Buổi chiều 2h40, Tạ Phỉ cọ tới cọ lui đi vào sân bóng rổ.
Mấy ngày nay được nghỉ vì thi đấu bóng rổ, giáo viên các bộ môn không chút lưu tình, phát về hơn 10 tờ đề thi. Hai ngày trước Tạ Phỉ một chữ cũng chưa làm, mãi đến vừa rồi mới làm bù luôn một lượt ở trong lớp. Vì không ngủ trưa, hiện tại cậu vô cùng buồn ngủ.
Trận này là trận chung kết, Giáo thảo đối đầu với Giáo bá.
Sân bóng rổ đã chật ních người, Tạ Phỉ mất công mất sức một hồi mới chen được từ cửa tới hàng đầu tiên của khán đài, ngồi xuống bên cạnh Khương Thụ. Hiệu quả làm lạnh của điều hòa trong nhà thi đấu chẳng ra gì, thêm vào đấy lại ngộp như vậy càng làm cho Tạ Phỉ mơ màng muốn ngủ gật tới nơi. Cậu rút ra một gói khô bò từ tay Khương Thụ, còn chưa kịp xé mở đã chịu không nổi, hai mắt rũ xuống chậm rãi ngáp một cái.
Khương Thụ quơ quơ bả vai Tạ Phỉ: “Cậu mang theo cái dáng vẻ uể oải này tới xem trận chung kết bóng rổ của chúng ta đó hả?”
“Cũng có phải tớ ra sân thi đấu đâu, cần gì dáng vẻ tốt.” Tạ Phỉ thấp giọng trả lời.
Khương Thụ lại nói: “Vậy lát nữa Cố Phương Yến vào sân, không cần truyền may mắn cho cậu ta nữa hả?”
Tạ Phỉ: “Tự cậu ấy cũng có thể thắng được mà.”
“Con trai à cậu không thể như vậy…” Khương Thụ vô cùng đau đớn lay lay Tạ Phỉ hai cái, thấy không có hiệu quả bèn quay đầu lại lớn tiếng hỏi: “Có ai mang theo kẹo bạc hà không? Cái loại mà vừa mới bỏ vào miệng có thể làm người ta mát lạnh sảng khoái tới nổ tung!”
Có một em gái trả lời: “Dùng để tinh thần tỉnh táo hả? Tớ có cà phê vị sầu riêng này, muốn một hộp không? Bảo đảm k1ch thích!”
“Được á được á!” Khương Thụ lập tức gật đầu.
Cà phê vị sầu riêng…
Cái món kết hợp quỷ dị làm sau lưng Tạ Phỉ lạnh ngắt, cậu vội vã quay sang lắc đầu xua tay với em gái: “Không được, không được đâu.”
Vì bị chuyện nhỏ này làm ồn ào Tạ Phỉ cũng lấy lại được chút tinh thần, ít nhất cũng có sức lực mở gói đồ ăn ra rồi. Cậu dựa vào ghế ngồi, gác chéo chân ăn khô bò rồi nghe bọn Khương Thụ bàn luận về những khả năng kết quả trận đấu.
Không lâu sau đội ngũ hai bên di chuyển vào sân. Lần này đội tiến vào sân chỗ Tạ Phỉ là đội của Lâm Húc Quân.
Đội này mặc đồng phục màu xanh dương. Thành viên đội ngũ vô cùng đa dạng có cả ba khối từ lớp 10 tới 12. Da Đen và Khỉ Ốm bước vào sân đầu tiên, nhìn về phía khán đài chỗ Tạ Phỉ vài lần, tựa hồ như đang tìm cái gì. Ngay sau đó bọn họ quay đầu lại nói với người đằng sau mấy câu.
Tạ Phỉ cảm thấy người cùng bọn họ nói chuyện rất có thể là Lâm Húc Quân, lập tức móc di động ra, cúi đầu bắt đầu lướt Weibo.
Nhưng nửa phút sau, chuyện nên tới cuối cùng vẫn phải tới.
Lâm Húc Quân đi đến phía dưới khán đài của bọn cậu, đứng ở vị trí mà một khi Tạ Phỉ ngẩng đầu tuyệt đối sẽ nhìn thấy gọi một tiếng không to không nhỏ.
“Tạ Phỉ.”
Giờ phút này, gần như tất cả mọi người nghe thấy câu kia đều nhìn về phía Tạ Phỉ.
Khóe mắt Tạ Phỉ giật giật, cậu buông di động, ngẩng đầu nhìn qua hỏi lại: “Có việc?”
Lâm Húc Quân đứng phía dưới, nghiêm túc chăm chú nhìn Tạ Phỉ một lúc lâu rồi cười hỏi: “Có phải… em nghĩ rằng tôi sẽ thua?”
“Tôi lại có phải là nhà tiên tri đâu.” Tạ Phỉ nhẹ giọng đáp.
“Nhưng chẳng phải vẫn sẽ đoán một chút sao.” Lâm Húc Quân nói, tiếp theo hai mắt rũ xuống, hai giây sau lại ngẩng lên, bước hai bước về phía Tạ Phỉ. Vị trí này gần Tạ Phỉ hơn một chút, Lâm Húc Quân hỏi: “Nếu tôi thắng, có thể mời em ăn một bữa cơm được không?”
Tạ Phỉ không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Chắc là không được đâu, thắng hay không thắng là chuyện của cậu chứ.”
“Không muốn dùng cơm cùng tôi tới như vậy?” Gương mặt Lâm Húc Quân lộ ra một chút bi thương.
Tạ Phỉ không muốn lằng nhằng vì chuyện này với cậu ta, mím môi nói lảng sang chuyện khác: “Cậu thi đấu cố lên nhé.”
Lâm Húc Quân sửng sốt, không nghĩ tới Tạ Phỉ sẽ trực tiếp đuổi người như vậy, “Có phải tôi nên nói một tiếng… ‘cảm ơn’ không?”
“Đúng vậy, không cần khách khí.” Tạ Phỉ lễ phép cười một chút.
Nói xong liền xoay người, ngồi trở lại trên ghế, cầm gói khô bò vừa nãy lên tiếp tục ăn.
Lâm Húc Quân đứng tại chỗ một lát, cười một tiếng mới rời đi.
Khương Thụ quay sang cảm khái với Tạ Phỉ: “Tớ thật không nghĩ tới hóa ra Lâm Húc Quân lại có thiết lập thâm tình như vậy đó.”
“Tớ cũng chẳng ngờ.” Tạ Phỉ so vai, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Ngay từ đầu tớ còn tưởng rằng cậu ta muốn đùa tớ một chút, tớ không đồng ý thì thôi cơ.”
Khương Thụ: “Chậc.”
Tạ Phỉ: “Chậc.”
Trên Weibo lại vẫn chả có gì để hóng, cả ngày toàn mấy chuyện nhàm chán,Tạ Phỉ lướt được một lúc thì hết hứng thú nên tắt đi.
Còn chưa tới 3 giờ, trên sân bóng rổ cầu thủ hai bên đều đang làm nóng người chuẩn bị, Cố Phương Yến đang ném rổ tìm cảm giác, dáng vẻ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẫn làm nam nữ ở trong nhà thi đấu hét tới chói tai.
Có chút nhàm chán.
Cơn buồn ngủ vừa mới bị áp xuống hồi nãy lại một lần nữa nổi lên, Tạ Phỉ nhắm mắt gục xuống, buồn buồn tự xoa xoa mấy ngón tay. Xoa xoa một lát, đầu nghiêng một cái ghé vào thành ghế, ngủ rồi.
Cậu có một giấc mơ, mơ thấy chính mình biến thành quả bóng kia, ở trên mặt đất lăn lăn, cứ như thế tiến về phía trước một giây cũng không ngừng.
Một đôi tay duỗi lại vững vàng chặn đứng cậu.
Đôi tay này còn khá đẹp, thon dài, xương xương gầy gầy, không có bất cứ tì vết nào.
Tạ Phỉ còn đang thưởng thức, đôi tay đột nhiên giơ cậu lên cao, ném về phía trước. Cậu bị ném cao tới đỉnh điểm, mắt thấy bản thân sắp rơi xuống mất rồi cậu sợ hãi cúi đầu. Thế nhưng ngay lúc đó lại thấy Cố Phương Yến đứng ở phía dưới, mặt mày lãnh đạm thờ ơ, không có bất cứ cảm xúc nào..
Đây không phải là muốn đập vào mình sao?
Cậu lập tức tỉnh lại, cọ cọ ngồi dậy rồi bỗng nhiên trợn mắt.
Trên sân bóng trống không, nhưng người ngồi xem lại không có mấy ai rời khỏi chỗ. Tạ Phỉ nhìn thời gian, rõ ràng là hết nửa trận rồi.
“Vậy mà hòa sao?” Tạ Phỉ nhìn qua bảng tỉ số kinh ngạc trừng lớn mắt.
Khương Thụ cắn ống hút trên hộp đồ uống, ngẩng đầu khỏi di động, nói với Tạ Phỉ: “Đúng vậy, từ khi mở màn hai bên đều ép chặt nhau, cách biệt tỉ số chưa bao giờ vượt qua 5 điểm.”
Ép sát như vậy không phải chơi tương đối xuất sắc sao? Tạ Phỉ vô cùng hối hận vì mình đã ngủ mất. Cậu dựa vào lưng ghế giận dỗi thở dài một tiếng: “Tại sao cậu không gọi tớ dậy chứ.”
“Tớ gọi rồi, nhưng căn bản không gọi tỉnh cậu nổi có được không?” Khương Thụ với tay cầm đồ uống, bĩu môi, “Lâm Húc Quân lợi hại hơn so với năm trước rồi, dáng vẻ nhìn qua đã biết là được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Mọi người còn cho rằng lần này Cố Phương Yến không vượt được cậu ta cơ, ai biết Cố Phương Yến cũng cực kỳ mạnh mẽ. Như thể… như thể là… Ôi, không biết nói như nào luôn…”
Vừa nói, Khương Thụ vừa chậc lưỡi, cậu ta định tìm một từ hình dung hoặc một câu nào đó để so sánh nhưng nửa ngày không thành công, đành phải bảo: “Tớ không hình dung được cái loại cảm giác đó, lát nữa bắt đầu nửa trận cuối cậu sẽ biết.”
“Tựa như hai đầu dã thú chém giết lẫn nhau.” Một bạn học ngồi phía sau thò đầu qua, “Phẫn nộ mà cắn xé đối phương.”
“Phẫn nộ? Tại sao tớ lại không thấy như vậy?” Vẻ mặt Khương Thụ nghi hoặc.
Hắn nói: “Trực giác của Alpha.”
Khương Thụ trợn trắng mắt: “… Kỳ thị giới tính.”
Tạ Phỉ cảm thấy trực giác của bạn học này chắc là sai rồi. Cho dù đối thủ rất mạnh, Cố Phương Yến cũng không đến mức phẫn nộ đâu, cùng lắm nhìn qua còn lạnh lẽo hơn bình thường chút thôi.
Cậu ngồi tại chỗ chơi di động, đợi nửa trận sau bắt đầu, cũng may thời gian tỉnh ngủ tương đối hợp, không tới vài phút sau nghỉ ngơi giữa trận đã kết thúc.
Tuyển thủ hai bên một lần nữa trở lại trong sân. Giờ đổi lại sân, hiện tại là lớp 1 tới gần khán đài của bọn Tạ Phỉ hơn.
Bên hông Cố Phương Yến đối diện Tạ Phỉ, hắn bó lại cổ tay từ tay trái đổi tới rồi tay phải, rũ mắt hoạt động ngón tay, đường cong sườn mặt sắc bén lại lạnh nhạt.
Bầu không khí toàn bộ đội không hề nhẹ nhàng, trừ bỏ Cố Phương Yến mặt liệt chả khác gì ngày thường, vẻ mặt những người khác đều thực căng thẳng.
Xem ra là thật sự rất khó đánh.
Tạ Phỉ nắn vuốt ngón tay, đứng dậy vòng đến vị trí cách đám người Cố Phương Yến gần nhất, hướng về phía phía dưới kêu: “Em trai à… anh Cố… Cố Phương Yến!”
Cậu đổi xưng hô, âm cuối vừa dứt, Cố Phương Yến nâng mí mắt, chậm rãi quay qua phía khán đài, từ xoang mũi hừ ra một cái: “Hửm?”
Cuối âm hơi cao giọng, vừa lãnh đạm, còn lộ ra chút bất mãn.
Tạ Phỉ rũ mắt nhìn Cố Phương Yến, cười khẽ một tiếng: “Cố tổng, thắng phải mời cơm đó.”
“Nếu tôi không thắng thì sao?” Cố Phương Yến ngữ điệu không đổi, hỏi lại Tạ Phỉ.
Cậu ghé vào lan can thượng, nhoài người ra ngoài xem xét, nhướng một bên mày, đè thấp âm điệu, lại chậm rãi nói to: “Vậy tớ sẽ mời cậu?”
“Được.” Cố Phương Yến nhàn nhạt đồng ý.
“Vậy cậu nhất định phải thắng đó nha.” Tạ Phỉ cong đôi mắt.
Tạ Phỉ thật sự rất đẹp, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, dáng mắt thon dài, trong vểnh ngoài cong, đôi mắt đen trắng rõ rệt sáng trong chứa những vụn tia sáng xinh đẹp.
Cố Phương Yến nhìn cậu một cái, ừ một tiếng đáp ứng rồi mới xoay người trở về.
Tạ Phỉ cũng trở về vị trí của mình.
Nửa phút sau, tiếng còi vang, vào trận.
Đúng theo như lời Khương Thụ, hai bên ép nhau đến vô cùng chặt, cậu vào một quả, tôi tất nhiên sẽ theo sát ở phía sau. Hai bên đều giành bóng, tiết tấu đều đẩy nhanh, đánh có tới có lui, điểm cách biệt chẳng thể kéo ra bao nhiêu.
Lại cũng giống bạn học lúc nãy hình dung, Cố Phương Yến cùng Lâm Húc Quân phảng phất thật giống như hai đầu dã thú tranh đấu muốn xé rách lẫn nhau. Bọn họ cùng tranh một quả bóng, lại tựa hồ như không chỉ là một quả bóng này. (Tranh vợ nữa á =)))))
Đại khái đây chắc là tôn nghiêm của Alpha.
Trong lòng Tạ Phỉ nói vậy, loại người vẫn luôn đứng ở đỉnh kim tự tháp giống Cố Phương Yến, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho đối thủ có khả năng cướp vinh dự của hắn.
Hiệp hai của nửa trận sau vẫn vượt qua trong trạng thái tranh đoạt khẩn trương như vậy, điểm số cậu truy tôi đuổi, người xem trên khán đài đều đoán xem có thể có bước đột phá thêm không.
“Tớ cảm thấy, vẫn là Cố Phương Yến trâu bò hơn, cậu ấy còn chưa được nhận huấn luyện chuyên nghiệp bao giờ mà đã có thể cùng Lâm Húc Quân đánh thành như vậy, nếu tới đội bóng chuyên nghiệp thật, vậy còn phải nói sao!” Khương Thụ kích động mà siết chặt nắm tay, “Ngôi sao mới lên bóng rổ chính là cậu ấy rồi!”
“Lại nói tiếp, Giáo bá tới đánh loại giải hữu nghị này của trường học tổ chức, thật vô cùng không công bằng!”
“Có điều cậu ta tới, trận đấu mới hay tới vậy…”
“Wow, tớ khẩn trương quá đê!”
Người chung quanh nghị luận sôi nổi, Tạ Phỉ duỗi tay vào hộp khoai lát mò khoai, sờ đến cuối hộp mới phát hiện không còn gì.
Cùng thời gian, đồng hồ đếm ngược nhảy đến một phút cuối cùng.
00:59
Hai bên điểm số kém nhau 1 điểm, lớp 11/1 là lớp dẫn sau.
Cầu ở trên tay Cố Phương Yến, nhưng vị trí, là đang ở bên nửa sân của bọn họ.
Hắn mới cướp được bóng từ trong tay đối phương, những người này phòng hắn phòng thật sự chặt. Góc đứng của Lâm Húc Quân vô cùng xảo diệu, một khi Cố Phương Yến chuyền bóng ra ngoài, mặc kệ từ phương hướng nào, đều có thể bị cướp ngang.
Cố Phương Yến đập bóng, đảo qua trái phải, sau đó chợt lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều chuyển động theo hắn, chính là lúc này, hắn đem bóng truyền cho Đoạn Nhất Minh!
Lâm Húc Quân nhích người đoạt bóng, Cố Phương Yến đồng thời có động tác.
Đoạn Nhất Minh đoán được ý đồ của Cố Phương Yến, trực tiếp mặc kệ bóng, chạy như bay qua ngăn trước người Lâm Húc Quân.
Đám người còn lại cũng vây lên.
Ầm!
Không ai tiếp được, bóng rơi xuống đất rồi bắn lên cao cao, mắt thấy nó sắp nhảy ra khỏi sân, Cố Phương Yến nhảy một cái lấy đà, đến giữa không trung, vững vàng bắt bóng trở về.
Quanh khán đài lại là một mảnh thét chói tai.
Thời gian từ từ trôi qua, Cố Phương Yến mang theo bóng chạy về hướng sân của đối phương, mà Lâm Húc Quân đột phá trùng vây, ngăn lại đường đi của hắn.
Hai Alpha giằng co, khí tràng đều rất cường đại, ai cũng không chịu nhún nhường. Một đôi mắt lạnh cùng một đôi mắt lạnh khác đối diện, Lâm Húc Quân đột nhiên cười một tiếng:
“Cậu rất mạnh, nhưng thời gian không còn nhiều lắm.”
Cầu ở Cố Phương Yến trong tay luân phiên qua lại, thời gian đúng thật không còn nhiều lắm. Hắn chuyền bóng, đoạt về, lại tới gần giữa sân đã tốn mất 36 giây.
Còn thừa không đến nửa phút.
“Tuy rằng Tạ Phỉ thích cậu, nhưng tôi sẽ không từ bỏ em ấy.” Lâm Húc Quân gắt gao nhìn chằm chằm Cố Phương Yến, thấp giọng bảo.
Cố Phương Yến mặt không biểu tình liếc nhìn hắn một cái, giây tiếp theo, đột nhiên dậm chân nện bước!
Lâm Húc Quân phản ứng không chậm, vòng thân theo sát qua, lại một lần chặn Cố Phương Yến lại.
Lại thử vài lần, đều là đồng dạng kết quả.
Cố Phương Yến tuy rằng đã tiến đến nửa sân của đối phương, nhưng muốn đi tiếp về phía trước thật sự rất khó.
“Không hổ là người từng được huấn luyện ở đội chuyên nghiệp.” Cố Phương Yến nâng mắt, nhìn về phía Lâm Húc Quân.
Con số đếm ngược trên đồng hồ chỉ còn lại hàng đơn vị.
Đúng lúc này, Cố Phương Yến bỗng chốc lui về phía sau.
Con số một người tiếp một người nhảy, hắn trực tiếp thối lui đến trung tuyến sau. Lâm Húc Quân nhận thấy được Cố Phương Yến muốn làm gì, lập tức chạy lên.
Nhưng chậm.
Thời gian còn khoảng 3 giây.
Cố Phương Yến cúi người dồn trọng tâm, nhảy lấy đà, ném bóng.
Giờ khắc này, xương cổ tay của hắn chuyển động, ngón tay nhanh đến chỉ có thể thấy bóng dáng.
2 giây.
Cầu lướt qua sân bóng rổ trên không, phá gió mà đi, tạo ra một đường cong không thể đỡ.
1 giây.
Cầu đến lao xuống, rơi vào rổ.
Ầm ——
Đồng hồ đếm ngược về số 0, tiếng còi kết thúc vang lên, cú 3 điểm vào rổ.
Trong sân bóng rổ yên lặng mấy giây.
Mấy giây sau, tràn ra tiếng hoan hô tiếng thét rung trời.
Cố Phương Yến trở về mặt đất, nhìn về phía người chậm nửa nhịp nhảy lấy đà so với mình, ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc: “Nhưng rồi người thắng vẫn là tôi.”