Nhiều ngày liên tiếp, em đều đứng chờ ngoài nhà anh, hy vọng gặp được anh.
Ngày đầu tiên, em đến sớm, anh còn chưa về.
Em ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà anh, nhớ lại những ký ức đã qua, chung quy anh chính là quê hương của em, dù em có đi đến xa thế nào thì lòng em vẫn mãi còn ở đây.
Ngày đó, em đứng đó mấy giờ liền, nhưng mãi vẫn không đợi được anh.
Ngày hôm sau, em tới trễ, anh đã sớm về nhà.
Em đầy nhung nhớ ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà anh, trong phòng sáng đèn, ngọn đèn mờ vẫn giống như hai mươi năm trước, chưa từng thay đổi.
Em chờ một đêm, nhưng anh không hề ra ngoài.
Mấy ngày liền anh không ra ngoài.
Đó là những ngày không may của anh. Anh vốn thiết kế một tòa nhà chọc trời, nhưng vì khăng khăng không chịu sửa lại thiết kế của đỉnh tòa nhà theo lời khách hàng nên khách hàng đã hủy hợp đồng. Với lòng kiêu hãnh của anh, sao có thể chịu được loại nhục nhã như vậy?
Mấy tối ấy, em vẫn đứng đợi mãi đến khi ánh đèn trong phòng anh tắt mới về.
Mặc kệ anh thành công hay thất bại, em đều luôn ao ước được ở cạnh bên anh.
Cuối cùng có một ngày, em gặp được anh.
Chạng vạng hôm đó, em ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà anh. Lúc này, em thấy anh đi xuống cầu thang, tim em đập mạnh, cả người đều căng thẳng.
S’TENT
Em thấy anh, ánh mắt em mơn trớn lên khắp mặt anh. Sao năm tháng lại ưu đãi anh như vậy? Anh vẫn trẻ như người trong mộng của em, một chút cũng không đổi, vẫn anh tuấn phóng khoáng hệt như ngày đầu em gặp anh, có điều ánh mắt trở nên thành thục hơn mà thôi. Nhưng điều này càng khiến anh thêm hấp dẫn.
Anh bất giác nhìn thoáng qua em, không kìm lòng dừng lại trước em.
Anh vẫn là anh, luôn bị những cô gái trẻ đẹp hấp dẫn.
Em đi về phía anh, mỉm cười với anh, vờ như hoang mang hỏi anh:
“Này anh, xin hỏi nơi này có phải số đường Bối Lộ không?”
Có một khắc, mắt anh thoáng hiện lên vẻ ngờ hoặc, giống như trông thấy một người quen, nhưng lại không nhớ ra đó là ai.
Anh nhìn chằm chằm em trong chốc lát, nhưng vẫn không nhận ra em.
Dù cho anh có nhớ rõ cô gái bị anh cự tuyệt hai mươi năm trước thì anh cũng không thể nghĩ đó là em. Bởi vì, qua hai mươi năm, em đâu già đi chút nào.
“Đúng, đây là số Bối Lộ.” Anh dịu dàng đáp lời em. Anh luôn dùng ánh mắt đa tình ấy để mê hoặc mấy cô gái trẻ.
Em đưa tờ giấy đã chuẩn bị từ trước cho anh xem.
Trên giấy viết: “Lầu bảy số Bối Lộ.”
“Lạ thât!”
Em nói: “Em không tìm thấy lầu bảy.”
Anh lại tặng cho em một nụ cười ôn tồn, nói cho em biết:
“Tôi đã ở đây hai mươi năm, nơi này chỉ có sáu lầu, cho tới bây giờ không hề có lầu bảy.”
Em nhếch môi cười.
“Hai mươi năm trước, em vừa mới chào đời.”
Mặt anh lộ vẻ ngại ngùng. Lần đầu tiên em thấy được vẻ mặt này của anh.
“Đúng thật, tôi đã rất già rồi! Không chừng thành lão già chín mươi rồi cũng nên!” Anh tự giễu.
“A! Em không có ý đó!” Em cười cười hối lỗi. “Chắc là địa chỉ viết sai, coi như xong, cảm ơn anh.”
Em trưng ra biểu tình bất đắc dĩ, vờ muốn đón taxi rời đi.
Trong lòng thầm cầu khẩn:
“Ngăn em lại đi! Ngăn em lại đi!”
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi em.
Em quay đầu, ra vẻ ngạc nhiên nhìn anh.
“Tôi vừa hay có việc ra ngoài, để tôi đưa em đi.”
Anh vẫn dụ dỗ mấy cô gái trẻ như thế, trước này đều quyến luyến những thiếu nữ xuân sắc.
Trên xe em nói cho anh biết, em vừa từ Anh về. Địa chỉ đó là bố cho em, ông ấy muốn em tới thăm một người bạn cũ của ông ấy.
“Chỉ có mình em về thôi à?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, em vừa chia tay ban trai nên muốn đi đâu đó giải sầu một mình. Người đó lúc nào cũng muốn quản thúc em, em không chịu nổi.”
“Cậu ta là người Anh à?”
“Là Hoa kiều ở Anh, nhưng tư tưởng thì còn bảo thủ hơn cả người ở thế kỷ mười lăm nữa. Chung thủy là tốt, nhưng, người chung thủy chỉ có thể hiểu rõ được từng khía cạnh nhỏ nhặt nhất của tình yêu, còn kẻ phản bội mới biết tình yêu bất hạnh đến nhường nào.”
Trong giây lát, anh nhìn em với đầy kinh ngạc.
“Những lời này là của Oscar Wilde nhỉ?” Em cười cười.
“Cô học ngành văn học Anh sao?”
“Em học Kiến trúc, nhưng được một năm thì bỏ. Em muốn học mỹ thuật! Nhưng thật ra em cũng không thật sự muốn làm gì, chỉ mong cả đời vẽ tranh qua ngày thôi.”
Em khôn khéo đề cập với anh chuyện em thích hội họa và kiến trúc. Anh nói cho em biết, anh là một kiến trúc sư.
“Tôi là Kiều Tín Sinh.” Anh nói. “Tôi còn chưa biết tên em.”
“Trang Trữ Ân.” Em đáp.
Sau đó, anh nói, anh vốn định đi ăn tối một mình, hỏi em có hứng thú cùng đi với “lão già” như anh không.
Em vừa nghe từ “lão già” liền thấy vừa buồn cười lại vừa xót xa.
Kỳ thật em cũng đâu trẻ hơn anh, trái tim em cũng bởi nhớ thương anh mà già cỗi.