Hồ nước này rất sâu, có lẽ phải tới vài nghìn mét, Hoàng Trần không có ý định lặn hẳn xuống đáy, bởi vì với khả năng của hắn thì chỉ xuống sâu độ – m là đã thấy khó khăn. Nhưng rất may cho hắn là vị trí cần tìm chỉ cách mặt nước có khoảng mét. Hoàng Trần đang nhìn vào một vách núi, chính là ngọn núi nhô lên khỏi mặt nước hồ, nhưng ở vị trí này hắn mơ hồ nhìn thấy một tầng cấm chế của trận pháp được khắc họa vào vách núi, tầng cấm chế này tỏa ra linh khá nhẹ, phạm vi bao phủ lên tới vài chục mét vuông, chỉ có đứng thật gần mới có cảm giác rõ rệt. Nếu như lúc trước Hoàng Trần không vô tình phát hiện dao động linh lực rồi cố tình tìm kiếm thì khó mà có thể phát hiện ra vị trí này.
Chỉ thấy Hoàng Trần vung tay lên, trên tay hắn đã có bốn tấm lệnh bài to nhỏ màu sắc khác nhau, nhưng tất cả đều có một chữ Thù rất nhỏ được khắc lên góc lệnh bài. Sau khi cân nhắc thật kỹ, Hoàng Trần quyết định chọn một tấm lệnh bài trông có vẻ đơn giản nhất, tấm lệnh bài này được làm từ một loại gỗ cây nào đó nên rất là nhẹ, trên mặt lệnh bài có khắc thêm một chữ ngũ, mặc dù đã trải qua ngàn năm tuế nguyệt nhưng nét chữ vẫn vô cùng sắc sảo và uy nghiêm, nhẹ nhẹ tỏa ra một chút linh áp.
Vung tấm lệnh bài lên chạm nhẹ vào vòng sáng cấm chế, cấm chế dao động rồi một khe hở vừa đủ người đi qua được mở ra. Hoàng Trần vận toàn bộ linh khí hộ thân rồi nhanh chóng nhảy vọt vào phía trong vòng sáng. Một thông đạo bằng đá rộng cỡ chừng mét hiện ra trước mắt, thông đạo hướng dần xuống phía dưới, hai bên thông đạo được gắn khá nhiều dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, những viên dạ minh châu này đều to cỡ miệng bát ăn cơm. Hoàng Trần bước xuống theo thông đạo, một cảm giác lạnh lạnh tràn vào thân thể. Thì ra quần áo hắn đang bị ướt, vận linh khí hong khô quần áo rồi tiếp tục tiến vào sâu trong thông đạo. Đi được khoảng m thì đột nhiên thông đạo mở rộng ra thành một đại sảnh ước chừng mét vuông. Ở giữa đại sảnh là một chiếc lư đèn cổ, mặc dù đã nhiều năm không sử dụng xong vẫn toát lên một vẻ bề thế. Bốn góc là lư đèn nhỏ hơn. Bốn xung quanh của đại sảnh là thấy có cửa đá, trên các cửa đá đều có ghi tên rõ ràng: Mật Thư Phòng, Khố Phòng, Luyện Khí Phòng, Dược Phòng.
Hiển nhiên đây là toàn bộ khu vực cấm địa của tộc Huyết Thù rồi, Hoàng Trần lẩm bẩm. Hắn không khỏi vui mừng vì đây chính là mục đích, cũng là hi vọng duy nhất để hắn rời khỏi nơi này.
Sau khi cân nhắc Hoàng Trần quyết định đầu tiên đi tới Mật thư phòng. Bước lên phía trước, tới cửa đá hắn dùng tấm lệnh bài quẹt lên vòng sáng bảo hộ nơi cửa mật thất, một tiếng cạch vang lên, mật thất mở ra. Bước vào phía trong mật thất, một không gian khá hẹp, chỉ cỡ chừng mét vuông với giá nhỏ được xếp đặt ngay ngắn. Lướt qua một lượt các ngọc giản trên giá thứ nhất Hoàng Trần thấy cũng không có thứ gì để hắn phải quá chú ý, tùy tiện thu tất cả vào trong không gian cổ đỉnh sau này có thời gian sẽ nghiên cứu sau.
Sang tới giá phía sau, giá này nhỏ bằng / giá trước, số lượng ngọc giản trên đó cũng ít hơn rất nhiều, hiển nhiên là phải trân quý hơn. Hoàng Trần lướt qua một lượt tên từng loại ngọc giản và hắn chú ý ngay tới một tấm ngọc giản cũ kỹ nhất, bên ngoài có ghi một chữ Trận rất uy phong. Chìm thần thức vào trong đó, thời gian thoáng qua cả canh giờ hắn mới chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một nét tươi cười “quả nhiên là đồ tốt, trong ngọc giản ghi chép là toàn bộ những kiến thức về trận pháp sư, những kiến thức từ trung tới cao cấp của trận pháp đều có rõ ràng tỷ mỷ, đặc biệt là trong đó có ghi chép một số trận pháp cao cấp mà bộ tộc đã nghiên cứu bày bố như cấm không trận, Ngũ Hành Âm Dương Trận, Tuyền tống trận... ngoài ra còn có một trận pháp được ghi là trận pháp trấn tộc có tên là Ngũ Hành tuyệt sát trận ”.
Ngũ Hành Tuyệt Sát trận là một loại trận pháp mạnh về cả tấn công và phòng ngự, trong phạm vi trận này nếu tu sỹ cấp Nguyên Anh kỳ lọt vào cũng có thể không còn toàn mạng mà ra. Hiển nhiên trận pháp này đã không được khởi động trong thảm kịch của Huyết Thù tộc ngàn năm trước. Nguyên do là vì nội gian đã hạ độc quá bá đạo khiến cho cả tộc Huyết Thù không kịp trở tay phản kháng. Phía cuối của ngọc giản là một tấm bản đồ không gian ghi chép tỉ mỷ bố trí trận pháp của khu vực Huyết tộc, có cái này sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng trận pháp hắn hoàn toàn có thể khống chế được các trận pháp tại nơi đây.
Tiếp tục tới một miếng ngọc giản thứ có tên là Phong linh thuật. Sau khi nghiên cứu Ngọc giản này khiến cho Hoàng Trần sướng điên như muốn nhảy lên vậy. Thì ra đây chính là thứ mà hắn mong mỏi nhất, Phong Linh thuật thực ra chính là biện pháp vận dụng linh lực độc đáo, thông thường công dụng của nó giống hệt với Ngự Phong quyết mà các tu sỹ vẫn tu luyện, đó là dùng để phi hành. Nhưng Phong Linh Thuật có một điểm khác biệt là thuật này có tác dụng phá giải ảnh hưởng của Cấm Không Trận. Có nghĩa là nếu Hoàng Trần luyện được thuật này thì việc xuất nhập Hắc vực là việc trong tầm tay. Hít một hơi thật dài, đè nén sự vui sướng trong lòng, hắn tiếp tục xem xét nốt chỗ ngọc giản còn lại, đều là những thứ hữu ích về cả luyện đan, luyện khí. Đáng chú ý chính là trong số tài liệu luyện đan hắn tìm thấy một số đan phương của mấy loại đan dược cấp độ khá cao. Ngoài ra còn có một bí pháp luyện chế độc đan bí truyền của tộc Huyết thù, loại đan dược này tùy theo cấp độ linh dược và trình độ của người luyện mà mức độ độc tố khác nhau, nếu có dược liệu phù hợp thì thậm chí một luyện đan sư cấp có thể điều chế ra đan dược có thể độc chết cả cấp bậc Nguyên Anh kỳ. Hoàng Trần thu tất cả số ngọc giản này lại rồi rời khỏi mật khố phòng.bg-ssp-{height:px}
ngày sau, một tiểu cô nương nhỏ bé xinh xắn đang thẫn thờ đi vòng quanh bờ hồ nơi Hoàng Trần mất tích. Chính là Tiểu Sâm, tối hôm đó bỗng dưng tự nhiên Hoàng Trần nhảy xuống dưới hồ Tiểu Sâm cũng không quá bận tâm, cho rằng hắn chỉ muốn bơi lội cho thoải mái mà thôi, vì trước đây cũng đã có vài lần Tiểu Sâm thấy Hoàng Trần xuống hồ bơi lôi rất thoải mái. Nhưng mãi khi hơn một ngày trời vẫn không thấy bóng dáng hắn xuất hiện thì Tiểu Sâm bắt đầu lo lắng. Tình cảm người cũng không có gì sâu đậm, nhưng dù sao Hoàng Trần cũng là người bạn duy nhất mà tiểu sâm có kể từ lúc hóa thành hình người tới nay. Chính vì thế từ sáng sớm ngày thứ thì Tiểu Sâm đã đi đi lại lại vòng quanh cái hồ này không biết bao nhiêu lần, cố gắng tìm kiếm nhưng không thấy một dấu hiệu nào của Hoàng Trần. Mỏi quá Tiểu Sâm ngồi xuống một mép đá ven hồ buông thõng chân xuống nước. Nhưng chưa được tận hưởng sự mát lạnh thư thái của làn nước trong xanh thì chỉ thấy “Uum ùm” một tiếng thật lớn, nước bắn tung tóe rồi một bóng người vụt lên khỏi mặt hồ. Đúng là Hoàng Trần, sau ngày ở dưới hồ hắn đã thành công thu thập toàn bộ bảo khố của tộc Huyết Thù.
Tiểu Sâm không kiềm chế được sự vui sướng khi thấy Hoàng Trần xuất hiện, nàng liền búng mạnh chân, cả thân thể nhỏ nhắn lao thẳng ra giữa hồ ôm chầm lấy hắn như thể là người thân đã từ lâu lắm rồi không gặp vậy.
Hoàng Trần còn đang vui mừng vì thu hoạch lần này, chưa kịp định hình thì đã thấy một thân thể mềm mại quấn chặt lấy hắn, khiến cho cơ thể hắn cảm thấy nhộn nhạo, toàn thân vẫn còn ướt sũng, toàn bộ thân hình hắn lồ lộ ra ngoài qua lớp vải đang bó sát, và dĩ nhiên là phản ứng bất thường của hắn đã sảy ra.
Nhanh chóng nhận ra không ổn, hắn đẩy Tiểu Sâm ra rồi vận dụng linh lực để hong khô quần áo, người nhanh chóng bay trở lại bờ. Lúc này Tiểu Sâm mới chằm chằm nhìn Hoàng Trần với ánh mắt tò mò: “này mi đi đâu mà tận ngày mới thấy về, vừa rồi ta thấy ở giữa người ngươi có cái gì đó cưng cứng chạm vào bụng ta hơi khó chịu, mau cho ta xem ngươi dấu cái gì”.
Mặt Hoàng Trần thoáng đỏ dần lên, quả là hết thuốc chữa rồi, tiểu cô nương này quá ngây thơ, còn chưa hiểu chuyện gì a. Nghĩ vậy hắn bèn đánh trống lảng rồi nhanh chóng phi hành về phía trung tâm của thạch động. Qua thời gian mấy hơi thở Hoàng Trần đã có mặt tại đại điện trung tâm của thạch động. Đại điện này vốn đã bị phá hủy, nhưng thời gian hơn một tháng qua hắn đã xây dựng lại biến nó thành động phủ tu luyện của mình.
Nhìn từ bên ngoài thì Đại điện đã được tu sửa gần như không còn dấu vết tàn phá, xong vào bên trong thì tất cả đã được Hoàng Trần thay đổi lại toàn bộ. Kiến trúc hoàn toàn giống một căn biệt thự tầng nơi trần thế, có phòng khách, phòng ngủ, bếp và phòng tu luyện. Vì không biết phải mất bao lâu mới thoát khỏi nơi này nên hắn đã bỏ ra không ít công sức để sửa sang nơi đây thành chỗ ở tạm thời.
Kể từ hôm nay, hắn sẽ chính thức bế quan một thời gian.