Ngày Đêm Khát Tình

chương 11: chúng ta khác nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Ga giường lụa màu đỏ rượu, vừa giản dị lại vừa hoa mỹ. Omega thon thả trắng nõn, nằm khỏa thân trên đó.

Đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.

Màu đỏ rượu và làn da trắng nõn đối lập mạnh mẽ khiến cho mắt Alpha bùng cháy, từng tấc du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể đều bị khơi lên. Lâu Độ sờ từ bắp chân Trì Cảnh, sờ lên trên. Khi sờ đến vai, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên đầu vai tròn trơn bóng, để lại mấy dấu hôn đỏ hồng rồi mới lưu luyến rời đi. Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại.

Tóc Trì Cảnh đã được sấy khô, cũng lâu rồi chưa cắt nên hơi dài, xuôi theo tai cậu. Mái tóc mềm mại ấy ôm lấy gương mặt lạnh lùng xinh đẹp làm cậu trở nên ngoan ngoãn vô cùng.

"Vợ ơi, em có muốn làm không?" Đã giờ sáng rồi, Trì Cảnh chạy từ nhà đến đây chắc chắn rất mệt. Lâu Độ đã cứng lắm rồi nhưng lại muốn để cậu được nghỉ ngơi.

Đúng là Trì Cảnh mệt thật, còn hơi buồn ngủ nữa. Nhưng bị Lâu Độ sờ mó, hôn hít thoải mái quá nên cậu vẫn muốn làm tiếp.

Lâu Độ nằm nghiêng, ôm Trì Cảnh, ngón tay thâm nhập vào hậu huyệt phía sau, đôi môi thì dịu dàng hôn vai cậu, nói: "Vậy thì anh sẽ cố gắng nhanh một một chút nhé, bé ngoan."

"Ừ..." Trì Cảnh nhắm mắt. Cậu cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ. Làn sóng tình ập tới khiến cho cả người cậu nóng lên, tất cả lỗ chân lông như nở ra. Hơi thở cậu trở nên nóng rực.

Biên độ động tác của Lâu Độ không quá lớn, nhưng vào rất sâu. Anh thúc vào trong nơi ấm nóng, ẩm ướt tuyệt diệu kia, mỗi lần thúc đều vô cùng thoải mái, cực kì suиɠ sướиɠ. Trì Cảnh càng trở nên mơ hồ hơn, thuận theo khát khao của cơ thể, đòi Lâu Độ: "Lâu Độ, sờ..."

Lâu Độ không nghe rõ Trì Cảnh nói gì, nhưng như thể tâm linh tương thông, ngậm lấy tai cậu, một tay xoa nắn đầu ngực, một tay sờ hạ thân của cậu. Anh khiến cho cậu sướng đến mức nấc nhẹ, cảm giác như bay lên không trung, chìm trong tầng mây trên cao, được vô số đám mây mềm mại bao bọc, vỗ về.

"Lâu Độ ưm a... ông xã... chồng ơi..." Trì Cảnh ngửa cổ, toàn thân run lên. Giọng cậu rất nhẹ, nói rất chậm, nhưng lại lộn xộn: "Thô quá... muốn ngủ, ưm, muốn..."

"Ừ, ngoan. Vợ ngoan của anh..."

Lâu Độ cũng có cảm giác mê mang như say. Tìиɦ ɖu͙ƈ xâm chiếm đại não anh, bảo bối anh ôm trong lòng vừa nóng ấm vừa mềm. Phân thân anh vùi sâu vào bên trong hậu huyệt mềm mại ẩm ướt mê người kia. Lâu Độ không thể nghĩ được bất kì cái gì nữa, chỉ dựa vào bản năng mà làm Trì Cảnh. Phần hông thúc tới liên hồi, phân thân đẩy vào bên trong, gõ vào cửa mình.

"Chúc mừng... kỉ niệm năm ngày cưới, bà xã..."

...

Không biết đến khi nào, căn phòng lại quay về không khí im lặng ban đầu. Vệt màu xanh trước bình minh lách qua khe hở cửa sổ, rơi trên tấm thảm lông mịn, mềm mại và yên tĩnh.

Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau, say ngủ trên chiếc giường lớn màu đỏ rượu, chỉ có tóc mai kề cận bên nhau, vẫn chưa tan hết làn sóng tình nồng cháy vừa rồi, quyến luyến chẳng chia xa.

Lúc Lâu Độ tỉnh dậy, Trì Cảnh đã không ở bên cạnh anh. Lâu lắm rồi anh không được ngủ thỏa thích cho đến khi tự tỉnh lại như hôm nay. Ngồi dậy gãi đầu, Lâu Độ lại vùi mặt vào chiếc gối tối qua Trì Cảnh gối đầu, hít hà chút hương pheromone còn vương lại, ngoạc mồm ra gào: "Vợ ơi!"

Trì Cảnh mặc áo ngủ lụa màu xanh lá cây sẫm, ngồi trên sô pha uống cà phê, đọc tài liệu trợ lí gửi. Nghe thấy tiếng Lâu Độ gọi, mặc kệ anh, tắt tài liệu đi rồi mới thong thả cầm tách cà phê đi đến cửa phòng ngủ.

Lâu Độ vẫn trần như nhộng, ôm gối của Trì Cảnh, lộ ra nửa cái lưng với nguyên cả cái mông.

Trì Cảnh: "..."

Lâu Độ quay đầu lại thấy Trì Cảnh vào, bắt đầu làm nũng: "Vợ ơi anh không muốn dậy."

Trì Cảnh lạnh lùng: "Ninh Chu đến giục anh hai lần rồi."

Lâu Độ thở dài.

"Nghiêm Tư Bách muốn thảo luận với anh việc tìm khu vực cung ứng cho quân đội ở hành tinh X. Sáng nay em đã xem tình hình ở hành tinh X rồi. Không được động đến Khu , Khu và Khu , ngoài ra còn phải sắp xếp di dân để tránh nguy hiểm. Khu là đất ngành công nghiệp nặng, theo thống kê mới nhất thì công nghiệp lớn ở khu này khó có thể chuyển dịch được, không cần cân nhắc. Mặc dù vị trí Khu tốt, đất rộng người thưa, nhưng được bảo vệ sinh thái khá tốt, nếu như làm khu vực cung ứng cho quân đội thì sẽ phá hỏng sự đa dạng sinh học ở đây, vi phạm luật bảo vệ môi trường của Liên Minh. Mặc dù môi trường ở Khu khá phức tạp, khí hậu ẩm ướt, nhưng nếu để quân đội đến đây thì vấn đề này cũng sẽ được giải quyết dễ dàng..."

Lâu Độ nhìn Trì Cảnh lạnh lùng phân tích vấn đề khu vực cung ứng của hành tinh X, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

"Vợ ơi."

Trì Cảnh bị cắt lời, hơi khó chịu, nhíu mày. Nếu như ở hội nghị của mình mà bị người khác cắt lời, chắc chắn người này bị cậu đuổi ra khỏi phòng ngay lập tức. Nhưng người này bây giờ là Lâu Độ.

Trì Cảnh vẫn tốt tính, hỏi: "Sao thế?"

"Em giỏi quá đi à." Ấy thế mà dậy sớm giúp anh xử lí công việc! Việc xem các tài liệu liên quan rồi đưa ra kết luận đâu phải chuyện có thể hoàn thành trong một hai phút. Vợ anh vì để cho anh ngủ thêm mấy tiếng nữa mà không biết sáng nay đã làm biết bao nhiêu là việc rồi. Lâu Độ lăn đến cuối giường, vẫy tay với Trì Cảnh: "Lại đây đi em."

Trì Cảnh nhíu mày, tỏ vẻ không tình nguyện, bất động hai giây rồi vẫn cất bước đi về phía Lâu Độ.

Lâu Độ quăng cái gối đi, ôm lấy eo Trì Cảnh: "Sao vợ anh lại tốt với anh thế không biết."

Trì Cảnh làm ngơ, chỉ quan tâm đến việc công: "Tốt hơn hết là trong phút nữa anh phải trả lời Nghiêm Tư Bách. Ngoài ra, em đã hẹn giờ tổ chức hội nghị với anh ta rồi, giờ bắt đầu."

Lâu Độ lăn mấy vòng về đầu giường, lấy quang não. Sau đó anh trả lời Nghiêm Tư Bách, xác nhận địa điểm khu vực cung ứng, bỏ ngoài tai lời trào phúng của Nghiêm Tư Bách đầu bên kia, ngắt điện thoại. Dù sao cũng chỉ là mấy lời ghen tị anh có bà xã ở bên thôi mà. Xong việc, Lâu Độ lại lăn mấy vòng về cuối giường, ôm lấy Trì Cảnh: "Xong rồi, nghe em, đặt ở Khu . Vậy bây giờ chúng mình có ít nhất tiếng để làʍ ŧìиɦ." Nói rồi, anh kéo Trì Cảnh ngã xuống giường.

Trì Cảnh vội ngăn anh lại, giơ cao tách cà phê trên tay, không để nó bị đổ: "Cà phê! Cà phê!"

Lâu Độ dứt khoát cầm lấy cái tách trên tay cậu, uống cạn sạch. Anh đặt cái tách rỗng lên cái kệ ở cuối giường, kéo Trì Cảnh vào giữa giường lớn.

Trì Cảnh vốn chỉ khoác áo choàng ngủ bên ngoài. Lôi kéo một hồi như thế, dây buộc áo choàng tuột ra, lộ ra làn da trắng mịn như ngọc. Lâu Độ hưng phấn bừng bừng mở quà kỉ niệm ngày cưới và quà sinh nhật của mình, bắt đầu tỏa pheromone của mình ra. Cấm dục đã lâu, lại lăn lội vất vả ở bên ngoài, lúc nào Lâu Độ cũng phải kiềm chế, thu pheromone của mình lại. Đã rất lâu rồi anh không được thỏa mải tỏa pheromone ra như vậy. Dù sao tối hôm qua cũng chỉ là bữa ăn nhẹ khai vị thôi, bây giờ mới là món chính.

Anh vừa tỏa ra hương Tequila lâu năm, bạn đời lập tức bị anh gợi lên du͙ƈ vọиɠ. Hương đào ngọt lập tức tỏa ra khắp phòng, quấn quít hòa quyện với mùi Tequila, càng ngày càng nồng, càng ngày càng nóng.

Họ trao cho nhau nụ hôn đượm mùi cà phê. Sau đó, tay chân quấn quít lấy nhau. Dùng hai tay, dùng đôi môi, dùng hơi thở để lấy lòng người thương, để yêu chiều từng tấc da tấc thịt của người yêu.

Thời gian dư dả, màn dạo đầu kéo dài rất lâu, không ai thấy mất kiên nhẫn cả, cho đến khi ngọn lửa dục bùng cháy đến cực điểm. Từng tế bào đều đang kêu gào, khát khao kịch liệt hơn nữa, thân mật hơn nữa.

Lúc phân thân của mình vùi vào trong hậu huyệt ấm nóng ẩm ướt của Trì Cảnh, Lâu Độ như thể bừng tỉnh, cả người cứng đờ, bất động nhìn Trì Cảnh. Trì Cảnh vốn đang nhắm mắt, hơi thở gấp gáp khó nhịn. Cậu không thấy Lâu Độ làm gì tiếp bèn mở mắt, nhìn anh đầy hoài nghi.

Lâu Độ không biết phải làm sao, lại có chút mong chờ nhỏ nhoi. Anh đẩy phân thân mình vào sâu hơn một chút, kéo hai chân Trì Cảnh vòng qua eo mình. Như thể sợ làm Trì Cảnh giật mình, anh cẩn thận nói: "Vợ ơi, hình như tối qua, anh không đeo bao... còn bắn vào trong nữa." Đã thế còn để trong cơ thể của Trì Cảnh mãi mà không rút ra nữa.

Anh bắn xong thì lăn ra ngủ luôn. Ban nãy lúc dậy thì thấy cả người sạch sẽ thoải mái, không nhớ đến chuyện này.

Không biết Trì Cảnh có nghe rõ, không biết có hiểu không. Mặt cậu đỏ ửng lên, gật đầu mà không chút bận tâm, giơ tay kéo ngón tay Lâu Độ, giục anh: "Cử động đi, khó chịu."

Lâu Độ xoắn xuýt hết cả. Giây tiếp theo, anh bị hậu huyệt chặt khít kia siết lại, tất cả suy nghĩ lập tức bay lên chín tầng trời mây, ôm lấy chân Trì Cảnh, điên cuồng thúc vào trong. Cuối cùng, Lâu Độ cắn tuyến thể sau gáy Trì Cảnh, lại đỉnh vào cửa mình bên ngoài khoang sinh sản mà bắn. Lúc bắn, Lâu Độ vừa thấy thấp thỏm, vừa kích động.

Phát hiện Trì Cảnh không hề tỏ ý cự tuyệt, Lâu Độ lập tức vui như mở cờ, hạnh phúc trào dâng, suиɠ sướиɠ tột đỉnh!

Lâu Độ ôm lấy mặt Trì Cảnh, hôn lên những giọt mồ hôi lăn trên má cậu, vui sướng như điên. Khóe môi, ánh mắt không thể nào giấu được niềm vui ấy, không ngừng hôn lên mắt, mũi, môi Trì Cảnh, hết lần này đến lần khác. Hôn đến mức Trì Cảnh thấy phiền, lấy tay chặn anh lại, nghiêng đầu tránh.

"Vợ ơi, vợ ơi, đây là quà mừng kỉ niệm năm ngày cưới sao?"

"Không phải, tránh xa em ra một chút. Đừng hôn tay em!"

Lâu Độ không hề sợ lời nói lạnh lùng của cậu đâu, đã thế vừa mới trải qua cao trào, giọng Trì Cảnh khàn khàn mang theo chút ngoan ngoãn khó nói thành lời, khiến cả toàn thân Lâu Độ như sôi lên, phân thân lập tức cứng ngắc, lập tức xông đến hôn cậu tiếp. Anh cứ cọ mãi làm Trì Cảnh từ bỏ, không giãy giụa nữa, lạnh lùng cắn anh, một lúc sau hàm răng vẫn đang cắn anh chẳng còn chút đe dọa nào nữa.

Căn phòng một lần nữa tiếng da thịt va chạm, thi thoảng vang lên tiếng thở dốc, rêи ɾỉ quẩn quanh trong không khí, còn có lời nói yêu thương khó đè nén, dịu dàng vô bờ.

rưỡi tối, Lâu Độ thay bộ vest trợ lí đưa tới, tinh thần xán lạn, gương mặt bừng sáng. Từng động tác của anh đều toát lên phong thái của một Alpha đã kết hôn.

Ninh Chu đứng bên cạnh, thấy quý ngài bộ trưởng tỏ vẻ mỹ mãn vô biên, nói chuyện tràn đầy thành ý, thầm cảm ơn phu nhân bộ trưởng, chứ bộ trưởng bình thường thì như pháo hạng nặng luôn ấy. Rời xa phu nhân, bộ trưởng mấy ngày này không khác nào con sói dữ, khí chất của anh làm người khác không thể thở nổi.

Trước khi ra khỏi cửa, Lâu Độ bảo Ninh Chu đợi ở cửa hai phút rồi anh quay vào phòng ngủ. Anh hôn Trì Cảnh đang say ngủ làm cậu tỉnh giấc, thế là được ăn hai cái tát.

Đúng hai phút sau, Lâu Độ đi ra, lại khoác lên người dáng vẻ đạo mạo nghiêm túc, anh tuấn ngời ngời, cầm đầu thiên hạ, trở lại làm Bộ trưởng Bộ Chính trị Lâu mà cả Liên Minh biết tới.

Buổi hội nghị diễn ra khá suôn sẻ. Lâu Độ, Nghiêm Tư Bách cùng quan viên cấp cao Bộ Chính trị, Quân sự và Pháp luật hành tinh X bàn bạc, thảo luận, nhanh chóng xác định thời gian và địa điểm. Vì quân đội cần gấp nên tiến trình hội nghị và tất cả hạng mục đều được đẩy nhanh tốc độ, gần như vừa duyệt cái là lập tức thi hành ngay.

Hai ngày trước, quân xâm lược chính của Ngân hà Ville đã bị đánh lui một lần, thương vong nghiêm trọng. Bên Liên Minh cũng chịu tổn thất. Hơn nữa chiến tranh kéo dài, thiệt hại cả về tài sản và sức lực, cũng sẽ gây tổn hại rất lớn đối với tinh thần của nhân dân.

Hai ngày nay, Lâu Độ và các ban ngành của Bộ Chính trị đều mở cuộc họp, nghiên cứu bước tiếp theo nên xử lí thế nào, có ý định đạt được nhận thức chung với Ngân hà Ville, chấm dứt chiến tranh. Vì thế ngày nào anh cũng tan họp rất muộn. Hôm nay bàn về vấn đề thu hồi đất ở hành tinh X, bàn bạc xong xuôi cũng đã nửa đêm rồi. Nhưng hôm nay là kỉ niệm năm ngày cưới, Lâu Độ vẫn muốn về sớm một chút. Khu vực cung ứng cho quân đội được quyết định xong, nội dung còn lại của cuộc họp cũng chỉ xoay quanh những việc lặt vặt, để cấp dưới giải quyết là được.

Lâu Độ chào tạm biệt, để Ninh Chu ở lại ghi chép, rời đi trước. Anh là Bộ trưởng Bộ Chính trị của Liên Minh, đương nhiên không ai dị nghị gì. Chỉ có Nghiêm Tư Bách cười nhạo, trào phúng anh.

Lâu Độ lạnh lùng "hừ" một tiếng, đáp trả bằng ánh mắt: Đố kị khiến con người ta xấu xí.

Cậu nhìn được mà không ăn được, mà tôi đây có vợ yêu hôn, có vợ yêu ôm.

------------------------------------------------------

Chương sau thịt thà tưng bừng, tui sẽ đăng trên Wo.rd.Pr.e.ss và đặt pass nhé. Các bạn hãy ghé W.or.dP.re.ss để đọc nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio