Chương : Tại sao lại học y?
Hà Tinh Tinh bỗng dưng nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, trong lòng kích động, phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua.
Ngoài dự liệu, trong phòng khám lại xuất hiện người thanh niên, lúc này đang nắm chặt cổ tay người đàn ông đầu trọc, hơi nhếch môi, mặt nghiêm lại, xung quanh tỏa ra khí lạnh. Khí thế bức người, đủ để dồn ép tất cả.
Người đàn ông hiển nhiên không nghĩ tới Hứa Mộ Sênh sẽ xuất hiện ở đây, vô cùng sửng sốt, sau đó chuyển thành phẫn nộ, lớn tiếng mắng: “Mày là ai? Dám cản ông đây?”
Nhìn thấy tình thế này, ba người đàn ông bên cạnh cũng lần lượt xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, “Sao thế, tiểu tử nhà ngươi muốn gây sự sao?”
Hứa Mộ Sênh không hề sợ hãi, sắc mặt nghiêm lại, tựa như một tầng băng lạnh, lạnh đến cùng cực. Giọng nói càng lạnh lùng, như đẩy người nghe xuống sông băng. Anh dùng lực nắm chặt cổ tay phải của người đàn ông, “Ông nói thêm một câu nữa thử xem?”
Người đàn ông lập tức cảm thấy xương cổ tay vô cùng đau đớn, giống như xương cốt bị người ta bẻ gãy từng đoạn rồi. Ông ta đau đớn hít vào một hơi, thở hổn hển mắng: “Mau bỏ tay ông đây ra, đau chết rồi... Có nghe thấy không hả?”
Hứa Mộ Sênh tiếp tục dùng lực, khẩu khí lạnh lùng, “Có tin tôi bẻ gãy nó luôn không?”
Lời cảnh cáo này vô cùng hàm xúc. Hà Tinh Tinh tinh tin rằng nếu như ông ta lại tiếp tục mở miệng, Hứa Mộ Sênh thật sự sẽ phế tay ông ta.
Làm fan của anh mười năm, cô vô cùng hiểu rõ tận trong xương cốt của anh là sự hung ác được anh che giấu kỹ càng. Khi đối mặt với người xấu, anh tuyệt đối sẽ không có nương tay. Những năm nay, mỗi một vai diễn của anh đều là miêu tả một phần nội tâm mình, anh từ trước đến giờ vẫn luôn là người không dễ nói chuyện. Rất nhiều fan không phát hiện ra điểm này, chỉ vì ngày thường đối diện với ống kính, anh đều là bộ dạng mỉm cười như gió xuân.
Nhưng cô có thể đoán ra, bởi vì cô đã theo dõi người đàn ông này mười năm, đồng thời cũng nghiên cứu anh mười năm rồi.
Cô biết trước khi bước chân vào giới giải trí, Hứa Mộ Sênh từng có một khoảng thời gian vô cùng vất vả, nghèo khổ. Nghe nói anh vừa sinh ra tình cảm bố mẹ đã không tốt, sau đó hai người ly hôn, anh theo mẹ sống một khoảng thời gian rất dài lưu lạc đầu đường xó chợ, sống một cuộc sống vô cùng nghèo túng.
Một người từng vùng vẫy trong vũng bùn mới là người hiểu nhất những tật xấu của đám côn đồ lưu manh. Nói thẳng ra chính là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Cho nên đối mặt với bọn họ, anh tuyệt đối sẽ không có một chút mềm lòng.
“Aaaaa... đau đau đau... Buông tay ra…” Tên đầu bóng lập tức khóc lóc, “Mau bỏ tay ra, mau bỏ tay... Tôi sai rồi…”
Người phụ nữ đứng một bên nhìn thấy chồng mình như vậy, lập tức hoảng hốt, “Anh này, là chúng tôi sai rồi, mau bỏ tay chồng tôi ra đi... Xương tay anh ấy sắp gãy rồi…”
“Xin lỗi!” Hứa Mộ Sênh khẽ mở miệng, lạnh lùng nói ra hai chữ.
"Được được được!!!" Cô ta vội vàng nhìn Hà Tinh Tinh nói: “Xin lỗi bác sĩ Hà, là tôi khinh suất, muốn trách cứ trách tôi, cô đại nhân đại lượng không trách tiểu nhân tha cho chồng tôi đi. Tất cả đều là tôi sai, cô đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng tôi mà…”
Hà Tinh Tinh chẳng kịp nói gì, Lương Nhạn đã vội bước vào phòng, nhìn thấy má cô đỏ lên như vậy vô cùng đau lòng, “Bác sĩ Hà bị làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Cô sờ sờ bên má đau của mình, lắc đầu, “Cháu không sao, dì ạ.”
Lúc này nhân viên bảo an cũng vội vàng chạy tới, bác Lưu chạy vào phòng, vội vàng hỏi Hà TinhTinh tình hình: “Có chuyện gì vậy, bác sĩ Hà?”
Bên ngoài phòng y tá và bệnh nhân vây kín. Rất nhiều người lấy điện thoại quay chụp không ngừng.
Hà Tinh Tinh đau đầu, xoa xoa mi tâm, chạy tới đóng cửa phòng lại.
Một tiếng đóng cửa vang lên, quần chúng ăn dưa hóng chuyện đều bị nhốt ở bên ngoài.
Quần chúng ăn dưa: “....”
Aaaaaa... Thật là tò mò, muốn xem quá đi!
----------
Sau khi cửa bị đóng lại, Hà Tinh Tinh mới nói với Hứa Mộ Sênh: “Thầy Hứa, thầy bỏ tay ra trước đi.”
Hứa Mộ Sênh nghe theo lời cô, bỏ tay người đàn ông kia ra.
Cổ tay được thả ra, người đàn ông lúc này mới thôi nhăn nhó, cứ lắc lắc cổ tay.
Người phụ nữ và người đàn ông biết tình thế bây giờ bất lợi cho mình, không dám lên mặt, chỉ đành cúi thấp đầu. Hai người không ngừng xin lỗi Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không hề nói một lời nào. Đợi hai vợ chồng họ xin lỗi xong, cô mới bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước mặt người đàn ông, kiễng chân, giơ tay liền tát hắn ta hai phát.
Cô nói: “Tôi biết bây giờ quan hệ bác sĩ với bệnh nhân rất căng thẳng, bác sĩ lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh xấu, trước nay chưa từng dám đánh người. Tôi nghĩ có lẽ tôi chính là ngoại lệ. Tôi không có ý muốn trở thành kẻ địch với ai, nhưng người ta đã mạo phạm tới tôi, tôi nhất định sẽ trả lại đầy đủ. Chuyện hôm nay không phải tôi sai, vô duyên vô cớ bị ông tát hai cái. Chuyện này nếu là bác sĩ khác có lẽ sẽ nuốt cơn giận xuống, nhưng tôi sẽ không thế. Tôi từ nhỏ đã được dạy rằng nếu không phải lỗi của tôi, tôi không nên bấm bụng chịu đựng. Vì thế hôm nay hai cái tát này trả lại ông. Chúng tôi làm bác sĩ đã quen với những bệnh nhân làm loại vô cớ như mấy người, mới để cho mấy người cứ hung hăng làm càn như vậy, quan hệ bệnh nhân và bác sĩ mới càng căng thẳng.”
“Bác sĩ cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Chúng tôi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng này, chính là trị bệnh cứu người, chứ không phải vô duyên vô cớ bị đánh. Tôi rời khỏi vị trí trong giờ làm việc, là thất trách, vì thế tôi xin lỗi. Nhưng vợ ông lại không chịu hiểu cho, còn kích động ông giơ tay đánh người. Tôi lớn như vậy rồi, bố mẹ tôi còn không nỡ động đến một sợi tóc của tôi, tôi đáng bị ông đánh sao? Phòng y tế ở tầng phòng số , hoan nghênh ông tới khiếu nại.”
Người đàn ông: “....”
Quần chúng: “....”
Hà Tinh Tinh một hơi nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt hỗn loạn của tên đầu trọc, nói với bảo an: “Bác Lưu, mấy người này có ý định gây sự ở bệnh viện, gây nhiễu loạn trật tự công cộng, bác đưa đi đi.”
Bác Lưu: “....”
Quần chúng: “....”
Cô lại quay đầu nói với Hứa Mộ Sênh: “Thầy Hứa, chuyện hôm nay rất cảm ơn thầy, để hôm khác mời thầy ăn cơm. Hôm nay thầy đưa dì về đi. Người bên ngoài có thể sẽ khá đông, thầy nhớ đeo khẩu trang đấy.”
Hứa Mộ Sênh giật giật khóe miệng, hỏi Hà Tinh Tinh: “Mặt cô không sao chứ?”
Hà Tinh Tinh sờ khóe miệng, lắc đầu: “Không sao.”
Đợi cô trả lời xong, anh mới đưa mẹ rời khỏi phòng khám.
Đội bảo an của bác Lưu dẫn theo mấy người dẫn mấy người đàn ông đi theo sau. Người phụ cũng muốn đi theo ra ngoài, không ngờ phía sau truyền tới giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hà Tinh Tinh, “Cô không khám bệnh nữa sao?”
Người phụ nữ: “...”
-------------
Vào nghề đã mấy năm, bệnh nhân nào đều đã gặp qua rồi, trong đó cũng không thiếu những người khó tính cố tình gây sự. Đối xử với những người này, cô trước nay sẽ không nuông chiều bọn họ, để bọn họ tùy ý dẫm lên đầu mình. Tính tình của cô xưa nay là vậy, không phải là quả hồng mềm để mặc người khác nhào nặn. Đó cũng là nguyên nhân rõ ràng năng lực chuyên môn của cô rất tốt nhưng vẫn không thể thăng tiến được. Bởi vì cô luôn nhận được đơn khiếu nại của bệnh nhân.
May mà cô trước nay không coi trọng chức quyền, không thăng tiến được đối với cô cũng chẳng sao. Mục đích cô học y không đơn thuần như vậy.
Buổi sáng phòng khám bị náo loạn như vậy, ngay trong buổi chiều chủ nhiệm Thái liền tìm cô nói chuyện.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm, cô thần sắc tẻ nhạt, bộ dạng không để trong lòng, ngồi ở sofa nghịch móng tay.
Chủ nhiệm Thái đứng phía trước cô lải nhải không ngừng. Con người một khi đã tới tuổi đều đặc biệt nhiều lời, một khi đã nói là không thể nào ngừng được.
Chủ nhiệm Thái nhìn Hà Tinh Tinh ung dung, chẳng để ý chuyện gì, càng thêm đau đầu, “Nói với cháu bao nhiêu lần rồi, phải giữ quan hệ tốt với bệnh nhân, cháu lại coi như gió thoảng qua tai. Nhìn xem tháng này cháu đã bị bao nhiêu người khiếu nại rồi? Cháu không thể học tập đàn anh của mình sao? Học tập nó đối xử với bệnh nhân như thế nào? Thật không hiểu sao lúc đầu bố mẹ cháu lại đồng ý cho cháu học y nữa. Cứ như vậy đến bao giờ cháu mới có thể thăng chức được? Năng lực tốt như vậy, cháu cam tâm tình nguyện cứ mãi làm bác sĩ chính thôi sao?”
Cô gái này có thiên phú, bình thường cũng chịu được khổ, chỉ là tính tình có hơi thẳng thắn, dễ đắc tội với người ta. Trong khoa đều là những đồng sự sớm chiều ở chung, biết tính cách cô như vậy, sẽ không so đo với cô. Nhưng bệnh nhân và người nhà bệnh nhân lại không giống như thế. Bây giờ những người như này cũng khó chiều, cứ luôn nắm lấy điểm yếu rồi làm lớn chuyện. Là người thầy trước nay luôn che trở cô, nhưng rất nhiều lúc cũng không thể che chở được.
Hà Tinh Tinh lười biếng duỗi lưng, giọng nói cũng lười biếng, “Chủ nhiệm, bác nói xong chưa? Nói xong rồi cháu đi ăn cơm đây, cháu đói quá rồi.”
Chủ nhiệm Thái: “....”
“Đi đi, đi nhanh đi!” Chủ nhiệm Thái tức giận đuổi Tinh Tinh ra ngoài. Dù sao ông mỗi lần nói đều miệng đắng lưỡi khô, cô cũng đều coi như gió thoảng qua tai, tai trái sang tai phải rồi ra ngoài, một chút cũng không nghe theo.
“Đợi một chút, mặt cháu sao rồi? Có cần bôi thuốc không?”
Hà Tinh Tinh sờ mặt mình, lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, làm gì mà quý giá như vậy chứ.”
“Mau đi nhanh, đỡ phải ở đây làm bác ngứa mắt!” Chủ nhiệm Thái khoát tay, không muốn nhiều lời với cô nữa.
Nhận được ân chuẩn của chủ nhiệm Thái, Hf Tinh Tinh nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Thật là chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
-----------
Hà Tinh Tinh không đến nhà ăn ăn cơm mà trở về phòng nghỉ.
Bởi vì cô căn bản không hề thấy đói. Buổi sáng náo loạn một hồi, cô chỉ cảm thấy tâm tình phiền não. Trong lòng vẫn luôn có một cục nghẹn đợi phát tiết.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô sẽ ở trong phòng nghỉ xem “Kinh trập”.
Bộ phim cũ này có thể trị khỏi hết những buồn phiền mà cô phải chịu.
Trên màn hình, Hứa Mộ Sênh mặc áo blouse trắng vẫn cứ đẹp trai như vậy. Đây là bộ phim duy nhất từ khi anh xuất đạo tới nay lấy quan hệ bác sĩ bệnh nhân làm chủ đề tác phẩm. Mười năm trước, cũng bởi vì bộ phim này, cô biết đến anh, sau bao nhiêu năm cầm dao phẫu thuật.
Khi đó quyết định học y có lẽ là nhất thời xúc động, trúng độc của Hứa Mộ Sênh mặc áo blouse trắng. Nhưng nhiều năm trôi qua, cô cũng có tình yêu với nghề. Vì thế dù có gặp bao nhiêu chuyện phiền lòng, cô cũng đều buộc mình tiếp nhận. Nhưng chuyện hôm nay lại làm cô cảm thấy thất vọng chưa từng có.
Cô chỉ là trong giờ làm việc rời đi trong chốc lát, không ngờ lại có người đến tát mình hai cái. Dựa vào cái gì chứ?
Cô kéo rèm cửa, trong phòng nghỉ không còn ánh sáng, chỉ có một chút ánh sáng chiếu qua rèm cửa, nửa sáng nửa tối.
Trong phòng vô cùng thoáng trải, chỉ có bàn làm việc và giường đơn. Trong không gian trống rỗng có hai thanh âm không giống nhau đang không ngừng tranh chấp. Lốp bốp bùm bùm vang lên không dứt. Cứ như vậy càng thêm đột ngột.
Cô xem vô cùng chăm chú, suy nghĩ rất nhiều, lại không cảm nhận được có người bước vào phòng.
Hứa Mộ Sênh nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ, Hà Tinh Tinh đang ngồi khoanh chân trên đất xem “Kinh trập”.
Máy tính bảng để trên nền nhà, màn hình sáng, hình ảnh không ngừng thay đổi.
Cô ngồi quay lưng về phía anh, anh không nhìn được nét mặt của cô bây giờ thế nào. Một chút ánh sáng hắt lên người cô, khiến cả người cô có chút mơ hồ không rõ. Nhưng cái bóng dáng kia lại rõ ràng vô cùng cô đơn, không hiểu sao lại làm anh cảm thấy đau lòng.
Anh theo bản năng buột miệng hỏi: “Tại sao lại học y?”