“Ngược lại cũng không cần phải như vậy.” Tạ Phỉ trịnh trọng, “Vì giảm bớt gánh nặng cho bạn học, đây là chuyện nên làm.”
“Vậy có phải còn nên thưởng cho cậu thêm một lá cờ hay không? Khen ngợi cậu có công vì bạn học phục vụ? Cố Phương Yến thiếu chút nữa bị tức đến bật cười, giọng nói lạnh tanh.“… cậu không cần nghiêm túc như vậy đâu.” Tạ Phỉ thấp giọng, tiếp theo lại lùi về phía sau nửa bước, nói nhanh: “Thật sự xin lỗi, tớ sai rồi, lần sau tớ nhất định sẽ khống chế tay mình!”
Vẻ mặt của cậu vô cùng thành khẩn, mặt hơi cúi xuống. Bởi vì mới tỉnh ngủ, khóe mắt còn hơi phiếm hồng nhìn giống như một chú thỏ trắng nhỏ, căn bản chọc người không thể phát giận.
Trong đầu Cố Phương Yến nhảy ra từ “Cố ý ra vẻ”. Đánh giá Tạ Phỉ vài giây, càng thêm cảm thấy câu đó rất phù hợp với người này. Khuôn mặt vạn năm nghiêm túc nhả ra hai chữ: “Được rồi.”
“Anh Cố thật là đại nhân đại lượng, anh Cố cậu thật sự là một người tốt.” Tạ Phỉ cười rộ lên, ngữ khí đặc biệt vui vẻ, tiếp theo quay đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng học bọn họ, lại nói: “Còn nửa phút nữa là vào học, tớ về trước nha, bai bai Cố ca.”
Nói xong liền chuồn, còn nhanh hơn thỏ.
“Tại sao cậu ấy lại phát thẻ người tốt cho cậu vậy?” Hạ Lộ vây xem toàn bộ quá trình, cười đến mức vỗ bàn, “Còn chấm cho cậu 119 điểm, có phải là muốn gọi cứu hỏa tới giúp cậu hạ hỏa không ha ha ha ha!”
(119 là số điện thoại khẩn cấp gọi cứu hỏa ở TQ)
Cố Phương Yến ném bài thi lên trên bàn, mặt không biểu tình liếc Hạ Lộ một cái. Người kia lập tức quay người lại, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm bảng đen.
Tạ Phỉ trở về chỗ ngồi, thời gian cô chủ nhiệm Trần Mẫn và cậu đi vào lớp cách nhau không sai biệt lắm.
Cậu mở sách ra, nhưng Trần Mẫn không bắt đầu giảng bài luôn, mà dùng ánh mắt quét qua một vòng tất cả mọi người trong lớp, cao giọng bảo: “Học kỳ này khai giảng đã một tuần, thứ hai tuần sau toàn trường tiến hành thi kiểm tra hàng tuần.”
Kiểm tra hàng tuần? Tạ Phỉ sửng sốt. Cũng không phải học sinh lớp 12, có cần thiết mỗi tuần đều phải kiểm tra không?
Tạ Phỉ đang muốn chọc Bàn trước hỏi rõ ràng, lại nghe thấy Chị Mẫn nói:
“Mọi người hẳn cũng rất rõ ràng, tuần thứ hai học kỳ mới tiến hành kiểm tra là truyền thống xưa nay của trường học chúng ta. Chính là muốn dùng thành tích lần kiểm tra tuần đầu tiên nhắc nhở mọi người, kỳ nghỉ chỉ lo chơi không học tập, tạo thành hậu quả vô cùng nguy hiểm thế nào.”
“Hôm nay là thứ sáu, hai ngày kế tiếp không phải đến lớp, hy vọng mọi người ôn tập thật tốt.”
“Cho nên… nội dung thi giống thi học kỳ hả?” Tạ Phỉ hoảng hốt một chút, rốt cuộc lấy ngón tay chọc Bàn trước.
“Không sai.” Bàn trước quay đầu lại, “Tương đương với chúng ta mỗi đầu và cuối học kỳ đều phải tiến hành thi học kỳ, đây là tiến hành đả kích tiếp nối với học sinh.”
Biểu cảm trên mặt Tạ Phỉ dần dần biến mất, khuôn mặt có vài phần chết lặng. Đối với người khác mà nói, đó là nội dung học trước kỳ nghỉ hè, nhưng đối Tạ Phỉ thì mấy thứ này là kiến thức của một năm trước.
Học một năm trước cùng với không học, có gì khác nhau không vậy?
“Mình không nên ở chỗ này… ” Tạ Phỉ ghé lên bàn học, phảng phất như một con cá mắm tuyệt vọng.
Bàn trước an ủi Tạ Phỉ: “Đừng khẩn trương, chúng ta là lớp Quốc Tế, bầu không khí tương đối phân tán nhàn nhã…”
Tạ Phỉ càng tuyệt vọng: “Lớp Quốc Tế càng xem trọng điểm GPA* đó có được không?”
(GPA là viết tắt của cụm từ Grade Point Average nghĩa là kết quả học tập trung bình của học sinh, sinh viên theo hệ thống giáo dục Mỹ. Lấy tổng điểm trung bình của các môn sau đó chia đều cho từng môn sẽ ra điểm GPA)
Cũng may các giáo viên còn có vài phần tốt bụng, buổi chiều cũng không giảng bài mới, cho mọi người ôn tập chương trình của học kỳ trước.
Thứ sáu, trừ học sinh khối 12 đều không phải học tiết tự học buổi tối. Sau khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, học sinh khối 11, 12 như ong vỡ tổ lao ra ngoài cổng trường giống như trốn khỏi ngục giam, khối 12 tiếp tục rơi nước mắt phía sau song sắt trường học.
Vưu Sâm cùng Tạ Phỉ cơm nước xong, chậm rì rì trở về phòng học. chôn chân dưới làn gió của máy điều hòa già như ông cụ.
Mỗi một ngày trôi qua, thời gian mặt mặt trời lặn sẽ sớm hơn một chút. Phía xa xa hoàng hôn đỏ như lửa bị một rặng núi một ngụm một ngụm nuốt hết, chỉ còn dư lại ráng mây đỏ khắp trời. Tạ Phỉ ngắm nhìn, móc ra một túi que cay trong hộc bàn, xé mở miệng túi ăn một cách thong thả ung dung.
Thời gian bây giờ còn quá sớm, cậu còn chưa muốn về nhà… Không, phải nói là nơi ở mới đúng.
Lại đợi ở trong phòng học một lúc, chờ sắc trời lại tối thêm một ít, mới thu dọn cặp sách, cầm theo túi thức ăn cho mèo rời khỏi.
Trong trường học có mấy con mèo hoang, hằng ngày qua lại tại góc Tây Nam sân thể dục. Tạ Phỉ dùng tốc bộ tản bộ đi qua, rải một chút thức ăn cho mèo lên mặt đất. Không bao lâu liền dẫn ra một chú mèo cam.
(Gốc là Quất miêu)
Mèo cam thông thường ăn tốt sẽ béo tròn, nhưng chú mèo nhỏ lưu lạc này vừa gầy lại nhỏ xíu, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Nó rất nhanh đã ăn xong thức ăn Tạ Phỉ rải lần đầu, không thỏa mãn ngẩng đầu kêu meo meo. Tạ Phỉ nhanh tay lại rải thức ăn xuống lần thứ hai.
Một lát sau lại có hai chú mèo ngửi thấy mùi đồ ăn bị đánh động, bước từng bước nhỏ tiến lại. Tạ Phỉ mua thức ăn cho mèo túi nhỏ nhất, 500g, lập tức đã vơi đi non nửa.
“Các cậu xem bài post trên diễn đàn kia chưa?” Có mấy nữ sinh đi ngang qua phía sau Tạ Phỉ, tiếng các cô nói chuyện phiếm liền truyền đến.
“Tớ cảm thấy couple Giáo thảo x Cấp thảo, hay Giáo bá x Cấp thảo tớ đều muốn ship! Thật khó chọn hay bỏ cái nào hu hu hu…”
“Tớ thì không giống cậu, tớ chèo thuyền Giáo thảo x Giáo bá x Cấp thảo, thuyền ba người luôn!”
“Khẩu vị của cậu thật nặng… ”
Đương sự Tạ Phỉ không nghĩ tới chính mình có ngày bị người ship couple như thế này, vừa tức giận vừa buồn cười.
Những nữ sinh kia nói vài câu xong tiếng nói liền biến mất, Tạ Phỉ chỉ đợi các cô đi xa, tiếp tục cho mèo ăn.
Cậu cho mèo ăn một cách cẩn thận, không sờ không vuốt. Ngồi trên mặt đất lát đá xanh nhìn bọn nó ăn, thấy bọn nó ăn no xong nối đuôi rời đi.
Nơi này là một góc nhiều cây rậm rạp, ánh sáng bị tầng tầng lớp lớp lá cây che đi, lưu lại một chút bóng mờ. Sơ mi trắng trên người Tạ Phỉ cũng ảm đạm xuống, tại nơi bí ẩn hư ảo dần dần trở nên mơ hồ.
Tạ Phỉ rất gầy, khi cậu khom lưng đường cong ở sống lưng có vẻ lộ ra gần hết. bóng dáng dưới sắc trời tối tăm nhìn qua có chút cô độc.
Cố Phương Yến đứng ở cách đó không xa, không nghĩ ra vì sao một người có thể đột nhiên giương ô cười lớn chạy tung tăng như vậy lại có quan hệ với hai chữ này. Nhưng cố tình sự thật lại như thế, ngay cả những ngọn gió quanh thân cậu đều có vẻ trống vắng, tựa như đám mèo lưu lạc kia, tìm không được chỗ để về.
Dần dần, mèo đều đã đi hết, nhưng Tạ Phỉ vẫn ngồi im không nhúc nhích. Cố Phương Yến thu lại ánh nhìn, đi về phía cậu: “Ở chỗ này làm gì?”
“Cho mèo ăn.” Tạ Phỉ ngẩng đầu, lắc lắc nửa túi thức ăn cho mèo còn lại, đáy mắt có chút kinh ngạc. “Còn cậu tới nơi này làm cái gì?”
Cảm giác cô độc trên người cậu đã biến mất. Trong chớp mắt, khi Cố Phương Yến mở miệng, cảm giác kia đã biến mất không còn một mảnh, không tìm được nửa điểm dấu vết. Phảng phất như cái điều vừa rồi chứng kiến chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác.
“Đi ngang qua.” Cố Phương Yến nhàn nhạt trả lời.
Tạ Phỉ cười rộ lên, “Đi ngang qua có thể đi một nơi trong góc tối như thế này hả?”
Cố Phương Yến hỏi lại cậu: “Vì sao lại không thể?”
Một tia ánh chiều tà cuối cùng nơi chân trời cũng tan hết, màu xanh sậm cuối cùng cũng phủ kín trời cao. Trên sân thể dục không có đèn, Cố Phương Yến một vai đeo ba lô, trên tay bưng một ly cà phê, khuôn mặt biến mất ở trong bóng đêm, nhìn không rõ cảm xúc.
Chỉ là bình thường trên mặt người này vốn cũng luôn không có cảm xúc gì.
Sân thể dục lớn như vậy, chỗ này xem như ở trong góc nhưng cũng không quá bí mật. Thời điểm học thể dục, luôn có nữ sinh đến nơi này nói chuyện phiếm ríu rít.
Tạ Phỉ nhìn hắn trong chốc lát, gật gật đầu, nói theo hắn: “Cậu nói đúng.”
Lúc này, đám người chơi bóng ở sân bóng rổ bên cạnh cũng tan cuộc, vỗ bóng thuận đường đi thẳng tới cửa sân thể dục. Cùng với tiếng vang thùng thùng, một người nói: “Lâm Húc Quân bây giờ cũng thật sự to gan —— lúc mấy người đàn em của cậu ta đi tìm Tạ Phỉ gây phiền toái, là do Cố Phương Yến đi quản. Dưới tình huống này cậu ta cư nhiên lại dám trực tiếp chạy tới muốn cùng Tạ Phỉ nói chuyện yêu đương!”
“Lâm Húc Quân kỳ thật có chút địa vị, bằng không làm sao có thể ở Nhất Trung hoành ba năm!”
“Lúc này tiết mục đều trở nên có chút gay cấn rồi, mẹ nó nếu mà lại lòi ra thêm người thứ tư thì càng có thể chơi vui vẻ.”
Thật là xem náo nhiệt không chê việc lớn*.
(*Phản ánh tâm lý của những người chỉ quan tâm đ ến nội dung của sự việc, nhưng không thông cảm với các nhân vật trong đó, tìm hiểu chuyện riêng tư và nỗi buồn của người khác làm niềm vui cho mình.)
Tạ Phỉ cảm thấy hôm nay nhất định là trời cao bắt cậu phải bị đàm tiếu vây quanh, Cậu nhịn không được cười nhạo một tiếng, bảo: “Người của trường học các cậu thật sự rất bát quái.”
“Cũng là trường học của cậu.” Cố Phương Yến sửa đúng lại.
Tạ Phỉ ngẩng mặt, làm động tác nắm microphone, nắm tay lại đưa về phía Cố Phương Yến: “Anh Cố, có thể phỏng vấn cậu một chút, cậu có tâm tình gì khi được treo lên bài post hot đầu diễn đàn?”
Cố Phương Yến: “Cậu không phải cũng trên đấy sao.”
Tạ Phỉ đại khái là một diễn viên Xuyên kịch trời sinh, tuyệt kỹ biến sắc mặt này đã dày công tôi luyện được thành thục. Giây tiếp theo đã thấy cậu ôm cánh tay rùng mình, run rẩy nói: “Cho nên tớ đang cực kỳ căng thẳng đó.”
“……”
Cố Phương Yến cảm thấy mình vừa nãy có thể là mắt mù rồi, mới từ trên người “thứ” này nhìn ra hai chữ cô độc. Hắn xoay người định đi, nhưng còn chưa đi được hai bước lại nghe thấy Tạ Phỉ gọi mình một tiếng.
“Anh Cố.”
Thanh âm hạ thấp, nghe có chút do dự.
Tạ Phỉ thật sự do dự.
Tuần tới về trường liền phải kiểm tra, nói thật thì cậu có chút lo âu.
Dựa theo thông lệ cũ của các trường khác, kỳ thi đầu tiên đã được định sẵn là sau tháng thứ nhất, nội dung kiểm tra chính là chương trình học của tháng thứ nhất, cho nên cậu không quá lo lắng. Cậu vốn là người thuộc về nhóm học sinh có thành tích tốt. Một tháng, ba mươi ngày, dù học đuổi bài nhanh hay chậm, kiểm tra ra kết quả chắc chắn cũng không đến mức khó coi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Nhất Trung khai giảng xong còn phải tiến hành kiểm tra nội dung chương trình học của kỳ trước, quả thực là đánh đòn cảnh cáo tới cậu.
Cuộc đời này của Tạ đại thiếu gia, trước giờ còn chưa từng phải buồn phiền vì một kỳ thi be bé. Cậu rất nhanh đã nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Thời gian ôn tập còn hai ngày và thêm một buổi tối, mà nội dung ôn tập bao gồm tất cả kiến thức của học kỳ trước. Muốn đọc lại tất cả sách học kỳ trước một lần là giải pháp không thực tế, nhưng cậu có thể xem lại vở ghi chép và những kiến thức trọng điểm.
Có điều bạn bè Tạ Phỉ quen biết ở Nhất Trung đều là học sinh khối 12, kỳ thi cuối tuần tổ chức cho toàn trường, đề thi của khối 12 lại là toàn bộ nội dung của ba năm cấp ba. Nhất thời cậu không có cách nào mượn được đầy đủ vở ghi.
Tạ Phỉ còn đang lo lắng, vừa lúc lúc này Cố Phương Yến lại xuất hiện.
Xem tư duy logic cậu ta thể hiện ra trên bài thi toán học lần trước có thể thấy, Cố Phương Yến hẳn là loại học sinh có thành tích rất tốt. Suy nghĩ của cậu ta vô cùng có trật tự, quan trọng nhất chính là, cậu ta còn trình bày thỏa đáng, nêu ra trọng điểm. Cố Phương Yến quả thực là mưa đúng lúc, thuốc cứu mạng, nhưng ——
Nhưng mà Tạ Phỉ và Cố Phương Yến kỳ thật một chút cũng không thân, thậm chí buổi sáng mượn bài thi của người ta, chưa trả lại mà còn chấm điểm giùm người ta luôn. Tuy rằng Cố Phương Yến không nói gì cậu nhưng không đại biểu chuyện này không tồn tại. Hơn nữa, việc này còn có thể tính là một vết nhơ rồi. Ai biết cho người kia mượn vở ghi lần nữa, cậu ta có thể lại vung tay viết lời phê lên không chứ?
Tạ Phỉ rối rắm đến cực điểm, gọi Cố Phương Yến dừng lại xong, lại không có gan mở miệng. Cậu liếc nhìn Cố Phương Yến một cái, thu hồi ánh mắt, không được hai giây lại ngẩng đầu.
Ánh mắt cậu lạc vào ly cà phê trên tay Cố Phương Yến.
Cố Phương Yến phát hiện điểm này, đưa cà phê đổi sang cầm ở tay khác. Tầm mắt Tạ Phỉ dịch theo, Cố Phương Yến nhướng mày, đưa cà phê đổi lại về tay vừa rồi, tầm mắt Tạ Phỉ vẫn đuổi theo.
Hắn đổi một bên, ánh mắt Tạ Phỉ lại chuyển một lần.
Tình cảnh này có điểm giống lấy gậy trêu mèo để đùa mèo con.
Tạ Phỉ rất nhanh đã phản ứng lại, mở to mắt trừng Cố Phương Yến.
“Gọi tôi làm gì?” Cố Phương Yến hạ tay xuống, thấp giọng hỏi.
“Không có gì, tớ gọi gọi vậy thôi.” Hai vai Tạ Phỉ sụp xuống, lựa chọn từ bỏ giãy giụa đối diện với sinh tử.
“Thứ hai tuần sau có kỳ thi, tuần này thông thường không bố trí bài tập, cậu muốn tìm tôi mượn vở ghi học kỳ trước?” Thế mà Cố Phương Yến lại lý giải rối rắm cùng do dự của Tạ Phỉ một cách thần kỳ.
Tạ Phỉ vèo một cái ngẩng đầu, nụ cười tươi tắn xinh đẹp lại còn chân thành: “Hoàng Thượng ngài thật là liệu sự như thần.”
Cố Phương Yến tiếp tục nói: “Nhưng cậu cũng biết, đó là vở ghi của học kỳ trước.”
“Cho nên… ” Trong lòng Tạ Phỉ dâng lên một chút dự cảm không may.
“Cho nên đồ của học kỳ trước, học kỳ này người bình thường đều sẽ không mang.” Cố Phương Yến nheo mắt nhìn cậu, ngữ khí sâu kín.
Cái loại cảm giác hít thở không thông đã trở lại.
“Cậu nói cũng thật có lý.” Khoé miệng Tạ Phỉ rũ xuống, nâng móng vuốt lên xua hai cái, “Vậy mời ngài đi thong thả, không tiễn.”
Tốc độ trở mặt cũng quá nhanh rồi, Cố Phương Yến nhìn thấy chợt muốn cười, nhưng mặt ngoài vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ. Cố Phương Yến thưởng thức bộ dáng uể oải của “sinh vật Tả Phỉ” một chút sau đó nói: “Cửa hàng photo sau trường học có bán ghi chép và tư liệu.”
Tạ Phỉ còn đang uể oải bỗng ánh mắt sáng ngời: “Cảm ơn anh Cố!”
Hai ngày cuối tuần, Tạ Phỉ khóa trái mình ở phòng ngủ. Tài liệu giảng dạy của Nhất Trung cùng trường học trước kia của cậu có khác một chút, nhưng tổng thể không nhiều. Cậu còn đào ra đề thi cuối kỳ và mấy đề luyện tập của học kỳ trước ở cửa hàng photo. So sánh với vở ghi cậu đã đánh dấu trọng điểm, nhanh chóng làm một hai bộ đề.
Lý Hoá Sinh và Toán học cứ như vậy ứng phó qua, Tiếng Anh Tạ Phỉ cũng không lo lắng. Trong thời gian tạm nghỉ học môn duy nhất không kém đi chính là tiếng Anh, vẫn luôn nhàn nhã làm đề.
Về phần ngữ văn…
Tạ Phỉ học vài bài thơ trọng điểm, tâm nói còn lại mặc kệ cho số phận đi.
Hình thức thi ở Nhất Trung theo sát từng bước của thi đại học, sáng ngày đầu tiên là môn ngữ văn, buổi chiều thi toán học, sáng hôm sau thi tổng hợp các môn, còn chiều thì là tiếng Anh.
Buổi tối không có tiết tự học buổi tối, thi xong là có thể dọn dẹp một chút rồi về nhà, đối với đại đa số học sinh mà nói, hai ngày này nhẹ nhàng hơn bình thường nhiều.
Nhất Trung ra kết quả và thứ hạng cũng mau, thoải mái mà vượt qua buổi tối thứ ba. Ngày thứ tư trở lại trường học, chính là một hồi xử tội công khai.
Sáng sớm trên bảng thông báo đã dán bảng thành tích. Tạ Phỉ cắn bánh quẩy đi ngang qua, nhìn thấy nơi đó đang vây đầy người, có người cười có người gào khóc, không khỏi nhớ tới 《 Phạm tiến trúng cử 》.
Tạ Phỉ không thò lại gần, dù sao chờ lát nữa tới lớp, phiếu điểm sẽ được phát tới tận tay. Thế nhưng có người không chịu nổi cue*(nhắc tới) cậu.
“Ê ê Tạ Phỉ, thế mà kiểm tra được xếp hạng 60 nha.”
Từ “thế mà” trong giọng cậu ta chính là một giọng điệu hâm mộ.
Trong lòng Tạ Phỉ bảo hạng 60 đã hâm mộ như thế, nếu thi được hạng nhất có phải sẽ quỳ lạy luôn không.
Kết quả giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy một câu:
“Đứng đầu khối 11 quả nhiên lại là Giáo thảo, sao cậu ấy có thể giỏi như vậy! Quá ngầu rồi!”
Giọng nói chứa đầy tình cảm mênh mông mãnh liệt.
Tạ Phỉ: “……”
Chỉ là… hạng 1 của khối thế mà lại là Cố Phương Yến?
Tạ Phỉ dừng bước, quay đầu nhìn dòng cao nhất trên bảng thành tích kia.
“001 Cố Phương Yến, tổng điểm: 692”.
Kỳ thi khai giảng của Nhất Trung từ xưa tới nay mục đích chủ yếu để đả kích học sinh. Mấy năm nay hạng nhất mỗi khối tổng điểm đều chưa đến 700. Chẳng qua, điểm toán học của hắn đạt tối đa.
Nhìn xuống chút nữa để tìm, Tạ Phỉ không tìm được tên của mình, cậu không thể không đem tầm mắt dịch về phía tờ giấy thứ hai, ở đoạn giữa thì tìm được: “066 Tạ Phỉ, tổng điểm: 653”.
Xếp hạng còn rất cát lợi, nhưng còn không được xếp trên cùng một trang giấy với hạng 1 nên có vẻ chênh lệch khá xa.
(Số 6 mang ý nghĩa là lộc, vậy ý nghĩa của số 66 là song lộc)
Tạ Phỉ hít sâu một hơi, quay đầu trở về lớp học.
Bạn học bàn trước hiển nhiên bị thành tích đả kích, ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị bài ôn tập làm đề luyện tập.
Tạ Phỉ cũng có chút bị đả kích đến. Tuy nói rằng sớm đã đoán trước, nhưng trước đây cậu thi xếp hạng toàn khối không bao giờ rớt ra khỏi trang giấy đầu tiên. Lần này lại đối lập, trong lòng chung quy không dễ chịu.
Cậu không khỏi nhớ tới Cố Phương Yến, và cái người khi nhắc tới hắn dùng từ “quả nhiên lại”. Tạ Phỉ đứng ở chỗ ngồi một lát, chọc bả vai bàn trước hỏi: “Cố Giáo thảo thường xuyên thi được hạng nhất?”
“Không phải thường xuyên.” Bàn trước quay đầu lại “Là mỗi lần đều giành hạng nhất.”
Tiếp theo niết tay thành quyền đấm bàn: “Cho nên tiểu Tạ, cậu nhất định phải cố lên, đẩy vị trí thứ hai kia xuống dưới!”
Tạ Phỉ uống một ngụm sữa đậu nành: “Nếu có thể giành hạng hai, tớ vì sao không đi giành hạng nhất?”
Cậu có chút muốn phân cao thấp với Cố Phương Yến.
Ai ngờ sắc mặt Bàn trước hiện lên một chút thẹn thùng, trả lời cậu: “Không thích hợp.”
Tạ Phỉ: “?”
Bàn trước nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói nhỏ: “Từ xưa đến nay, hình như không có Omega nào thành công ở trên Alpha đâu.”
Tạ Phỉ: “……”
Huynh đệ, tôi nghi ngờ cậu đang đề cập đến cái màu vàng, nhưng tôi không tìm thấy chứng cứ. [*]
Tác giả có lời muốn nói:
Cố ca: Nghe nói có người muốn làm tôi?
()