Mùa xuân năm thứ ba đã tới cùng lúc dịch SARS bùng nổ. Người dân trên trấn còn chưa kịp phản ứng thì trường học đã ra thông báo phong tỏa toàn bộ ký túc xá, học sinh và người nhà không thể tiếp xúc.
Lưu Tư Bách vừa về được vài hôm đã lên trường. Lưu Ngạn nhờ Trần Bàng nhắn cậu nhóc gần đây không nên về nhà.
Các quán tạp hóa cháy hàng giấm trắng, có hôm hét giá trăm hai một lọ mà cũng không có để mua. Nhiệt kế, cồn, rễ bản lam [một loại thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh] thì càng không phải nói, nếu không phải Lưu Ngạn có chuẩn bị, sợ là có tiền cũng không mua nổi.
Cũng vì dịch bệnh mà việc buôn bán của quán giảm sút, người người trên trấn đều hoảng sợ, làm gì có ai dám yên tâm đi ăn quán, ngay cả thịt lợn cũng không mua.
Lưu Ngạn tính toán, nếu cứ tiếp tục mở hàng thì cũng không ăn thua, vì thế nên anh quyết định đóng cửa vài ngày, về thôn lánh nạn.
Anh thu dọn hết nhân thịt, mỳ, bánh mật trong quán gói lại cẩn thận, một phần để vào tủ lạnh, một phần mang về nhà ăn dần.
Anh cũng lo lắng cho Lưu Tư Bách, nhưng lại không thể gặp mặt, băn khoăn xem có nên gọi điện thoại cho Trần Bàng, hỏi xem con cậu ta có tin tức gì không. Ý nghĩ này vừa xuất hiện cứ lởn vởn trong lòng anh, làm anh càng thêm nhớ con. Lúc gói ghém đồ đạc cũng nhớ, lúc dọn dẹp cũng nhớ, ngay cả khi khóa cửa quán vẫn còn đang nhớ, nên không chú ý tới động tĩnh phía sau.
Mới qua tháng giêng, thời tiết cũng chưa được coi là tốt, may mà hôm nay có nắng. Cửa hàng của Lưu Ngạn nằm ở nới đón nắng sớm, cho nên mỗi sáng đều bán rất chạy, mọi người đến đây vừa ăn sáng vừa sưởi nắng, một công đôi việc.
Nắng buổi sáng vừa vặn chiếu lên cánh cửa, Lưu Ngạn vừa khóa cửa xong liền xoay người, hơi nheo mắt lại để nhìn rõ người trước mặt. [a Đoan đã trở lại]
Lăng Vân Đoan một thân chính trang đứng quay lưng về phía mặt trời, Lưu Ngạn không nhìn rõ mặt y, nhưng giọng nói, và cả dáng người kia không khác hai năm trước là bao.
“A Ngạn, anh đã về rồi.”
Lưu Ngạn lùi về sau một bước, gật đầu: “Chào ngài Lăng.” – Xong liền vượt qua người y đi thẳng.
Phía sau vẫn không có động tĩnh gì, chờ đến khi Lưu Ngạn đi sang đường rồi, mới có bước chân vội vàng đuổi theo, Lăng Vân Đoan kéo tay anh: “A Ngạn… Em tức giận à?”
Lưu Ngạn cố gắng giằng tay ra nhưng y vẫn nắm chặt lấy tay anh, khiến anh không thể làm gì khác là quay đầu lại: “Ngài Lăng, ngài đang nói gì thế?”
Đôi mắt phượng của Lăng Vân Đoan nhìn anh từ trên xuống dưới, nét mặt có vài phần khó xử: “Em….”
“Ngài Lăng, phiền ngài buông tay, tôi còn phải về nhà.”
Lăng Vân Đoan càng giữ chặt tay anh: “Không được, anh sẽ không buông.”
“Vậy ngài muốn làm gì?”
“Anh… A Ngạn…” – Lăng Vân Đoan hiếm khi ấp úng như vậy, trong ấn tượng của y, Lưu Ngạn luôn là người ôn hòa kiên định, cho dù có không chịu được nhưng cũng chỉ trừng mắt nhìn mà thôi, chưa bao giờ thấy cậu lạnh lùng nhìn người khác như vậy cả, dường như người trước mặt y lúc này không phải là cậu, chẳng qua là khuôn mặt giống nhau thôi.
“A Ngạn, em… làm sao thế?”
Tay phải Lưu Ngạn cầm túi lâu nên thấy hơi nặng, anh muốn đổi tay nhưng tay trái bị người ta nắm chặt không chịu buông, anh không còn cách nào khác là phải thả túi xuống đất.
“Ngài Lăng, ngài không cho tôi đi đúng không, vậy tôi đứng đây, ngài có chuyện gì thì nói đi, nói xong thì để tôi đi, có được không?”
Cũng không biết là Lăng Vân Đoan có nghe không, nhưng bàn tay nắm tay Lưu Ngạn lại chặt thêm, y cố chấp nói: “Em làm sao thế?”
Người trên đường tuy ít, cũng không đến mức là không có ai, thế nên hai người đàn ông nắm tay nhau giằng co là đích ngắm của nhiều người. Lưu Ngạn càng tức giận, mặt mũi trắng bệch, không còn cách nào đành nói: “Ngài buông ra trước đi, chúng ta vào quán nói chuyện.”
Mở khóa cửa, Lưu Ngạn đẩy cửa sắt sang một bên, đi vào gian bên trong, ngồi xuống giường, nhìn Lăng Vân Đoan đi theo mình: “Ghế ở đấy, ngài cứ ngồi.”
Lăng Vân Đoan không ngồi xuống, mà đi đến ngồi xổm xuống kéo tay Lưu Ngạn, hơi ngửa đầu nhìn anh, cố chấp hỏi: “Em làm sao thế?”
Lưu Ngạn chưa từng nhìn y ở góc độ như thế này, giờ đây thấy y ngửa đầu, tay đặt lên đầu gối mình, nét mặt mười phần vô tội, cảm giác như người này không phải là Lăng Vân Đoan mà là một chú chó nhỏ vậy. Anh vội vàng đá cái ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu đi, cảm giác nghĩ người khác là chó thì hơi quá đáng, càng nghĩ Lưu Ngạn càng chột dạ.
Lăng Vân Đoan chỉ biết hỏi mỗi một câu “Em làm sao thế?”, Lưu Ngạn thầm nghĩ nếu như hôm nay không trả lời rõ ràng thì có lẽ không thể về nhà được. Nhưng vấn đề then chốt là tại sao đến ngay Lưu Ngạn cũng không biết rõ. Khoảng thời gian không gặp người này, tất cả đều tốt, thỉnh thoảng có nghe Trần Bàng nhắc đến anh ta cũng không có cảm giác gì, với anh Lăng Vân Đoan cũng như những người khác là đề tài cho câu chuyện của hai người, cũng chỉ là một cái tên thôi mà. Nhưng vừa gặp mặt nhau, một luồng cảm xúc hờn dỗi cuồn cuộn dâng lên trong lòng, chính xác là hờn dỗi, nghẹn ứ trong lòng không thể phát ra khiến Lưu Ngạn không hề thoải mái.
Lăng Vân Đoan nhéo nhéo lòng bàn tay anh, lại lắc lắc: “A Ngạn?”
Lưu Ngạn cúi đầu lườm y, quyết định bước từng bước một, chí ít cũng phải giải quyết vấn đề này rõ ràng.
“Anh nói chúng là là bạn?”
Lăng Vân Đoan chần chừ một lát, không tình nguyện nói nhỏ: “Ừ.”
“Anh biết không, tôi với Trần Bàng cũng là bạn, tôi rất bằng lòng làm bạn của cậu ấy, còn anh thì sao?”
Lăng Vân Đoan hơi chần chừ, y không cam lòng khi tình cảm của hai người chỉ là bạn, thế nhưng Lưu Ngạn mãi mới chịu nói chuyện, dù có không muốn cũng phải muốn: “Đương nhiên.”
Lưu Ngạn cười cười: “Tôi thấy ý của anh rõ ràng là không muốn. Anh đừng ngắt lời tôi, để tôi nói. Tôi biết con người tôi không được tốt lắm, không làm cho người ta thấy thích, thế nên lâu như vậy cũng chỉ có người bạn duy nhất là Trần Bàng. Anh có biết khi trước anh nói tôi với anh là bạn, tôi vui thế nào không? Nhưng thực sự anh đâu có để ý đến nó. Kỳ thực chúng ta không chỉ học cùng cao trung, mà sơ trung cũng học cùng nhau, anh không biết đúng không? Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, thành tích mỗi kỳ thi của anh tôi vẫn nhớ rõ ràng, anh có tin không? Từ năm mười hai tuổi tôi đã dõi theo anh, đến năm nay ba mươi sáu tuổi cũng vẫn dõi theo, tôi biết có lẽ cả đời này cũng sẽ như thế. Nhưng anh hết lần này đến lần khác chạy đến chỗ tôi, nói rằng chúng ta là bạn, tôi cho là thật. Thế nhưng, hai người chúng ta hoàn toàn không phải bạn. Giá như những lời anh nói chỉ là chơi đùa, tôi biết điều tôi phỏng đoán hoàn toàn chủ quan, cũng có chút ác ý, nhưng ai cấm tôi không được nghĩ thế? Anh sao? Anh lại càng không. Anh có sự nghiệp của anh, bạn bè của anh, cái nơi nhỏ xíu này chỉ là điểm dừng chân của anh thôi. Anh có thể đi mười lăm năm thì hai năm có là gì chứ? Tôi thì không như thế, những người đi qua tôi tôi đều cố gắng nhớ kỹ, tôi nhớ kỹ anh, tôi coi những lời anh nói là thật, thì anh lại rời đi. Tôi cố gắng tự nhủ với bản thân không nên để ý, tất cả sẽ trở lại như trước, nhưng vì sao anh lại về chứ? Tôi không hiểu được anh đang nghĩ gì, thực sự không hiểu.” [tuy là lời trách móc nhưng sao có thể ấm áp ngọt ngào đến thế, tràng ngập trong đó là sự giận hờn, tủi thân và cả sự quan tâm vô hình]
Anh nói xong, căn phòng rơi vào im lặng, Lăng Vân Đoan lúc trước còn muốn ngắt lời anh giờ không biết phải nói thế nào.
Lăng Vân Đoan cố gắng làm cho giọng mình không run, hai tay ôm trọn bàn tay Lưu Ngạn: “A Ngạn, em chỉ nói đúng một điều, anh thực sự không muốn trở thành bạn của em. Chuyện tối hôm đó em còn nhớ chứ? Em rụt tay về, còn một câu anh chưa kịp nói với em, A Ngạn, chúng ta trở thành người một nhà được không?”
Lưu Ngạn mở to mắt, lần này đến lượt anh không hiểu gì.
“Anh biết, anh biết lời anh nói có vẻ khủng khiếp, nhưng em phải tin anh, những gì anh nói đều là sự thật. Em nói từ trước tới giờ em luôn dõi theo anh, A Ngạn, anh rất vui khi biết chúng ta đã quen nhau từ nhỏ. Nhưng em biết không? Em hoàn toàn không cần hâm mộ anh, vì từ khi anh hiểu chuyện, anh chỉ biết có bản thân anh mà thôi, anh phải dựa vào năng lực của chính mình, thành tích của anh, sự nghiệp của anh không có ai trợ giúp, cho nên anh phải trở nên ưu tú hơn bất kỳ người nào.”
“A Ngạn, em biết không? Hai năm qua anh đã kết thúc công việc trên danh nghĩa cha mẹ anh. Anh vẫn chờ đến ngày này, ngày anh không bị người khác quấy rầy, thế nhưng em biết không, mãi đến tuổi này rồi anh mới có thể trở thành một người đàn ông tự lập. Cha mẹ, người nhà anh, họ không chăm sóc anh khi anh còn bé, đến khi anh trưởng thành họ liền vươn móng vuốt đến địa bàn của anh, họ nhận anh là người nhà họ Lăng, phải cống hiến vì gia đình. Họ coi anh là người tiêu tiền như rác, muốn anh kết hôn theo ý của họ, lẽ nào anh có thể chấp nhận?”
“Hai năm qua anh không dám về, sợ họ sẽ nhìn ra điều gì đó, đến khi được tự do rồi, anh lại không dám về…. Anh thừa nhận anh là kẻ nhu nhược, phải có sức ép phía sau anh mới dám làm. Anh nghe nói trường học bên này bị phong tỏa rồi, anh lo cho em, lo cho Tiểu Bách, anh vừa muốn về vừa không dám về, suy nghĩ mãi mới có thể quyết định sáng nay về…”
“Anh biết, hiện giờ anh có nói gì em cũng không muốn tin anh. Nhưng A Ngạn, có khó khăn nào cũng không thể ngăn cản được quyết tâm của anh. Em nói anh vô liêm sỉ cũng tốt, nói anh tư lợi cũng không sao, nhưng A Ngạn, anh mong muốn… Cả em và Tiểu Bách nữa, chúng ta trở thành một gia đình có được không?”
Trong phòng lại rơi vào yên lặng. Lưu Ngạn run run rụt tay về, nói năng lộn xộn: “Anh…Anh đang nói gì… anh nói cái gì….Ngài Lăng…Lần này ngài còn muốn chơi đùa thế nào nữa đây? Tôi không thể chơi tiếp với ngài được đâu… Tôi nhận thua…”
“Không, không phải thế! A Ngạn, em hiểu lầm anh rồi… Em hiểu sai rồi… Anh chưa bao giờ có ý nghĩ vui đùa gì cả, huống chi đối tượng lại là em. A Ngạn, những lời này là những lời từ tận đáy lòng của anh trong suốt hai năm qua, không hề có một chút vui đùa nào cả, anh có thể dùng tính mạng anh đảm bảo.”
Trong mắt y tràn ngập thành khẩn, khiến Lưu Ngạn cứ ngây người ra, không biết nên phản ứng thế nào? Sự thực là chuyện này quá mức đường đột, quá mức dọa người, hơn ba mươi năm sống trên đời Lưu Ngạn chưa gặp phải chuyện gì thế này nên không biết phải làm sao.
Lăng Vân Đoan vẫn ngồi xổm ở đó, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay Lưu Ngạn, bình tĩnh hướng dẫn: “A Ngạn, anh biết muốn em trả lời luôn là rất khó, vậy chúng ta cứ từ từ có được không? Chúng ta lại giống như trước, không phải vội vàng, em không muốn làm thì chúng ta sẽ không làm, cũng sẽ không có ai dùng danh nghĩa của anh hãm hại em, A Ngạn, chúng ta từ từ tiến tới được không?”
“A Ngạn, đồng ý đi mà.”
“A Ngạn, nói đi.”
“A Ngạn….”
…….
“Được.”