiện như sắp có dông tố, chính vì thế đoàn người càng trở nên chú ý hơn. Nhưng ở đời thói thường những thứ gì lo lắng thì nó sẽ lại hay sảy ra. Cũng như khi ta đi ra ngoài quên mang áo mưa và trong lòng thì sợ là trời sẽ mưa và rồi thì thế nào cũng có tình huống trời đổ mưa làm cho ta ướt hết. Khi Hoàng Trần còn đang đi học cũng đã có lần hắn được đọc về cài quan điểm này, giới phương tây người ta gọi đó là Luật “Mác phi law”. Và điều gì đến cũng sẽ đến, đoàn người phi hành vào đúng giữa trung tâm của Tuế nguyệt sơn thì phía trước bỗng nhiên mù mịt, cả đoàn người như bị hút mạnh về phía trước.
“Chuyển hướng di chuyển sang bên phải chạy ngang theo chiều xoáy lốc”. tiếng thét của Đặng Cường từ phía cuối của đội hình vang lên.
Đặng Long nhanh chóng chuyển hướng lao sang phải thuận theo chiều xoáy của cơn lốc.
“Tất cả bình tĩnh theo lệnh ta, tập trung tất cả linh lực phi hành với tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài quỹ đạo của nó, cố gắng bám đội hình”. Tiếng Đặng Cường lại vang lên.
Lúc này tất cả mọi người cả Hoàng Trần đều hết sức tập trung, gió rít mạnh đẩy xô người và kiếm về phía trước, nếu khống chế không tốt sẽ ngày càng đi vào tâm cơn lốc, muốn thoát ra chỉ còn cách là bay theo phương pháp tuyến của lốc xoáy sau đó khi tốc độ đủ lớn thì bứt phá vượt thẳng ra ngoài để thoát khỏi vòng xoáy. Về lý thuyết thì đúng là như thế, như vậy đội hình càng dài thì càng khó thoát, nhất là những người phía cuối trong đó phải kể đến Hoàng Trần người có tu vi thấp nhất, còn đối với Đặng Cường thì không có quá nhiều lo lắng vì tu sỹ Kết Đan đối với việc một mình thoát khỏi lốc xoáy dạng này không quá khó.