Lâm Húc Quân định mời cậu ăn hải sản, trong lòng có ý gì, người qua đường cũng biết. Nếu không cự tuyệt, có thể nói là xem như có lòng muốn phát triển thêm một bước với cậu ta. Tạ Phỉ tất nhiên
không có khả năng đáp ứng.
Nhưng nếu có thể tìm gì đó lấy cớ sẽ tốt hơn, đỡ cho đến lúc chơi bóng xong lại bị ngươi ta giữ chặt khuyên nhủ.
Nhưng tìm cái cớ gì mới tốt đây? Tạ Phỉ nhìn chằm chằm mẩu giấy trong tay, tròng mắt thong thả ung dung đảo qua một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người Cố Phương Yến.
Dù bức màn trong phòng không kéo lên, nhưng bóng cây bên ngoài khu dạy học rất dày, chỉ ngẫu nhiên có vài sợi ánh mặt trời đi lạc xuyên xuống. Mu bàn tay Cố Phương Yến được chiếu thành một vầng sáng tinh tế, ánh mặt trời trong suốt giống như những mảnh vàng vụn.
Người này không nghe giảng bài, sách để trên bàn cũng không phải sách giáo khoa được phát tập thể, mà là một quyển đề thi. Tay hắn cầm một cái bút màu bạc trung tính, xoay bút trên ngón tay một vòng thành một đóa hoa xinh đẹp xong, vững vàng nắm lấy, hướng trên sách vở viết xuống vài nét.
Hắn không hổ là người bị dụ đi làm khối băng hình người tự chế, 360 độ không góc chết tiến hành hạ nhiệt độ với xung quanh, cậu cảm thấy ngồi ở bên cạnh người này, thật sự mát hơn nhiều so với ở chỗ khác. Tạ Phỉ nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Anh Cố.”
Cố Phương Yến lại xoay bút một chút, nâng mí mắt, cho Tạ Phỉ một cái nhìn.
“Trưa nay cậu định ăn gì?” Tạ Phỉ hỏi.
“Còn chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính.” Cố Phương Yến nói.
Âm sắc giọng nói người nọ thanh thanh lãnh lãnh, rõ ràng không có nửa điểm quan hệ với từ ngọt, lại làm Tạ Phỉ nghĩ đến bánh trôi hầm rượu, dùng muỗng sứ khuấy thật nhẹ thật chậm, leng keng một tiếng đụng phải thành chén.
Tạ Phỉ “Haizz” một tiếng.
Lúc này đổi thành Cố Phương Yến hỏi: “Muốn làm gì?”
“Tớ có thể ở cùng một chỗ với cậu không?” Tạ Phỉ cong mắt cười rộ lên, âm cuối hơi nâng một chút, như mang theo một chút hương vị cầu khẩn.
Cố Phương Yến rũ mắt, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Tạ Phỉ thu lại nụ cười, kéo dài giọng kêu nho nhỏ “Ồ” một tiếng, nói: “Chẳng quá hình như làm vậy cũng không được, tớ phải chơi bóng xong mới có thể đi ăn cơm, vẫn là thôi đi.”
Cậu vừa nói, nửa người trên ngả về phía trước, bò ra bàn, chậm rì rì cầm bút lên, viết lên mẩu giấy kia đáp lời “Tớ không đi ăn cơm”.
Đến lúc đó chơi bóng xong trực tiếp đi luôn, mặc kệ lời mời của Giáo bá, không thèm để ý luôn.
Tạ Phỉ nghĩ, đem giấy vo lại một lần nữa xoa xoa thành một cục, hạ giọng gọi Khương Thụ một tiếng, ném đến bàn cậu ta, sau đó móc di động ra, hỏi Vưu Sâm giữa trưa có chờ cậu cùng đi ăn cơm được không.
“Chơi bóng?”
Bên cạnh truyền đến thanh âm của Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ gật đầu: “Ừ.”
“Cùng ai?” Cố Phương Yến lại hỏi.
Tạ Phỉ làm tư thế đầu đặt lên bàn học xem di động, nhẹ giọng trả lời: “Giáo bá hạ chiến thư với lớp của bọn tớ”
Thầy vật lý lớp 1 có phong cách dạy hết sức khác biệt với lớp 10 của Tạ Phỉ, vị giáo viên này là loại hình lão hòa thượng niệm kinh, ngữ tốc nhanh nhưng ngữ điệu không có phập phồng, giọng còn trầm thấp, kết hợp cùng tiếng ve kêu không quá ồn ngoài cửa sổ, làm người mơ màng muốn ngủ gật.
Tạ Phỉ có tâm nghiêm túc nghe giảng bài, nhưng không chịu nổi cơn buồn ngủ, dần dần mí mắt tự rũ xuống.
Chỉ là ngủ trong lớp đáy lòng luôn mang theo áy náy bất an, loại cảm xúc này vẫn luôn chạy theo Tạ Phỉ, làm năm phút đồng hồ sau cậu đột nhiên bừng tỉnh.
Trên bục giảng, thầy vật lý đang dùng giọng giống như ru ngủ để giảng ví dụ mẫu. Tạ Phỉ mở nửa con mắt, nhìn trái phải chung quanh tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, bất thình lình chợt nhìn thấy có gì đó bò xuyên qua khe cửa sổ chui vào.
Là một con nhện màu nâu đậm, cái đầu rất lớn, phải chừng nửa bàn tay, cái chân thon dài lướt qua cửa sổ, bò lên trên vách tường, bởi vì trên tường đủ loại hình vẽ linh tinh quá nhiều, có chút phân biệt không ra.
Tạ Phỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm nó, nó chậm rãi đến gần chỗ Cố Phương Yến. Người này còn đang chuyên chú giải đề, căn bản không chú ý tới bên cạnh có nhiều thêm thứ gì đó.
Mắt thấy tiểu quỷ kia có khả năng nhảy lên trên bàn, Tạ Phỉ dùng khuỷu tay chọc Cố Phương Yến một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Cố ơi, bên cạnh cậu có con nhện kìa.”
“Hửm?” Cố Phương Yến hơi nghiêng đầu, đuôi mắt hẹp dài sắc bén quét tới, vẫn lãnh đạm như cũ nhưng lại nhiều thêm một điểm nghi hoặc.
“Con nhện á, spider, không phải con heo.” Tạ Phỉ hướng sang bên cạnh hất hất cằm, lúc nói chuyện cũng đồng thời với tay cầm lấy cái bút, không thèm báo trước một tiếng, lướt qua Cố Phương Yến, dự định chiến đấu với con nhện kia.
Đương nhiên cậu có ý trực tiếp nghiền chết nó.
Tạ Phỉ cách Cố Phương Yến càng ngày càng gần, nhưng từ đầu chí cuối cậu vẫn bảo trì khoảng cách tốt đẹp giữa hai giới tính AO nên dùng tay đẩy Cố Phương Yến một cái, để hắn ngửa người ra sau, tựa sát lưng ghế. Vẻ mặt của Tạ Phỉ nghiêm túc cực kỳ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chăm chú nhìn chằm chằm con nhện trên tường, mắt cũng không thèm chớp, ánh sáng âm u đảo qua đáy mắt, giống như những vì sao bị nghiền nát.
Bút trong tay cậu cách con nhện càng ngày càng gần, ngay lúc sắp ấn vào nó rồi, Cố Phương Yến lại đột nhiên duỗi tay, lấy mất cái bút, sau đó dùng nắp bút nhẹ nhàng khẩy một cái, hắt con nhện còn đang bò ra ngoài khe cửa sổ, tha cho nó một mạng.
“Không ngờ cậu còn có tấm lòng từ bi vậy đó.” Tạ Phỉ thấy toàn bộquá trình, dựa về ghế của mình, cười trêu chọc một câu.
“Sát tính quá nặng.” Cố Phương Yến ném cái bút lại cho Tạ Phỉ.
Đúng lúc này, thầy vật lý đột nhiên dừng niệm kinh. Trong phòng học đột nhiên an tĩnh, Tạ Phỉ giương mắt nhìn lên, vừa lúc đối diện ánh mắt thầy vật lý đưa qua, ngay sau đó, người của cả hai lớp đều theo ánh mắt kia nhìn về phía cậu… và Cố Phương Yến.
Biểu tình của Tạ Phỉ không đổi, ngồi đoan chính cầm lấy bút, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, bắt đầu viết bài lên vở.
Không nghĩ tới ba giây sau, phía trước có một nữ sinh đột nhiên hét lên một tiếng: “A —— con nhện ——” đây mới chỉ là bắt đầu, nỗi sợ hãi như bệnh dịch bắt đầu lan tràn ra, nữ sinh ngồi gần đó đều bắt đầu kêu lên, thậm chí có người còn đứng lên chạy đi.
Toàn bộ phòng học đều lâm vào hỗn loạn, Tạ Phỉ tập trung nhìn vào, con nhện vừa rồi bị Cố Phương Yến thả ra kia đã bò vào từ cái khe hở cửa sổ khác, nó chạy đến trên bàn nữ sinh nhà người ta để diễu võ dương oai.
“Bạn học Cố, cậu làm nhiễu loạn trật tự lớp học rồi kìa.” Tạ Phỉ không nhịn được phì cười.
Thực mau đã đến lúc tan học.
Dựa theo quy luật bình thường, sau khi tiết thứ hai của buổi sáng trôi qua, thời gian sẽ trôi nhanh hơn một tí.
Trước tiết học cuối cùng, Khương Thụ đặc biệt đi tranh nhà ăn một chuyến, mua chút gì đó cho mọi người lát nữa muốn đi chơi bóng ăn. Tạ Phỉ mò được một túi gà chiên giòn ở bên trong, ăn từ lúc giải lao tới lúc vào học, sau bàn cậu không có ai ngồi, ăn xong trực tiếp ném vỏ lên bàn phía sau.
Buổi trưa mặt trời rất mãnh liệt, địa điểm bọn họ hẹn thi đấu là sân bóng rổ trong nhà. Đánh nửa ván, hai hiệp nhỏ, gộp lại chắc mất khoảng nửa giờ.
Lần này Khương Thụ không thả tin tức bọn họ muốn luyện đấu bóng cùng Giáo bá ra ngoài nữa, người tới vây xem cũng không có bao nhiêu. Phía bên Lâm Húc Quân đã sớm tới rồi, đang làm nóng cơ thể dưới giá bóng rổ. Da đen và Khỉ ốm lần trước từng bị Tạ Phỉ “dạy dỗ” cũng ở đây. Vừa thấy cậu liền lập tức giơ tay chào hỏi.
Cũng là lúc này, Tạ Phỉ mới biết được, Lâm Húc Quân lại gom một tán đội (ý là không phải đội bóng đại diện của một lớp mà mọi người trong đội đến từ khắp các lớp, các nơi khác nhau.)
—— Da đen và Khỉ ốm đều là học sinh lớp 10.
“Đã lâu không gặp.” Lâm Húc Quân đi tới, cười cười nói chuyện với Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ hoạt động tay một chút, xoay người tiếp được quả bóng Khương Thụ ném tới, nhàn nhạt nói: “Cũng không có chuyện gì để phải gặp mặt đúng không?”
Lâm Húc Quân hoàn toàn không cảm thấy mình đang mặt nóng dán mông lạnh: “Thật sự không thể ăn cơm cùng nhau sao?”
Tạ Phỉ cự tuyệt thật sự lễ phép: “Ngại quá, tôi có hẹn với người khác rồi.”
Cậu đương nhiên là có hẹn, bạn cơm cố định là Vưu Sâm mà, nhưng lời này mới vừa nói xong, số lượng người xem không nhiều lắm ở sân bóng rổ lại bắt đầu xôn xao.
Trường hợp này thật sự là quen thuộc đến cực điểm, sẽ không phải là…
Đáy lòng Tạ Phỉ dâng lên một dự cảm nào đó, sau đó nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phía cửa,
Một cái liếc mắt này làm cậu cả kinh đến nỗi bóng rổ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
—— dự cảm trở thành sự thật, Cố Phương Yến tới.
Người đầu tiên đi vào chính là Hạ Lộ, đôi tay cậu ta vắt ở sau đầu, như thể đang túm theo cái gì, thấy Tạ Phỉ lại nhếch miệng bật cười, phất tay biên độ cực lớn với cậu.
Sau đó mới là Cố Phương Yến.
Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo kia, giống như không phải tới xem đánh bóng rổ, mà là tới viếng mồ mả.
“Hẹn hắn?” Lâm Húc Quân hỏi.
Tạ Phỉ không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Đám người Cố Phương Yến tìm một vị trí trên khán đài ngồi xuống, trong sân hai đội cũng hoạt động làm nóng người, tới khi tất cả đều chuẩn bị xong thì liền bắt đầu.
Mở màn được vài phút, hai bên đều đang thử lẫn nhau, Tạ Phỉ mỗi lần lấy được bóng, cơ bản đều không ném vào, mà lại truyền ra ngoài. Đây là chiến thuật đầu tiên bọn họ định ra, cố gắng hết sức giữ lại thực lực của Tạ Phỉ ở giai đoạn đầu, để dành đến sau này phát huy, cũng để cho cậu không đến mức bị người thăm dò vốn liếng ngay ở thời điểm đấu luyện tập, nhằm tạo ra phương án công kích.
Cho nên Tạ Phỉ cơ bản chỉ chạy chỗ, cướp bóng, ngẫu nhiên có một thời cơ vô cùng tốt mới ném bóng.
Phong cách cá nhân của Lâm Húc Quân rất cường liệt, lúc tấn công mang theo tính xâm lược rất mạnh, còn thích khiêu khích Tạ Phỉ. Khiêu khích kiểu khổng tước xòe đuôi, Tạ Phỉ bị cậu ta phóng loạn tin tức tố khắp nơi làm cho thật cạn lời, đến hiệp hai, liền thay đổi vị trí với bạn cung lớp.
Lâm Húc Quân tựa hồ ý thức được điểm này, hơi thêm thu liễm lại, còn lấy lòng mà nhường một chút. Tạ Phỉ đáp lại đến vô cùng trực tiếp, qua mặt Lâm Húc Quân ném bóng vào rổ.
Trận đấu luyện tập này, lớp Tạ Phỉ không thắng. Kết quả không có bất cứ cái gì ngoài ý muốn hay bất mãn nào, dù sao Lâm Húc Quân cũng là đối tượng mà mấy câu lạc bộ ở trung tâm đối diện đều muốn giành giật. Tạ Phỉ không khỏi bắt đầu suy đoán, rốt cuộc giữa Lâm Húc Quân và Cố Phương Yến thì ai mạnh hơn ai? nhưng suy đoán vài giây, lại cảm thấy mình như một đứa thiểu năng vậy, trận thi đấu giành chức vô địch bóng rổ năm trước ở Nhất Trung, lớp Cố Phương Yến thắng, đương nhiên là Cố Phương Yến lợi hại hơn.
Cậu uống hết nửa chai nước, nhấc chân đi tới khán đài. Vưu Sâm cũng tới rồi, đang ở cùng một chỗ với đám Cố Phương Yến, vài người cũng đang đi về phía Tạ Phỉ.
“Cảm ơn anh Cố.” Tạ Phỉ đứng trước người Cố Phương Yến, nhỏ giọng nói với hắn.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Cố Phương Yến hỏi.
Tạ Phỉ cong mắt cười: “Giúp tớ giải vây.”
Đoàn người không nhanh không chậm đi về phía cửa. Tạ Phỉ lấy khăn ướt từ chỗ của Vưu Sâm, mở ra rồi trực tiếp đắp lên mặt, dựa vào cảm giác đi theo phía sau Cố Phương Yến.
Phía trước vang lên giọng nói của Cố Phương Yến: “Muốn ăn gì?”
“… Không biết.” Tạ Phỉ suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra đáp án.
“Tớ biết a!” Hạ Lộ vỗ tay cái bốp, “Nghe nói ở cửa tây trường học có một nhà hàng hải sản vừa mới khai trương, tới đó ăn thế nào?”
“… Không đi!”
“Không đi.”
Tạ Phỉ bóc khăn ướt đang đắp trên mặt ra, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Lộ, trăm miệng một lời cùng Cố Phương Yến.
“Nhưng tớ nghe bảo hương vị khá tốt đó.” Hạ Lộ bĩu môi, nhìn hai luồng sáng từ bốn con mắt trước mặt, lùi lại nửa bước, “Khụ, hai người các cậu là đại gia, đương nhiên nghe các cậu. Vậy chúng ta ăn cái gì?”
Tạ Phỉ vẫn trả lời một câu không biết, đem khăn ướt một lần nữa đắp lại lên mặt.
Người đi phía trước đột nhiên dừng bước, Tạ Phỉ không có phòng bị, trán trực tiếp đâm vào lưng Cố Phương Yến. Lần này còn rất đau, Tạ Phỉ đang định nói cái gì, lại nghe thấy có người hỏi: “Có rảnh hẹn đánh một ván không?”
Cửa sân bóng rổ, Lâm Húc Quân mặc một bộ đồ bóng rổ màu xanh biển in số 6, mồ hôi theo đường cong bắp tay lăn xuống, đọng trên mặt đất, bị ánh mặt trời chói lóa chiếu vào, nhanh chóng bay đi. Đôi mắt cậu ta nhìn thẳng Cố Phương Yến, trong lời nói mang theo vài phần khiêu khích.
Cố Phương Yến đứng đối diện cậu ta, một thân thanh lãnh, ngay cả thanh âm cũng lạnh, không có bất cứ một chút phập phồng:
“Không rảnh.”
Nói xong, hắn giữ chặt người nào đó tạm thời xem như là bị mù, vòng qua Lâm Húc Quân, đi ra bên ngoài.