Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Kiếm Khiếu] cứu viện nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Mới đầu một vài bang hội sở dĩ dám ngang nhiên khiêu khích [Mộng Phù Sinh], chính là bởi ngửi ra được mầm mống bất hòa lờ mờ giữa Kiếm Thất và Minh Vũ. Sau vài lần thăm dò, [Kiếm Khiếu] quả nhiên áp dụng thái độ quan sát bang chiến với [Mộng Phù Sinh], Minh Vũ cũng cương quyết không đi xin viện trợ từ phía đồng minh. Bang hội nếm được ngon ngọt dần dần lớn mật hơn, càng nhiều bang hội cũng nối gót bỏ đá xuống giếng, có thù báo thù, không thù thì đứng hóng. Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều rõ ràng, [Mộng Phù Sinh] đã như một tòa nhà nguy hiểm nền móng sụt lún, chỉ chờ một đòn trí mạng thì sẽ trở thành đống đổ nát.

Hai ngày hai đêm liên hợp tấn công, dường như chính là một đao cuối cùng.

Kết quả [Kiếm Khiếu Nhất Phương] vốn khoanh tay đứng nhìn lại nhảy dù.

Hai tiếng sau, [Tiểu Lâu Nhất Dạ] danh tiếng như mặt trời ban trưa nối gót mà tới.

[Kiếm Khiếu] mang đến bốn đoàn, Thiện Tuân chỉ huy. Trong bốn đoàn có một nửa là tinh anh, có thể đánh bốn đoàn đối diện, nhưng đối phương dù sao cũng là liên hợp bang hội lớn nhỏ, có ưu thế áp đảo về mặt nhân số. Số người online bên Minh Vũ chỉ có một đoàn, cả đoàn tinh anh, thêm bên Thiện Tuân, miễn cưỡng có thể đứng dậy từ điểm hồi sinh mà phản kích. Thiện Tuân và Minh Vũ lên mic, cũng không dong dài lời khách sáo gì, một lần nữa sắp xếp lại năm đoàn theo class, làm tốt đánh dấu đoàn đội, phân công đối địch. Mãi đến khi ba đoàn của [Tiểu Lâu Nhất Dạ] tới, Tiêu Quân Mạc cùng Long Duyệt lên mic, tình thế mới bắt đầu nghịch chuyển từng bước.

Khả năng chỉ huy đoàn chiến, sắp xếp đoàn đội, trình độ thành viên, sự quen thuộc cùng tín nhiệm giữa chỉ huy và thành viên, Tiêu Quân Mạc và Minh Vũ là đối thủ ngang tài ngang sức trên phương diện chỉ huy. Minh Vũ có độ phù hợp rất cao với thành viên đoàn đội của [Mộng Phù Sinh], mà người bên [Kiếm Khiếu] và [Tiểu Lâu Nhất Dạ] từ lâu cũng đã thích ứng với cách chỉ huy của Tiêu Quân Mạc, lại thêm bản thân đoàn đội bố trí rất tốt, tinh anh hơn nửa, cái gọi là liên minh bang hội nhân số tuy nhiều, yếu tố khác lại bị bang hội kia bỏ xa, thua là tất nhiên.

Nửa tiếng sau, số người đối diện giảm mạnh, còn lại cơ bản đều là nằm chết ở điểm hồi sinh, lác đác xông lên mấy đợt, lập tức lại bị người của ba bang hội ép về.

Lần này Tiêu Quân Mạc không ở lại thủ xác.

[Kiếm Khiếu] và [Tiểu Lâu Nhất Dạ] xem như làm rõ lập trường, một đám người của [Mộng Phù Sinh] hơn nửa tháng lại có thể một lần nữa nghênh ngang bước ra khu thành chính. Minh Vũ chủ động hòa giải, ba bang hội còn làm một buổi liên hoan nhỏ. Nhân vật nữ chính Mộc Mộc không xuất hiện, trái lại là Tiêu Quân Mạc thoải mái lên mic hát mấy bài, hòa mình vào đám người [Mộng Phù Sinh].

Kiếm Thất cùng Minh Vũ hiệp thương thẳng thắn xong, [Kiếm Khiếu] hủy bỏ quan hệ đồng minh với [Mộng Phù Sinh], liên minh với [Tiểu Lâu Nhất Dạ].

Sự việc phát triển đến đây, Thiện Tuân cảm thấy có thể viết phần kết, gõ “Toàn văn hoàn” được rồi.

Trong lúc đó, nhận được thông báo của Đinh Thu, công tác xuất bản tiểu thuyết《 Biển xanh giữa ngón tay 》đầu năm nay của hắn đã xong xuôi. Công ty sắp xếp ngày bán và ngày ký tặng cho hắn, phải đi Thượng Hải một chuyến. Đúng lúc chuyện trong game kết thúc, Thiện Tuân mang theo trợ lý tạm thời công ty cử đi, ngồi trên chuyến bay, thuận tiện lên kế hoạch đi du lịch ở vùng lân cận.

Đến trước một ngày, thuê phòng đôi với trợ lý Tiểu Cố. Bởi vì thời gian tự do, tài chính cũng đầy đủ, Thiện Tuân đi qua rất nhiều nơi, nhưng phần lớn đều chạy đến Tây Nam và Tây Bắc, rồi sau đấy lại đi các vùng chung quanh, đến Thượng Hải, vẫn là lần đầu tiên. Tần Duệ và Tiêu Quân Mạc đều giới thiệu cho hắn mấy cửa hàng, hắn mang Tiểu Cố đi ăn, hai người lại lượn một vòng ở bến Thượng Hải (), quay về tắm rửa xong, mở di động, cũng không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, liền đi ngủ.

Hôm sau ký tặng ngồi đến mấy tiếng, cũng may là hắn thường ngày hay nói, thích cười, không cần cố ý cũng có thể duy trì hình tượng. Buổi tối là bên nhà sách mời khách đi ăn, Thiện Tuân không uống rượu, ăn cũng không được nhiều ——không thích ứng phó trường hợp này lắm. Đối phương cũng nhìn ra được hắn không có hứng, nhanh chóng kết thúc bữa tối, lại đi trung tâm tắm rửa.

Lúc về khách sạn đã gần hừng đông, di động có một tin nhắn mới.

[Nghĩ tới nghĩ lui tao vẫn cảm thấy nuôi mèo hay hay, vỏ dưa () thì thế nào?]

Tần Duệ.

Thiện Tuân từ từ thở ra một hơi, trả lời bốn chữ: Mèo quê Trung Hoa.

Sau đó vào phòng tắm.

Tiểu Cố bay chuyến khứ hồi vào sáng sớm thứ tư, Thiện Tuân còn muốn đi Nam Kinh chơi vài ngày, trì hoãn ngày về. Thiện Tuân đi đến bảo tàng và đường Nam Kinh một chuyến, buổi tối tới cửa hàng Tiêu Quân Mạc đề cử ăn đồ Thượng Hải, lại tìm quán bar giết thời gian. Tiểu Cố vừa mới hết kỳ thực tập, là trợ lý mới của Cù Phương Trạch, tuổi không lớn lắm nhưng đầu óc rất lanh lợi, vóc dáng không cao, vừa gầy vừa trắng, nói tiếng phổ thông Quảng Đông. Rất biết nói năng, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra tính trẻ con chưa hết, mới đầu có hơi sợ Thiện Tuân, ở chung vài ngày ngược lại lớn mật hơn, cũng sẽ nói với hắn về một vài người trong công ty, mang theo cái nhìn cá nhân.

“Chị Thu thích mắng em lắm” Cậu ta nói, “Thế nhưng lại rất quan tâm em”

Thiện Tuân cười nói: “Cái cô Đinh Thu này miệng tiện, lại thích ra vẻ, nhân duyên không tốt lắm, đến giờ vẫn chưa có bạn trai”

Tiểu Cố nói: “Người bây giờ, ra vẻ là chuyện nhỏ, coi mình là trung tâm mới là chuyện lớn. Chị Thu thì phải nịnh, nịnh vui thì sẽ đối xử thật lòng với mọi người. Có người không cần nịnh, cũng không ra vẻ, nhưng khi anh vấp té đúng lúc người đó đi qua, thì lại chẳng thèm liếc anh lấy một cái”

Thiện Tuân nhớ tới Tiêu Quân Mạc, cúi đầu ngẩn người.

Tiểu Cố lại nói: “Anh Thiện là người rất tốt”

Thiện Tuân hoàn hồn, uống một hớp rượu, bỗng dưng mỉm cười, “Mới có mấy ngày thôi mà đã thấy anh tốt rồi à?”

Tiểu Cố nói: “Không ra vẻ, dễ tính” Dứt lời, lại vội bổ sung, “Không phải em bảo anh là loại người vừa nói ban nãy đâu, thật đấy!”

Thiện Tuân nhìn cậu ta cười, trên mặt không có ác ý gì.

Nhóc tì vừa mới tốt nghiệp, trên người có sự hăng hái, bày ra dáng vẻ nhìn thấu mọi chuyện, lại nơi nơi lộ ra vẻ không thành thục.

Hắn dường như thấy được Tô Chỉ mấy năm trước.

Kỳ thật Tiểu Cố nói cũng không hoàn toàn đúng, hắn không làm bộ, không cần người nịnh, nhưng cũng không nhất định sẽ đỡ người ngã dậy. Tần Duệ đã từng đánh giá hắn, tất cả chỉ là đạo đức giả, giết người không thấy máu.

Trông Tiểu Cố thật sự có hơi cuống lên, hắn mới mở miệng nói: “Biết rồi, ý của cậu anh còn không hiểu sao”

Tiểu Cố thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chính thế, anh là Lẫm đại thần mà”

Thiện Tuân cười mở chai V, đưa cho cậu ta.

Tiểu Cố nhận lấy, chạm chai với hắn, tu liền một hớp.

“Anh có điểm giống tổng biên tập Cù” Tiểu Cố nói.

Thiện Tuân nói: “Cù Phương Trạch ấy hả? Giống chỗ nào?”

Tiểu Cố nói: “Tính tình đều rất tốt, không ra vẻ, lúc nghiêm túc rất dọa người. Hôm qua anh nói kiên quyết không uống rượu, không đi hát karaoke, tư thái đó, em thấy cái ông quản lý Từ kia đều nghẹn không nói nên lời”

Thiện Tuân ngắm nghía dụng cụ khui nắp chai trong tay, ngón cái vuốt nhẹ vòng tròn ở chính giữa, lại nói: “Anh không ứng phó được trường hợp này thật mà, đi xã giao, một khi dính rượu thì trong thời gian ngắn không thoát thân nổi. Dây dưa khó chịu với một bàn người như thế, ăn xong sớm giải tán sớm có phải tốt hơn không?? Hát Karaoke cũng thế, một mặt là kéo thời gian, mặt khác——anh đi hát hay là phối hợp chém gió với họ? Thật sự chả có gì để nói với đám người ấy cả”

Tiểu Cố cười nói: “Người sáng tác các anh hình như đều rất sợ xã giao”

Thiện Tuân nói: “Anh cũng sợ cái trò này trên thương trường. Lén lút bảo anh đi tiếp xúc với mấy người bạn, cũng không có gì” Hắn cười, “Giờ nhiều người đều có bệnh sợ xã giao đấy thôi, nhất là làm nghề này như anh”

Tiểu Cố nói: “Thế nhưng sao cuối cùng anh vẫn tới trung tâm tắm rửa vậy?”

Thiện Tuân nói: “Từ chối uống rượu rồi hát karaoke, còn từ chối nữa thì sẽ thật sự đắc tội với người ta. Đừng nói tổng biên tập Cù của cậu, Đinh Thu sẽ là người sạc cho anh một trận đầu tiên”

Tiểu Cố cười không ra tiếng, lại ngửa đầu uống nửa chai rượu.

Kiêng kỵ đang ở bên ngoài nên Thiện Tuân không uống nhiều. Luôn luôn chú ý thời gian, không thể chơi quá muộn, Tiểu Cố và hắn đều phải dậy sớm, một thì bắt máy bay, một thì bắt xe lửa. Trong quán bar có một cô ca sĩ xinh đẹp, vừa đàn guitar vừa hát, đa số là ca khúc của Vương Phỉ, giọng ca cũng rất giống. Cũng không phải quá xuất thần, nhưng lại hàm chứa một nỗi hận thầm kín như có như không. Thiện Tuân nghe thấy Tiểu Cố cũng ngâm nga theo, giọng cậu ta có hơi lệch, nhưng lại ngâm nga đến xuất thần, người cũng lắc lư theo.

Bài hát kết thúc, Tiểu Cố cầm chai rượu ý bảo Thiện Tuân cụng chai, Thiện Tuân đáp lại.

“Anh Thiện đi Nam Kinh chơi một mình không mang bạn gái theo cùng à?”

“Bạn gái đâu ra” Thiện Tuân cười nói, “Vả lại, cho dù có, người ta cũng chưa chắc đã rảnh được như anh”

Tiểu Cố ngạc nhiên nói: “Em còn tưởng có chứ”

Thiện Tuân nói: “Tuổi anh cũng đâu còn nhỏ nữa đúng không”

Tiểu Cố sững sờ, nói: “Ý em không phải vậy…”

Thiện Tuân cười nói: “Được rồi, đùa cậu thôi. Tuổi anh đúng là không còn nhỏ thật” Nói rồi giơ tay trái lên, ngón cái cùng ngón trỏ kéo ra một đoạn ngắn, “Thế nhưng so với tổng biên tập Cù của cậu thì vẫn trẻ hơn xíu”

Tiểu Cố cười khanh khách.

Thiện Tuân nói: “Thằng nhóc cậu thì sao? Học đại học trong vùng đúng không?”

Ánh mắt Tiểu Cố buồn bã, Thiện Tuân biết ngay là chọc phải tai vạ rồi. Đúng như dự đoán, thằng nhóc này xìu mặt, mồm ngậm miệng chai, nói: “Chia tay rồi ạ, bị cặn bã đào góc tường”

Thiện Tuân im lặng chốc lát, gật đầu, duỗi tay vỗ vai cậu ta, nói: “Còn trẻ mà”

Tiểu Cố gật đầu, nói: “Em không buồn, thật sự không buồn, có cô ấy hay không có khác gì đâu? Em càng phải cố gắng, mỗi ngày đều vui vẻ để bọn họ không được như nguyện”

Thiện Tuân liếc nhìn viền mắt hơi đỏ lên của cậu ta, cũng không chọc thủng, một bàn tay tiếp tục thưởng thức đồ khui nắp chai. Móng tay cạo mấy lần trên miếng kim loại, lại chọc ngón cái vào trong vòng tròn, dùng bụng ngón tay đè lên. Ngón tay hắn dài, khớp xương rõ ràng, móng mái ngói, lại sáng bóng, có không ít người từng khen đẹp. Bao gồm Tô Chỉ, Tần Duệ, thậm chí cả Đinh Thu.

Tiểu Cố uống hơi nhiều, máy hát mở ra thì không đóng được nữa, Thiện Tuân nhìn cái bộ dạng chán đời của cậu ta, cũng không tiện kêu ngừng, chỉ yên lặng lấy chai rượu của cậu ta, dịch đến trước mặt mình. Không có rượu, Tiểu Cố cũng không vội, cả thể xác và tinh thần đều vùi đầu vào nói, từ lúc vào đại học, quen biết cô gái đó trong xã đoàn, đến bạn bè giật dây triển khai theo đuổi, rồi tới ba năm dây dưa, trước khi tốt nghiệp liền lập kế hoạch thuê phòng, nói năng không rõ, nhưng Thiện Tuân vẫn có thể nghe ra ý chính. Cảm thấy kỳ quái cái cậu này làm sao mà giấu chuyện trong lòng, rồi lại vào thời điểm này không hề phòng bị mà trút hết với một người chỉ mới tiếp xúc ba ngày. Mãi đến khi cậu ta nói đến người thứ ba chen chân vào, quả nhiên lại là kịch bản cũ rích, bị người anh em tín nhiệm nhất hoành đao đoạt ái.

Cậu ta nói: “Hóa ra một năm trước bọn họ đã đến với nhau rồi, đùa giỡn ông đây như khỉ, em mợ nó làm một thằng hề nhảy nhót một năm”

“Em liều mạng như vậy vì cái gì? Em lập kế hoạch tương lai tốt đẹp, chỗ nào cũng có cô ấy, chỗ nào cũng xoay quanh cô ấy, em coi cô ấy là mặt trời. Mà cô ấy lại coi em là đá sỏi, tương lai của cô ấy chẳng dính dáng cái rắm gì với em cả!”

Một thanh niên hai mươi tuổi đầu, nhào trên quầy bar gào khóc.

Chung quanh không ngừng có ánh mắt ném tới, lại dời đi. Thiện Tuân cười với bartender, để mặc cậu thanh niên khóc một trận, mới duỗi tay qua vỗ vai cậu ta, đưa cho tờ khăn giấy, nhắc nhở sắp phải đi rồi. Bả vai Tiểu Cố run rẩy từ từ bình ổn lại, nhận khăn giấy, cúi đầu chà mặt, nói đi WC. Thiện Tuân nhìn cậu ta có thể đi vững, cũng không đi cùng.

Người đáng tin nhất không có, một bụng muốn nói cũng chẳng có chỗ để trút, chắc bình thường cũng không uống nhiều rượu, hôm nay lại đụng phải hắn.

Trước đây Tần Duệ còn đùa với hắn rằng, khiến huynh đệ bất hòa, bình thường có hai nhân tố: Tiền tài, phụ nữ. Nhân tố thứ hai hai người bọn họ không dây vào, qua lại với cậu ta, hắn cũng yên tâm hơn nhiều.

Thừa dịp chờ người này ra, lại lấy di động, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tiêu Quân Mạc hai ngày không liên lạc. Trước đó còn có chút hờn giận “Đành em cách trở gió mây, sao anh cũng nỡ bặt ngay tin hồng ()”, giờ đã bị quét đi sạch sành sanh.

Kết quả số còn chưa quay, đã bị một trận la hét ầm ĩ sau lưng cắt ngang. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Cố đang bị một người đàn ông khôi ngô cao gần m tóm cổ áo, hai chân gần như lơ lửng, từ đỉnh đầu đến quần áo người đàn ông đều ướt đẫm, dòng nước trượt xuống theo đám tóc mai hai màu xanh vàng, chảy qua xương gò má nhô ra, theo cằm rơi xuống cổ áo mở rộng qua loa.

Thiện Tuân trợn tròn mặt, lại nhét điện thoại về túi, lập tức chạy tới.

Bước chân của hắn nhanh, nắm đấm của Tiểu Cố còn nhanh hơn, chỉ thấy một đấm của cậu ta thụi vào bụng người kia, người đàn ông gào lên một tiếng đau đớn, năm ba tên xung quanh như sói như hổ nhào lên, tình cảnh triệt để rối loạn.

Tiêu Quân Mạc nghe thấy Cù Phương Trạch nói chuyện này ở bãi đỗ xe. Hai người tới gần như cùng lúc, xuống xe liền chạm mặt, Cù Phương Trạch mang hai vành mắt thâm đen, vừa đến đã nói với anh Thiện Tuân nằm viện. Anh sửng sốt, trong lúc hoảng hốt lại nghe Cù Phương Trạch nói, là say rượu ẩu đà, gây chuyện là trợ lý của anh ta, hai đánh sáu, đều vào viện, người cầm đầu của đối phương bị thương không nhẹ.

Nghe được chủ ngữ “bị thương không nhẹ” không phải người kia, sắc mặt của Tiêu Quân Mạc mới dịu đi chút, nói: “Bây giờ thế nào rồi?”

Cù Phương Trạch nói: “Trừ cái người bị nặng nhất kia thì đều tỉnh rồi, người nhà của đối phương làm ầm ĩ trong bệnh viện. Trong nhà trợ lý không liên lạc được, cha mẹ Thiện Tuân đền tiền, hơn bốn giờ mới yên tĩnh”

Đặt trước vé máy bay hơn năm giờ, buổi chiều tan tầm sớm, xuống máy bay vốn định đến thẳng bệnh viện, lại do dự còn có người ở đó, trên đường mua giỏ trái cây. Đến cửa phòng bệnh, gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong lên tiếng, giọng của Thiện Tuân.

Phòng bệnh đơn, đẩy cửa vào, liền thấy người nọ đầu quấn băng tựa vào đầu giường, tay trái cũng quấn băng, nâng một chiếc iPad, tay phải linh hoạt trượt trên màn hình, âm nhạc của game không lớn, đi kèm với âm hiệu bùm bùm, gian phòng vắng vẻ ngược lại có chút náo nhiệt.

Thờ ơ ngẩng đầu nhìn, người kia cũng sửng sốt, sau khi nghiên cứu anh như văn vật một hồi, mới nói: “Sao lại đến đây vậy?”

Tiêu Quân Mạc không nói lời nào, đi qua đặt giỏ trái cây và bó hoa trên tủ giường, anh vừa đi vào, một luồng khói thuốc ập tới, lại dần tản ra. Bên giường đặt một chiếc ghế, có vẻ vừa mới có người ngồi, anh tiện tay nới lỏng cổ áo sơ mi, kéo cái ghế, ngồi xuống.

Thiện Tuân thoát game, đặt iPad trên đùi, cười nói: “Hoa đẹp đấy, trái cây thì không cần tặng đâu”

Tiêu Quân Mạc tiện tay cầm lấy một quả quýt, vừa lột vỏ vừa nói: “Tưởng ba mẹ cậu ở đây”

Thiện Tuân mỉm cười, nói: “Tần Duệ xin hai ngày nghỉ, chắc mười một giờ sẽ đến”

Tiêu Quân Mạc nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, lại thản nhiên thu hồi tầm mắt, đưa quả quýt đã bóc sạch qua.

Từ đầu tới cuối không hỏi vì sao ba mẹ không ở lại đây.

Thiện Tuân ăn một múi quýt, mày nhíu lại, nghiêng người kéo thùng rác lại gần, nhổ hạt vào.

“Chua quá”

Tiêu Quân Mạc cau mày, tách một múi nếm thử, mặt trầm xuống: “Mua ở cửa hàng hoa quả, không có thời gian lựa” Lại nói, “Vất đi”

Thiện Tuân cũng không vất đi, ăn tiếp.

“Đêm nay ở lại không?”

Tiêu Quân Mạc cướp chỗ quýt còn lại trong tay hắn, ném thẳng vào thùng rác, lại cầm chuối ra, Thiện Tuân không có khẩu vị, nhận lấy rồi lại đặt trên tủ giường, anh cũng không kiên trì, thuận miệng nói: “Mai có cuộc họp, bay chuyến rạng sáng”

Thiện Tuân “À” một tiếng, nghiêng đầu đăm chiêu.

Thiện Tuân dán mắt nhìn băng vải trên đầu hắn, càng nhìn càng chướng mắt.

“Nhìn không ra cũng có chút bản lĩnh hai đánh sáu. Nghe Cù Phương Trạch nói, cậu còn một chọi bốn”

Thiện Tuân nói: “Tôi từng học Taekwondo mấy năm”

Tiêu Quân Mạc nói: “Học mấy năm cũng bị người ta đánh”

Thiện Tuân mỉm cười nói: “Bọn chúng còn bị nặng hơn tôi, tôi chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, đầu bị thương ngoài da, qua vài ngày là xuất viện được rồi. Cái thằng to con kia chưa từng đánh nhau, đấm đá chả có cách thức gì, có sức cũng như không. Giờ tôi còn thụt lùi rồi đấy, hồi học đại học tôi cùng Tần Duệ hai đánh mười, mấy thằng du côn trêu giáo viên chủ nhiệm lớp tôi”

Tiêu Quân Mạc như cười như không.

Thiện Tuân lại nói: “Anh nói xem tại sao đánh nhau lúc nào cũng bị chấn động não nhẹ nhỉ? Kịch bản đều viết như thế”

Tiêu Quân Mạc nói: “Làm sao, cậu còn muốn xuất huyết lá lách hả?”

Thiện Tuân híp mắt cười, “Thế thì không được, lần này nửa năm nghỉ phép của Tần Duệ phải phí trên người tôi rồi”

Khóe miệng hắn có vết thương nhẹ, đã tím bầm, lúc nói lúc cười khẩu hình miệng cũng không lớn, có vẻ buồn cười. Tiêu Quân Mạc nhìn một lát, nói: “Ăn cơm chưa?”

Thiện Tuân nói: “Ăn cháo rồi, Tiểu Cố mang cho. Vừa mới đi trước khi anh tới”

Tiêu Quân Mạc nói: “Giờ còn choáng không? Có thể tự đi WC không?”

Thiện Tuân gật đầu: “Vẫn còn hơi hơi, thế nhưng vào nhà vệ sinh thì không thành vấn đề. Thằng nhóc này đúng là biết gây họa, bị thương thắt lưng và tay trái, đi đứng nhanh nhẹn, chạy đi ăn cơm rồi”

Tiêu Quân Mạc đứng dậy, dịch đến ngồi xuống mép giường, cởi mấy cúc áo đồng phục bệnh nhân của hắn, sáp lại hôn, lực không lớn, sẽ không để lại dấu vết quá rõ ràng. Thiện Tuân duỗi tay ôm anh vào lòng, tay kéo mép áo sơ mi ra luồn vào trong quần, sờ thắt lưng khỏe mạnh của anh. Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn lòng bàn tay hắn, Thiện Tuân có hơi nghiện, di chuyển theo xương sống lên trên, vuốt nhẹ xương bướm của anh.

Hô hấp của hai người đều có chút nặng nhọc, Thiện Tuân bận bịu rút tay ra, nhẹ giọng nói: “Khóa cửa”

Động tác của Tiêu Quân Mạc ngừng lại, răng khẽ cắn một cái trên ngực hắn, lại liếm mấy lần, mới đứng dậy đi về phía cửa phòng.

Lúc quay lại, Tiêu Quân Mạc trực tiếp hôn môi hắn.

Khởi đầu là cắn, đụng đến vết thương khóe miệng của Thiện Tuân, đau đến hít vào một hơi, nhưng cũng không nói gì. Động tác dán tay vào làn da ở lưng anh chậm lại, mang theo ý tứ vỗ về. Tiêu Quân Mạc gặm đủ rồi, đầu lưỡi bắt đầu duỗi vào trong, Thiện Tuân hé miệng, quấn lấy đầu lưỡi anh, không cướp đoạt quyền chủ động, mặc anh phát tiết mang theo sự điên cuồng, chỉ là đáp lại như nuông chiều. Mùi thuốc lá trong miệng anh có hơi nồng, Thiện Tuân tiếp xúc đến nghiện, lại càng không muốn chấm dứt.

Thật lâu sau, Tiêu Quân Mạc dần dần chậm lại, liếm láp lợi hắn, chậm rãi rời khỏi khoang miệng, khi có khi không liếm khóe môi bầm tím của hắn.

Chưa liếm được mấy cái, Thiện Tuân đã cạy môi anh ra, đè đầu lưỡi vào, triển khai khí thế tiến công hùng hổ.

Tiêu Quân Mạc không nhượng bộ, đáp lại càng thêm mạnh mẽ.

Nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cằm, lại bị hai người chà sát sạch sẽ.

Chú thích:

() Bến Thượng Hải là khu vực thuộc quận Hoàng Phố tại Thượng Hải, Trung Quốc. Khu vực này tập trung ở một phần của đường Trung Sơn bên trong khu Thượng Hải Công cộng Tô giới (tô giới cho người nước ngoài định cư) trước kia, chạy dọc theo bờ sông Hoàng Phố, đối diện với Phố Đông, ở phần phía đông của quận Hoàng Phố. Bến Thượng Hải thường được dùng để đề cập đến các toà nhà và cầu tàu ở phần này của con đường, cũng như một số vùng lân cận.

() Qua bì miêu “ 瓜皮 猫 ”: giống mèo quê Trung Hoa, vì lông có hình giống vỏ quả dưa nên được gọi là qua bì miêu

() Nguyên văn Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai “ 纵我不往, 子宁不来 ”: Trích trong bài thơ “Tử Khâm ”, bản dịch của Nguyễn Văn Thọ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio