. Nhật kí của nam thần.
Quá trình cài chip định vị cực kì thuận lợi, trên đường về nhận được điện thoại của anh Khải thông báo đã giúp mình liên hệ được với khu bảo tồn thiên nhiên. Cực kì biết ơn anh ấy.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn khu bảo tồn thiên nhiên Sơn Bạch, nhân viên quản lí ở nơi đó rất có tâm lại chuyên nghiệp, quan trọng nhất là gần đó không có nông trường, cũng rất ít khi có săn trộm, tuy quy mô khu bảo tồn không lớn nhưng Tiểu Lam tới đó hẳn là tốt nhất.
Buổi tối mất ngủ, nửa đêm mới nhận ra Tiểu Lam đang chổng mông quỳ rạp trên đất, thế nhưng nó không kêu, chỉ vùi đầu trong hai chân trước, rầm rì nhịn đau.
Tuy luôn tự thuyết phục mình, luôn luôn khiến bản thân tin tưởng rằng Tiểu Lam là một con mèo hổ nhưng sự thật chứng minh Tiểu Lam thực sự là một con báo hoa. Thật ra mình đã nhận ra từ rất lâu rồi, không biết vì sao mình gặp được nó ở Canh Lâm, mình thật sự vừa cảm kích vừa hối hận khi gặp nó. Từ ngày mai trở đi, nó sẽ từ từ học cách hòa nhập với thiên nhiên, có được tự do mà nó hằng khát vọng, tìm về bản tính vốn có nhưng đang bị đè nén, hẳn là mình nên mừng thay cho nó.
Mình mở software thử chip định vị GPS, trên bản đồ mau chóng xuất hiện điểm nhấp nháy kia, nó lẳng lặng ở Canh Lâm, khu Thượng Thành, tập thể San Hô, chung cư số , ngay trong phòng mình.
Tao sẽ tới Sơn Bạch thăm mày, Tiểu Lam ạ, có thể không có cách nào cùng sinh hoạt với mày nữa nhưng mày phải hiểu rằng tao luôn biết mày đang ở đâu, tao sẽ thấy mày sống thật tốt, chạy trong một phiến rừng trong khu bảo tồn thiên nhiên Sơn Bạch, uống nước bên đầm, nghỉ ngơi trên một thân cây nào đó.
Cho dù bây giờ mày thấy đau nhức, đau tới không nhịn được mà vểnh mông lên nhưng từng ngày trôi qua, mày sẽ quên đau, sẽ vui vẻ sống.
Nhưng tao sẽ không quên mày, tao sẽ nhớ rõ mày bắt chim sẻ cho tao, còn vặt lông nữa, nhớ mày đánh nhau vì Tiểu Hạ, nhớ mày đái đầy xe Hummer, nhớ mày để tao dắt bằng dây dắt, tao sẽ nhớ mày.
.
Nam thần:
– Đi thôi, hôm nay dẫn mày tới một nơi rất đặc biệt.
Tiểu Lam dương dương tự đắc nhìn về phía mèo đen:
– Nè, anh ấy chỉ thích chú thôi, còn đối với anh đây thì là tình yêu đích thực đó
Tiểu Hạ buồn bã nhìn Tiểu Lam và nam thần rời đi:
– Meo meo miao…
Cạch. Cửa nhà đóng lại.
Tiểu Lam thò cái đầu vàng vào từ khe cửa:
– Thấy chú buồn thế, anh sẽ mang quà về cho chú nhé
BMWs X rời đi.
Tiểu Hạ đau lòng đi ra từ cửa nhỏ:
– Meo meo miao…
Thiếu niên:
– A, lại là mày à, sao thế, nhìn buồn vậy.
Cậu lấy bánh mì từ trong túi xách ra:
– Có muốn ăn không?
Tiểu Hạ:
– Meo meo miao…
Cậu đừng có đến làm phiền tôi, chủ nhân không thương tôi.
Thiếu niên:
– Không thích bánh mì à? Bánh quy thì sao?
Tiểu Hạ:
– Meo meo miao!
Tôi không ăn!
Thiếu niên:
– Tao đi mua cá khô cho mày ăn nhé
Tiểu Hạ:
– Meo meo miao meo meo miao!
Nó nhảy dựng lên, cào vào mặt thiếu niên.
Tôi chỉ ăn cá khô của chủ nhân thôi!
. Nhật kí của nam thần.
Cuối cùng thì hôm nay cũng tiễn Tiểu Lam đi, mình hi vọng nó không cảm thấy bản thân bị vứt bỏ, vốn dĩ là chơi trốn tìm, nó không tìm thấy mình, như vậy có lẽ trong lòng nó sẽ dễ chịu hơn. Cả chiều nay mình chụp ảnh không ngừng, Tiểu Lam là người mẫu trời sinh, mình chụp không ra nổi một phần vạn cái đẹp của nó. Khi pin camera và di động đều hết thì mặt trời cũng xuống núi, mình thấy Tiểu Lam chạy vào sâu trong rừng, nó càng chơi càng vui, cách mình cũng mỗi lúc một xa, lúc này nhân viên quản lí gọi, mình biết là mình không thể đi theo nó được nữa.
Lúc rời đi, mình nghe thấy Tiểu Lam gọi mình. Nó sẽ chờ mình ở đó bao lâu, mình không thể thôi nghĩ về điều đó.
Nhân viên quản lí của khu bảo tồn thiên nhiên Sơn Bạch là A Kim đã nhốt Tiểu Lam vào khu có rào chắn, vì phải dạy lại kĩ xảo đi săn và sinh tồn cho nó từ đầu, nó sẽ phải ở đó mấy tháng rồi mới dần được thả về với hoàn cảnh hoang dã. Mình nói với A Kim nếu nó không thấy mình sẽ tuyệt thực, A Kim nói họ đã có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, thời gian dài nó sẽ chịu ăn bởi lẽ thiên nhiên sẽ dần dần kêu gọi dã tính của nó quay về. Nếu nó không chịu ăn uống, họ sẽ có biện pháp cưỡng chế ăn. Mình nhận thấy các nhân viên đều thích Tiểu Lam, họ cảm ơn mình đã nuôi Tiểu Lam thật tốt, đây là con báo hoa đẹp nhất mà họ đã từng thấy, họ còn nói đùa rằng nó là minh tinh trong giới báo hoa. Mình biết là họ đang an ủi mình, mình thật sự rất yên tâm.
Tuy rằng lòng mình cũng đau lắm.
.
Mèo hoang A:
– Hắc Tiểu Hạ, đã lâu không gặp nha
Tiểu Hạ lùi về sau:
– Làm gì?
Mèo hoang B:
– Mày chưa biết ư, anh em báo hoa của mày đã bị đưa đi rồi!
Tiểu Hạ:
– Nói bậy! Chủ nhân rất thương Tiểu Lam, sẽ không bỏ cậu ấy đâu, chủ nhân chỉ đưa Tiểu Lam ra ngoài chơi, Tiểu Lam còn nói sẽ mang quà về nữa!
Mèo hoang C:
– Ha ha ha đó là lời nói dối của loài người thôi con mèo ngu xuẩn ơi! Phỏng chừng lúc nào đó chủ nhân mày cũng sẽ đưa mày đi đấy!
Tiểu Hạ kích động:
– Chủ nhân không biết làm chuyện như thế!
Mèo hoang D:
– Hắn có làm được hay không cũng không phải chuyện của bọn tao, bọn tao chỉ thông báo với mày một tiếng thôi, từ hôm nay trở đi mày nên cụp đuôi ở trong phòng đi, bằng không thì không có ngày lành cho mày đâu!
Đám mèo hoang nghênh ngang rời đi.
Tiểu Hạ:
– Chủ nhân sẽ không đưa Tiểu Lam đi đâu! Chủ nhân sẽ không đưa Tiểu Lam đi!
.
Thiếu niên:
– A, mèo Tiểu Hắc, lại là mày đấy à, sao mày lại núp ở góc tường? Không chơi cùng những con mèo khác sao?
Tiểu Hạ:
– Meo meo miao…
Thiếu niên ngồi xổm xuống, thân thiết nói:
– Mày sao thế? Sao ngày nào cũng buồn bã ỉu xìu vậy?
Tiểu Hạ:
– Meo meo miao…
Thím béo đi ngang qua:
– Đây là mèo nhà nam thần mà, nghe nói Tiểu Lam nhà nam thần bị đem đi rồi, thằng nhóc này chắc chắn là nhớ Tiểu Lam đấy.
Thiếu niên nhìn theo bóng lưng cô đơn của mèo Tiểu Hắc.
Sáng hôm sau.
Tiểu Hạ chui ra từ cửa nhỏ, bỗng nó sững lại. Trên bậc thang có một con báo hoa trông rất sống động.
Thiếu niên trốn sau cây nhìn Tiểu Hắc đi vòng quanh món đồ chơi mấy vòng, cuối cùng nó nằm xuống bên cạnh đồ chơi:
– Mong rằng thế này mày có thể vui vẻ.