Tạ Phỉ tới đi tới máy lọc nước ở đầu lớp rót nước uống thuốc xong, Cố Phương Yến mới cho cậu động vào đồ ăn.
Thời gian ăn cơm buổi tối khá ngắn, có bạn học lúc ăn trưa bèn mua theo cơm chiều luôn, có người thì ăn mì gói, còn một vài bạn nữ vì muốn giảm béo, chỉ ăn qua loa một quả táo quả lê, bởi vậy người trong lớp vẫn rất đông.
Cố Phương Yến ăn cơm cùng Tạ Phỉ ngay trong lớp, tin tức này quả thật kh ủng bố, group lớp ngay lập tức nổ tung. Sau khi tạ phỉ được thêm vào nhóm liền tắt thông báo nên di động vẫn rất yên lặng, không chịu một chút quấy nhiễu nào. Ngay cả đám bạn chăm chăm nhìn bọn cậu để hóng chuyện, Tạ Phỉ cũng coi như không biết, chuyên tâm ăn bữa tối.
Cá pecca thơm ngon, canh chua nấu cùng với nhiều loại cá, ăn cực kỳ thơm. Bên trong còn có rất nhiều dưa cải, vừa khéo ngon miệng. Tay trái Tạ Phỉ cầm muỗng, tay trái cầm đũa, cứ ăn một miếng cá lại húp một muỗng canh, thỉnh thoảng và một miếng cơm, vô cùng thỏa mãn.
Tạ Phỉ đói thật sự, ăn một lúc đã lấp đầy bụng, đột nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc, tay chân dần dần khôi phục sức lực, mặt cũng hồng hào trở lại. Cậu hoài nghi vừa nãy mình cực kỳ không thoải mái có phải bởi vì quá đói hay không.
Sớm biết vậy đã ăn cơm trước, ăn xong nếu không còn thấy không khỏe, vậy đánh chết cậu cũng không uống thuốc. Cậu đặt cơm, cậu trả tiền, dựa vào cái gì mà Cố Phương Yến không cho ăn cậu không được ăn?
Vừa rồi thật nhát quá! Tạ Phỉ thầm mắng mình một câu
Hai người đều không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện, nhã nhặn ăn chung, ngay cả lúc ăn canh cũng không phát ra tiếng. Tuy bảo nhìn ăn uống từ từ chậm rãi nhưng tốc độ cũng không hề chậm.
Tạ Phỉ đặt phần cơm hai người mới đủ. Ăn xong cậu nằm ngay đơ ra ghế, nhìn phần canh cá còn dư lại không nhiều lắm, suy nghĩ bỗng nhiên bay xa, dùng giọng điệu khao khát nói:
“Sắp đến mùa ăn cua rồi.”
Tiếp đó đảo mắt một cái, hỏi Cố Phương Yến: “Tớ nói với tụi cá chuyện này có phải không được hay lắm không, liệu có làm cá buồn không nhỉ?”
“Đều bị cậu ăn hết rồi còn gì nữa đâu mà buồn với phiền.” Cố Phương Yến mặt không cảm xúc đáp lời cậu.
“Rõ ràng là cậu ăn nhiều hơn nha.” Tạ Phỉ kéo dài giọng, nghiêm túc nói.
Đây là điển hình của việc trợn mắt nói dối. Con cá bị ăn đến chỉ còn bộ xương trên bàn kia rõ ràng là nhờ vào năng lực của Tạ Phỉ.
Cố Phương Yến lười cãi tới cùng với cậu chỉ vì chuyện này, “Ừ” một tiếng, “Tôi ăn nhiều hơn.”
Tạ Phỉ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Cố Phương Yến, tiếp tục nhắc mãi vụ ăn cua: “Gần trường học có quán hải sản nào bán cua ăn ngon không nhỉ?”
“Dựa vào kinh nghiệm năm trước của tôi, gần đây không có chỗ nào bán cua.” Cố Phương Yến đáp.
Lòng Tạ Phỉ nao nao, nghĩ lại thấy cũng đúng. Xung quanh trường toàn là cửa hàng thức ăn nhanh. Ăn cua quá mức phiền toái, lại bất tiện, không có mấy học sinh muốn ăn cả.
Cố Phương Yến bắt đầu dọn dẹp rác trên bàn, Tạ Phỉ đặt hộp đồ ăn chỗ mình lên trên để Cố Phương Yến bỏ vào túi rác sau đó gọi một tiếng: ‘Em trai à!”
“Em trai” cậu cho cậu một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tạ Phỉ ngồi thẳng lưng, chắp tay trước ngực, ngữ khí chân thành tha thiết: “Hôm nay cậu siêu cấp đẹp trai.”
Cũng coi như đã quen biết một thời gian, Cố Phương Yến sao có thể không biết nhóc con này đang có âm mưu gì, lạnh lùng bảo: “Có việc thì nói thẳng.”
“Cậu có thể làm ơn cho mèo ăn giúp tớ hôm nay được không?” Tạ Phỉ cong mắt, móc ra túi thức ăn cho mèo trong hộc bàn, đẩy đến trước mặt Cố Phương Yến.
“Còn 20 phút nữa mới vào học.” Cố Phương Yến nhìn di động, “Tự mình đi đi.”
Tạ Phỉ nằm lại về ghế, giống như con cá muối: “Tớ cho cậu một cơ hội được giao lưu với những động vật nhỏ đó.”
Thật ra là vì cậu ăn no xong không muốn làm gì, lát tan học phải nhanh rời khỏi trường nên không có thời gian. Cố Phương Yến cười lạnh: “Hôm qua cậu không cho mèo ăn, tụi nó đã đói bụng cả 24 tiếng rồi.”
“… Tớ định ăn thịt nướng xong sẽ trở về cho chúng ăn. Chắc là tụi nó cũng không đói đến mức đó đâu, cũng tự biết bắt chuột bắt chim chứ.” Tạ Phỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, không có chút tự tin nào.
Tạ Phỉ rũ mắt, nhưng cảm giác được ánh mắt sâu xa mà Cố Phương Yến đặt trên người mình. Vài giây sau bất đắc dĩ đứng dậy: “Được rồi, giờ tớ đi ngay.”
Cậu chậm rãi đứng dậy, xách túi thức ăn cho mèo đi ra một góc phòng học, đứng trước máy lạnh một lúc lâu. Mới vừa ra khỏi cửa, suýt nữa đã bị sóng nhiệt bên ngoài đẩy về lại.
Cố Phương Yến đứng phía sau cậu, duỗi tay giúp cậu đứng vững lại.
Tạ Phỉ xuống lầu cho mèo ăn, Cố Phương yến đi vứt rác ở ngay sau cậu. Đi được một đoạn, Tạ Phỉ bất chợt quay đầu lại: “Cậu đi theo tớ làm gì?”
“Sợ tâm tình cậu không tốt, ngược đãi mèo nhỏ.” Cố Phương Yến không mặn không nhạt nói.
“Tớ là loại người như vậy sao? Tớ còn chưa ăn tới mức no căng!” Tạ Phỉ trợn trắng mắt.
Lời này làm Cố Phương Yến dừng bước, trên mặt hiện ra có chút vi diệu.
“Có chuyện gì nói thẳng.” Tạ Phỉ ném lời mới vừa rồi của Cố Phương Yến trả lại cho hắn.
Cố Phương Yến đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, nhàn nhạt hỏi: “Hiện tại cậu còn chưa ăn no?”
Tạ Phỉ: “…”
Hiện tại cậu cực kỳ muốn đánh người. Cậu nhịn hai giây, hai giây sau đưa tay vẫy vẫy Cố Phương Yến.
Thời tiết cuối tháng 9 ở thành phố Lâm Giang vẫn nóng bức như cũ, nhưng mặt trời cũng lặn sớm hơn rồi. Toàn bộ sân thể dục đắm chìm trong ánh chiều tà. Không trung là những tầng mây trùng trùng, bầu trời đỏ rực như bị đốt, vừa rực rỡ vừa hoa lệ.
“Đây là ráng đỏ sao?” Tạ Phỉ kéo kéo ống tay áo Cố Phương Yến, ý bảo hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Không biết khi nào, hai người từ một trước một sau biến thành sóng vai cùng bước, Cố Phương Yến mặc áo sơ mi trắng đồng phục, bị ráng chiều ánh lên đỏ rực một mảnh.
Hắn nhìn vào mắt Tạ Phỉ, rồi theo đó giương mắt nhìn về phía không trung, thấp giọng nói: “Xem như là vậy.”
Tạ Phỉ cầm di động chụp một tấm ảnh.
Dưới tầng mây đỏ vàng cháy bỏng rực rỡ, hai người đi về phía tây nam sân thể dục. Ánh sáng xuyên qua tán lá rơi xuống cũng là màu vàng, nhảy lên những ngón tay trông như những tinh linh tinh nghịch.
Tạ Phỉ quét sơ lá rụng trên nền đá xanh, ngồi xuống đất lắc lắc túi thức ăn để triệu hoán mấy chú mèo hoang kia.
Đứa đầu tiên chạy tới chính là chú mèo Quýt, sau đó mới là mèo tam thể rồi mèo mướp. Tạ Phỉ theo thường lệ chia thức ăn cho từng đôi một để chúng nó không phải tranh nhau.
Tụi mèo phát ra âm thanh vui sướng, Tạ Phỉ rũ mắt nhìn một lát, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói với Cố Phương Yến: “Trước đó tớ định nhét một túi thức ăn cho mèo lớn dưới hộc bàn cơ. Tính ra thì túi lớn có giá hời hơn.”
“Nhưng mà túi lớn kích cỡ cũng to quá, 20 pound (xấp xỉ 9,07kg) liền. Tớ sợ để ở trong lớp có người phát hiện sẽ cười nhạo tớ. Bạn học họ Tạ lớp nào đó giấu một túi 20 pound thức ăn cho mèo trong phòng học. Cậu ta là mèo tinh hay có sở thích gì đặc biệt vậy!”
Cậu vừa nói vừa khoa tay mua chân rồi dần dần nhỏ tiếng kéo dài giọng. Sau đó nghiêng người về phía Cố Phương Yến.
“Có điều, bây giờ tớ đã có ý tưởng mới. Bạn học Cố, hay là tớ giấu túi thức ăn lớn kia ở chỗ của cậu được không? Dù sao tâm trí các bạn lớp cậu chỉ dành cho việc học hành. Hơn nữa túi đồ ăn 20 pound tuy rằng hơi lớn nhưng lại rất tiện á. Không cần phải đặt hàng liên tục, chạy đi chạy lại lấy đồ.
Cố Phương Yến: “…”
Nhóc con này ăn no uống thuốc, trong người thoải mái một chút lại bắt đầu bày trò.
“Bạn học Cố, cậu có đồng ý với đề nghị của tớ không?” Tạ Phỉ túm chặt ống quần đồng phục của Cố Phương Yến lắc lắc hai cái, đôi mắt hoa đào nhẹ cong, đáy mắt phát sáng. “Anh Cố à ~~~ cậu xem tớ không gọi cậu là em trai nữa này. Anh? Anh ơi?”
“Biết co biết duỗi.” Cố Phương Yến thu mắt nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nêu ra bốn chữ đánh giá cậu. Sau đó lạnh lùng bác bỏ đề nghị của Tạ Phỉ: “Nhưng mà không được. 20 pound thức ăn cho mèo, cậu muốn để tôi chất một ngọn núi trong lớp à?”
Ai biết Tạ Phỉ lại có góc nhìn đơn thuần kỳ lạ: “Cậu có thể dàn bằng ra rồi nằm lên á.”
“Thế tại sao cậu không tự đi mà nằm.” Cố Phương Yến nói.
Tạ Phỉ lại kéo kéo ống quần Cố Phương Yến: “20 pound không được, nếu vậy 10 pound được không?”
Cố Phương Yến: “…”
Mãi cho đến 5 phút trước lúc vào học Cố Phương Yến cũng chưa đưa ra được câu trả lời chính xác. Tạ Phỉ trở về lớp, đánh giá kệ để đồ của lớp, nghĩ cách làm sao để một túi thức ăn cho mèo 10 pound lên.
Hoàn toàn không thể nào, bên trong đều là sách vở, bài thi, giấy nháp, cùng với đồ dùng của lớp, đừng nói một túi 10 pound, để một túi 500g lên sợ cũng không vừa.
Tạ Phỉ mặt không cảm xúc đóng kệ để đồ, đi về chỗ.
8 giờ tối, kết thúc tiết tự học buổi tối của khối 10 và 11, một biển người tràn ra khỏi tọa dạy học. Tạ Phỉ đeo tai nghe lên, nhận điện thoại của anh cậu.
“Anh đang ở cửa đông trường em.” Trong tai nghe truyền đến một giọng nói mang ý cười.
Tạ Phỉ nghe anh miêu tả, cảm thấy hít thở không thông: “Cửa đông lớn như vậy, tan học rất đông người, có thể cho em một vị trí cụ thể không? Ví dụ như anh đứng ở trước cửa tiệm nào.”
Đối phương trả lời: “Em ra tới là có thể thấy anh.”
“Không phải anh lái xe tới đỗ trước cổng trường đó chứ?” Tạ Phỉ sinh ra dự cảm bất thường.
Anh cậu không thèm để ý trả lời: “Lái xe tới, nhưng không đỗ trước cổng trường.”
Tạ Phỉ nói “Được”, cúp điện thoại, theo dòng người đi xuống lầu.
Càng tới gần cổng trường, ruột gan Tạ Phỉ càng cảm thấy căng thẳng. Dần dần, cậu nghe thấy phía xa truyền đến những tiếng cảm thán kinh ngạc.
Cậu không khỏi hít sâu một cái sau đó bước nhanh hơn.
Nửa phút sau, Tạ Phỉ thấy rõ nơi phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc kia.
Một chiếc Ferrari màu đỏ dừng bên đường cái trước cổng trường, đèn đường vàng rực chiếu rọi lên đường nét thân xe làm nổi bật cả một góc. Người đàn ông tóc dài buộc đuôi ngựa đứng dựa ở đầu xe. Anh ta trông rất anh tuấn, nét đẹp thuộc vào loại cực kỳ có tính công kích. Ngũ quan lập thể thâm thúy cùng với đôi mắt xanh thẫm, bên môi còn treo ý cười. Người này mang trong mình một phần tư huyết thống Đức, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai nút trên cùng không gài, hào phóng thoải mái lộ ra xương quai xanh.
Bên cạnh anh ta còn để một bó hoa.
Một Alpha khoảng hai mấy tuổi, có vẻ ngoài gây chú ý lại còn mang theo mười phần tính xâm lược bị đông đảo người xúm lại nhìn. Có người còn móc di động ra chụp ảnh, nhưng không một ai dám bước lại gần.
Tạ Phỉ bước nhanh về phía người kia, trợn trắng mắt: “Bùi Tinh Nguyên.”
Người bị gọi giơ tay sờ sờ đầu Tạ Phỉ: “Gọi là anh.”
“Thật ra anh tới là để khoe xe đúng không?” Tạ Phỉ tức giận bảo.
“Đến cổng trường cấp 3 để khoe xe hả, anh đâu có bị khùng? Sáng nay ra khỏi nhà tình cờ lấy chiếc này thôi.” Bùi Tinh Nguyên nhún vai, đưa bó hoa bên cạnh cho Tạ Phỉ, “Chúc mừng sinh nhật.”
Bó hoa này chủ yếu được làm bằng hoa hồng kết hợp với hoa tú cầu. Màu xanh nhạt của hoa tú cầu kết hợp với vàng nhạt của hoa hồng, còng vương chút sương, gói bằng giấy gói màu bạc, nhìn qua tươi mát thanh nhã, cũng… to quá rồi đi. Tạ Phỉ đếm đếm, sương sương phải đến 20 bông hoa hồng.
Khóe môi cậu hơi run rẩy: “Biết là sinh nhật, nhưng anh có cần tặng em bó hoa to như vậy không?”
“Anh có một người bạn mở tiệm hoa, hôm nay vừa khéo trả mặt bằng không bán nữa. Anh tiện tay cầm đi một bó.” Bùi Tinh Nguyên vừa nói vừa đi vòng qua phía ghế lái, ngồi vào xe.
Tạ Phỉ nhìn hoa trong ngực nửa giây, kéo cửa xe ngồi vào, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Tinh Nguyên: “… Sau đó liền đem làm quà sinh nhật cho em luôn?”
“Tất nhiên là không phải.” Bùi Tinh Nguyên cười hừ một tiếng, chỉ chỉ ghế sau, chỗ đó để một hộp quà rất là to: “Quà của em là cái này.”
Ferrari màu đó lưu loát quay đầu, hòa vào dòng xe tấp nập. Tạ Phỉ để cả hoa và cặp sách xuống ghế sau, cầm hộp quà lại, rũ mắt bắt đầu mở quà.
Không nghĩ tới bên trong hộp quà vẫn là một hộp quà. Tạ Phỉ ngẩng đầu, khuôn mặt chết lặng: “Bùi Tinh Nguyên, anh đùa em đấy à?”
“Lễ phép một chút, gọi là anh.” Bùi Tinh Nguyên vẫn nhìn thẳng lái xe.
“Nếu mở ra vẫn là hộp quà nữa, sau khi xuống xe việc đầu tiên em sẽ làm là đánh anh.” Tạ Phỉ buồn bã nói.
Bùi Tinh Nguyên cười hừ một tiếng, không nói chuyện.
Mở đến hộp quà thứ tư, Tạ Phỉ thấy một chiếc chìa khóa.
Là chìa khóa nhà.
“Vừa lúc là đèn đỏ, Bùi Tinh Nguyên dừng xe, giơ tay xoa xoa đầu Tạ Phỉ: “Giờ em đã đủ 18 tuổi rồi, Tạ Phong Minh cũng hết quyền giám hộ rồi, mọi người rất hy vọng em sống ở đây, không ở cùng cả nhà kia nữa, cả ngày chướng khí mù mịt, bất lợi cả về thể xác lẫn tinh thần.”
***
Trên trời mây dần tản ra, ánh đèn đường rực rỡ khắp bốn phương, màn đêm buông xuống. Từ phía xa, ánh đèn xe xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào trong nhà, trần nhà thấp thoáng hiện lên một tầng sáng, lại theo xe đi xa dần, giây lát đã biến mất.
Bên trong trở về hắc ám yên tĩnh.
Sau đó không lâu, một tiếng cạch vang lên, cửa phòng khách được mở ra, đèn tự động trên hành lang còn chưa tắt, chiếu lên bóng dáng người vừa trở về.
Alpha mặc áo sơ mi trắng, khí chất thanh lãnh đạm mạc. Hắn một vai xách túi đi vào huyền quan, ấn bật đèn, đang đổi giày thì màn hình di động bật sáng, rung không ngừng, liên tiếp nhận được thông báo.
“@Anh Cố, có chuyện gì thế!” “Cậu và Tạ Phỉ rốt cuộc sao lại thế này!” “ [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]“
Thông báo đến từ group chat của hắn, Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh.
Mình và Tạ Phỉ sao lại thế này?
Cố Phương Yến không dấu vết mà cau mày lại, mở khóa màn hình. Hắn không định mở tin nhắn của Hạ Lộ, nhưng mới mở khóa, giao diện trên màn hình chính là khung chat Wechat với Tạ Phỉ.
Trước khi tan học, Tạ Phỉ bảo cậu không tìm thấy cái nhẫn của mình bèn hỏi Cố Phương Yến có phải là cậu làm rơi ở nhà hắn không? Lúc đó Cố Phương Yến đang giải một đề thi, không chú ý tới điện thoại, vừa nãy mới thấy. Hắn trả lời Tạ Phỉ lát nữa về sẽ tìm giúp cậu.
Người kia giờ còn chưa nhắn lại hắn.
Cố Phương Yến quét mắt nhìn ảnh đại diện của Tạ Phỉ, thoát ra click mở tin nhắn trong group chat.
[Hình ảnh] đều là ảnh chụp, có thể nhận ra là ảnh mới, địa điểm là trên đường trước cửa đông của trường. Trong ảnh đều là học sinh vừa tan học mà nhân vật chính là Tạ Phỉ và một Alpha lái Ferrari màu đỏ. Hai người cùng đứng nói chuyện, trông khá là thân mật.
“Hồi tối còn nghe bọn cậu rắc cơm chó* ở trong lớp 11/10, sao mà vừa tan học Tạ Tiểu Phỉ đã lên xe của người khác rồi!” (*cơm chó aka cẩu lương chắc ai cũng từng ăn nên khỏi giải thích ha)
“Người này nhìn đã biết là một Alpha! Chiếc Ferrari màu đỏ kia cũng phô trương quá rồi. Còn tặng hoa! Là hoa hồng đó! Còn sờ đầu Tạ Phỉ nữa!“
“Anh Cố, là người sao có thể nhịn nổi! Đỉnh đầu cậu sắp mọc sừng rồi kìa! Cậu còn không tỏ thái độ gì ư?!“
Hạ Lộ hóa thân thành máy đánh chữ điên cuồng rít gào, tin nhắn cứ một đoạn một đoạn mà tới liên tục. Cố Phương Yến nhấn mở ảnh được gửi tới, lướt xem từng cái, từng cái một. Sau khi xem xong ấn khóa màn hình, tiến vào phòng khách.
Hắn mím môi, đáy mắt lòe lên một đốm sáng, nhưng không hề có độ ấm.
Tinh-
Lại có thông báo mới.
Lần này là tin nhắn của Tạ Phỉ, 3 cái liên tiếp.
Cậu nói: “Hình như tối qua lúc tắm rửa tớ có tháo nhẫn ra, chắc là ở trong nhà tắm.”
“Làm phiền anh Cố rồi ~“