Chương : Tại sao không nhìn anh? Em đang trốn cái gì?
Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, tâm tình vốn không bình tĩnh của Hà Tinh Tinh càng cuộn trào mãnh liệt. Giống như bỗng nhiên bị người ta khuấy động một đầm xuân thủy, gợn sóng lăn tăn.
Lông mi cô run rẩy, lòng bàn tay đã ẩm ướt, trong lòng căng thẳng muốn chết. Trong đôi mắt to ấy tràn đầy tia sáng rực rỡ trong suốt, giống như sự trong veo đẹp đẽ khi vốc được một vốc nước trong vậy.
Anh thật sự cực kỳ thích đôi mắt này của cô, con ngươi đen và sâu, luôn luôn sáng ngời có thần, trong mắt có ánh sáng, hào quang tỏa ra bốn phía. Quan trọng nhất là đôi mắt này luôn đảo quanh anh, bất luận là anh đi đến đâu, nó vẫn luôn yên lặng mà nhìn theo anh.
“Sao lại không nói chuyện? Hử?” Hứa Mộ Sênh nhích lại gần thêm một chút, mắt ngọc mày ngài, khí nóng cứ như vậy mà phả vào mặt.
Âm cuối tê dại, gãi tới tâm tình Hà Tinh Tinh ngứa ngáy, có chút thần hồn điên đảo.
Cái gọi là sắc đẹp trêu người, đại khái là bộ dáng này đây.
Nếu không phải cô cố hết sức áp chế, chỉ sợ là một giây sau thôi cô liền buông vũ khí đầu hàng, trực tiếp gật đầu thừa nhận rồi.
Cô vô thức cử động cơ thể cứng ngắc, ngón tay run rẩy, bối rối rời đi ánh mắt, giọng nói hơi run rẩy, có chút run, “Hứa… Thầy Hứa, thầy nghĩ nhiều rồi…”
Nhìn thấy cô phản ứng như vậy, Hứa Mộ Sênh càng khẳng định suy đoán của mình.
“Vậy sao?” Anh khẽ nhướng mày, “Vậy tại sao không nhìn anh? Em đang trốn cái gì?”
Hà Tinh Tinh: “...”
Anh biểu cảm ôn hòa, giọng nói trầm ấm, trịnh trọng hỏi cô.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, mái tóc ngắn vẫn tí tách giọt nước xuống như cũ. Bọt nước rơi xuống, trôi khỏi đuôi tóc rồi trực tiếp rơi xuống mu bàn tay trái của cô. Cô chỉ cảm thấy mu bàn tay vừa lạnh, bàn tay cũng nắm chặt lại.
“Thầy Hứa…” Cô sắp bị hỏi đến phát khóc rồi.
Hà Tinh Tinh có khuôn mặt búp bê, bị anh hỏi truy hỏi như vậy, quả thực giống như đứa trẻ làm sai chuyện. Bộ dáng ủy khuất đó khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Hứa Mộ Sênh tỉ mỉ chăm chú nhìn cô, hơi híp mắt, cảm xúc nơi đáy mắt rất sinh động. Trong đầu có chút ý nghĩ đang sôi trào quay cuồng, cảm giác khô nóng không tên đang thiêu đốt trong cơ thể. Bộ dáng này của cô khiến cho anh vô cùng muốn hôn cô.
Cũng may vào thời điểm cuối cùng vẫn bị anh miễn cưỡng khắc chế lại.
Anh đang làm cái gì vậy?
Anh rốt cuộc muốn ép cô thừa nhận cái gì? Thừa nhận cô thích anh, hơn nữa là vì anh mới học y sao?
Đáp án rõ như vậy còn cần ép cô chính miệng thừa nhận sao?
Anh phì cười phá lên, thầm mắng mình quá nóng vội rồi.
Anh đứng thẳng dậy, hai tay từ trên lưng ghế rời đi, lùi ra sau hai bước, giọng nói lại khôi phục vẻ thanh nhuận như trước, “Anh đi trải ga giường một chút.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Ngôn Uyên và trợ lý Tống vừa sáng sớm đã đến gõ cửa phòng rồi, gõ đến mức cửa phòng vang lên tiếng bang bang.
Hà Tinh Tinh ngủ đến mơ màng, dụi mắt, còn cho rằng đang ở trong phòng mình, kéo lê chiếc dép đi mở cửa.
“Ai đó?”
Người đại diện Ngôn và trợ lý Tống nhìn thấy người mở cửa phòng là Hà Tinh Tinh mặc quần áo ngủ, phản ứng đầu tiên chính là gõ nhầm phòng rồi, vội vàng chuẩn bị chạy lấy người, “Thật ngại quá bác sĩ Hà, gõ nhầm phòng rồi.”
“À.” Hà Tinh Tinh vẫn như cũ còn chưa tỉnh táo, nói xong liền muốn giơ tay đóng cửa.
Trong phòng bỗng nhiên truyền tới một giọng nam, “Là ai đấy?”
Hà Tinh Tinh: “...”
Ngôn Uyên: “...”
Trợ lý Tống: “...”
Không chỉ có Ngôn Uyên và trợ lý Tống bối rối, Hà Tinh Tinh cũng thoáng chốc thanh tỉnh, lúc này mới phản ứng lại, hôm qua cô ngủ nhờ phòng của Hứa Mộ Sênh.
Vờ lờ! Nội tâm người đại diện Ngôn đang gào thét. Đây là tình huống gì vậy? Mới sáng sớm đã muốn gây chuyện à!
Trợ lý Tống đứng đơ ra trước cửa, nhìn Hà Tinh Tinh, lại cúi đầu nhìn hộp giày mình đang cầm trên tay. Lập tức hiểu ra cái gì đó!
Vờ lờ! Thầy Hứa thực thần tốc mà! Vậy mà đã ngủ cùng nhau rồi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tinh Tinh đỏ bừng, vô cùng lúng túng, chân tay khua khoắng giải thích: “Không phải như mọi người nhìn thấy đâu… không phải như vậy…”
Ngôn Uyên nhìn chằm chằm cô như cười như không: “Vậy thì là như thế nào?”
Hà Tinh Tinh: “...”
“Em đi vào trước đi.” Hứa Mộ Sênh đi đến bên cửa, chống đỡ cho Hà Tinh Tinh, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp đảo qua, “Làm sao?”
Anh vừa mới tỉnh ngủ, một bộ dạng uể oải còn buồn ngủ, người đại diện Ngôn chính là não bổ thêm vô số tình cảnh hoạt sắc sinh hương.
“Đại ảnh đế ngài đây là muốn gây chuyện đó sao!”
Hứa Mộ Sênh không để ý đến Ngôn Uyên, chỉ hỏi Tống Dật: “Giày đã mua rồi chứ?”
“Vâng, mua rồi!” Trợ lý Tống Dật vội vàng giơ hộp giày lên.
Hứa ảnh đế nhận lấy, nhả ra một câu, “Có thể cút được rồi!”
Một giây sau, “Ầm” một tiếng cửa phòng liền bị đóng lại rồi. Ngôn Uyên và Tống Dật phải hít một trận khói bụi.
Ngôn Uyên: “...”
Trợ lý Tống: “...”
Hai người hoàn toàn cảm thấy lúc này trước mặt có hàng nghìn hàng vạn con cừu gào thét chạy qua.
---------
Hứa Mộ Sênh lại đi vào phòng, Hà Tinh Tinh đã thay một bộ quần áo mới.
Cô mặc hoodie màu hồng nhạt, bên ngoài khác áo bò, bên dưới phối với quần bò đen bó sát. Chân vẫn đi đôi giày da đen mũi nhọn hôm qua, lấp lánh phát sáng. Cô hẳn là không mang giày khác đến đây.
Hứa Mộ Sênh phát hiện quần áo mỗi lần của cô đều thiên về sự tươi mát, đi đứng đều là phong cách thiếu nữ ngọt ngào. Có điều cũng phải, khuôn mặt búp bê này của cô bày ra như thế, muốn đi theo con đường nữ vương khí chất cũng là không có khả năng.
Hứa Mộ Sênh có chút đau đầu, sau này liệu sẽ có người nói anh dụ dỗ lừa gạt thiếu nữ vị thành niên không?
Anh thu hồi lại một bụng tâm tư, lấy giày trong hộp ra, “Anh bảo trợ lý mua đôi giày này cho em, em đi thử xem.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô liếc mắt một cái, là một đôi giày bệt búp bê rất đáng yêu, kiểu dáng đơn giản, màu đen trơn, trên giày còn có cái nơ bướm khéo léo.
Hà Tinh Tinh cảm thấy hai bên thái dương giật giật, rất là bất đắc dĩ, sao lại là nơ bướm?
“Thử xem có vừa chân không?” Hứa Mộ Sênh nhìn cô không động đậy, vội thúc giục cô.
“Vâng.”
Cô vội vàng ngồi bên mép giường, đang chuẩn bị cúi người cởi đôi giày nhỏ trên chân mình ra. Nhưng có người nhanh hơn một bước, ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân cô, một tay khác lưu loát cởi giày của cô ra.
Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, đôi giày liền bị anh tháo ra rồi.
Hà Tinh Tinh: “...”
Cái quỷ gì vậy? Nam thần tận tay cởi giày cho cô?
“Hứa… thầy Hứa?” Cô sợ tới mức lưỡi quíu lại luôn rồi.
Hứa Mộ Sênh không lên tiếng, tầm mắt rơi trên bàn chân nhanh nhẹn xinh xắn, mắt híp lại.
Hóa ra, lời thăm hỏi mà đôi giày da kia ban tặng, trên chân cô nổi lên mấy mụn máu. Có mấy cái đã sưng mủ rồi.
“Đợi chút.” Hứa Mộ Sênh để lại một câu, liền đứng lên đi về phía hành lý của anh.
Khi quay lại, trên tay có thêm một bình xịt và mấy cái băng cá nhân.
Anh hằng năm phải ở ngoài quay phim, khi quay cảnh đánh nhau khó tránh khỏi bị thương, trong hành lý luôn chuẩn bị một vài loại thuốc như thuốc bột của Vân Nam, dầu hoa hồng, băng cá nhân. Nếu như ngày nào bị thương, cũng có thể lập tức dùng tới.
Hứa Mộ Sênh xử lý đơn giản mụn máu trên chân Hà Tinh Tinh, sau đó phun thun thuốc xịt lên trên. Thuốc nước mát lạnh, nhưng xịt lên miệng vết thương có chút kích thích, cô không nhịn được hít hà mấy tiếng, theo bản năng rụt chân lại.
Bàn tay to của người đàn ông có lực nắm chắc lấy mắt cá chân cô, miệng ra lệnh, “Đừng động, lập tức là xong rồi.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Nam thần ơi, rất đau đó!
Cô ngậm miệng, gật đầu: “Ừm.”
Bộ dáng anh đặc biệt nghiêm túc chuyên chú, thủ pháp cũng rất thành thạo. Hà Tinh Tinh cảm thấy lúc này anh mới là bác sĩ, cách thức xử lý miệng vết thương quả thực quá thuần thục rồi.
Từ góc độ này của cô nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy đỉnh tóc dày đen thẫm. Chất tóc của anh rất tốt, vừa đen vừa sáng, giống như được vẩy mực lên vậy. Chỉ là không biết cảm giác lúc sờ lên sẽ như thế nào. Lòng cô có chút ngứa ngáy khó nhịn, rất muốn giơ tay sờ một chút. Nhất định là vô cùng mềm mại thoải mái. Nhưng suy nghĩ này bị Hà Tinh Tinh cố gắng áp chế lại.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu vào, bị rèm cửa ngăn chặn mà nhẹ nhàng cắt đứt, trở thành từng chùm sáng, khiến đường nét cơ thể anh được khảm một màu vàng mỏng. Khuất sáng, nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, biểu cảm có chút mơ hồ.
Ống tay áo ngủ của anh xắn tới khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay rất săn chắc có lực, làn da lúa mạch dưới ánh mặt trời như đang phát sáng.
Bôi xong thuốc, dán băng cá nhân lên, sau đó lại cẩn thận từng chút một đi đôi giày bệt lên cho cô. Chỉ sợ đụng tới miệng vết thương của cô.
Số đo giày vừa đúng, rất hợp. Làn da trắng của chân cô, đôi giày bệt màu đen, một đen một trắng, nổi bật đan xen, phối với quần áo của cô nhìn lên cực kỳ phù hợp.
Đây là người đàn ông mà cô vẫn luôn thích đó! Cô đã từng cho rằng anh như ngôi sao chói mắt trên đỉnh đầu, cao cao tại thượng, có thể nhìn nhưng chẳng thể chạm tới. Nhưng hôm nay, anh lại sống sờ sờ mà ngồi xổm ngay trước mặt cô. Cô chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào anh.
Trong lòng cô giống như được rót vào một dòng nước ấm áp, trái tim cũng dần mềm mại sắp không chịu đựng nỗi sự dịu dàng của anh. Một người đàn ông vì mình làm những chuyện như vậy, hơn nữa còn là người đàn ông mình đã dõi theo bao nhiêu năm như vậy, cô quả thực cảm động đến rối loạn rồi.
Cảm xúc như cơn mưa phùn đầu mùa xuân điên cuồng mà nảy nở, trong đầu bỗng dưng sinh ra một ý niệm. Nhưng rất nhanh lại bị cô phủ định. Việc này làm sao có thể chứ? Anh chính là Hứa Mộ Sênh đó, là nam thần của cô đó! Tuyệt đối không có khả năng được, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi.
Hứa Mộ Sênh không biết sự xoay chuyển phức tạp trong lòng cô, đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.”
-------------
Bữa sáng là ăn cùng với những người khác của tổ chương trình. Hà Tinh Tinh phát hiện ánh mắt của mỗi người nhìn cô đều không đơn thuần. Đặc biệt là Ngôn Uyên và trợ lý Tống, còn có cả đạo diễn Lưu, ánh mắt đó quả thực là như đi guốc trong bụng cô vậy! Một chút cũng không kiêng dè. Việc này khiến cô một độ nghi ngờ mình giống như đang chạy lõa thể bị người ta vây xem vậy.
Ăn xong bữa sáng, Hà Tinh Tinh cảm thấy không tiêu hoá nổi thức ăn. An sáng xong liền bắt đầu quay tiết mục.
Đây là ngày thứ hai những vị khách quý đến chủ nhà làm khách. Chủ nhà muốn chuẩn bị một bữa tiệc lớn đãi khách --- Địa y
Địa y: là một dạng kết hợp giữa nấm và một loại sinh vật có thể quang hợp trong một mối quan hệ cộng sinh. Photobiont có thể là tảo lục hay khuẩn lam. Hình thái học, sinh lý học và hóa sinh học của địa y rất khác biệt với nấm và tảo riêng biệt.
Đầu tháng , Đồng Bốc Sơn là khu vực có lượng mưa dồi dào. Đâu là khi địa y sinh trưởng mạnh mẽ nhất. Địa y là một loại nấm dại, vị độc đáo, là một món ăn dân dã mà người địa phương cũng rất hiếm thấy. Hai năm gần đây, cùng với sự nâng cao trình độ cuộc sống của người dân, vật chất đầy đủ, càng ngày càng chú trọng dưỡng sinh. Các loại địa y ở Đồng Bốc Sơn một độ bị những khách sạn lớn trong thành phố Hoành Tang hét giá trên trời.
Vốn dĩ tổ chương trình từ sớm đã tìm người dân trong vùng chuẩn bị xong địa y có sẵn rồi. Nhưng Từ Nguyên Văn đề nghị với đạo diễn để cho những khách mời tự tay đi hái địa y, có thể gia tăng sự hỗ trợ giữa khách mời và người chủ, cũng càng có điểm đáng xem.
Nhân viên công tác tổ chuyên mục cùng nhau cẩn thận thảo luận một phen, cuối cùng quyết định lựa chọn đề nghị của Từ Nguyên Văn.
Vì thế bốn khách mời cộng thêm Trình Quán Minh và Tạ Tư Y, hai người một tổ, phân thành hai tổ, chia ra hành động. Ba tổ có thời gian một tiếng, sau một tiếng quay lại tập hợp ở nhà gỗ nhỏ. Sau đó xem tổ nào thu thập được nhiều địa y, tổ ít nhất sẽ phải chịu phạt. Còn lại Từ Nguyên Văn và Thẩm Thanh Thiển ở lại trông nhà, chuẩn bị những nguyên liệu khác.
Những người này rất ăn ý mà để Hứa Mộ Sênh và Hà Tinh Tinh phân thành một tổ.
Tạ Tư Y hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, “Tinh Tinh đại bảo bối, cố lên nhé!”
Hà Tinh Tinh: “...”
Này này này… Cô ấy thêm vào dầu gì vậy chứ!
--------
Mỗi một tổ đều có thêm một tổ ghi hình, đi theo phía sau.
Một đoàn người nối tiếp nhau đi vào trong rừng rộng mênh mông.
Hứa Mộ Sênh không dự đoán được hôm nay tổ tiết mục sẽ sắp xếp cho khách mời đi vào trong rừng hái địa y, cho rằng chỉ ở trong phạm vi nhà gỗ nhỏ quay thôi. Liền chọn cho Hà Tinh Tinh một đôi giày bệt, thông khí mà nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ phải đi vào trong núi, đôi giày bệt này thật là không tiện lắm.
Trong núi toàn là bụi gai, cây mây và dây leo, giày lộ ra mu bàn chân căn bản không hề phù hợp. Chân vừa giẫm xuống, bụi gai sẽ lập tức xẹt qua mu bàn chân, lưu lại vết máu.
Nghĩ đến đây, Hứa Mộ Sênh vội vàng kéo Hà Tinh Tinh ra phía sau, nói: “Đi theo anh.”
Hứa Mộ Sênh đi phía trước, giẫm những bụi gai, cây mây và dây leo xuống dưới chân, tạo một đường đi nhỏ cho Hà Tinh Tinh.
“Nào, đưa tay cho anh, anh dẫn em đi.” Anh giơ tay phải về phía Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh giật mình, lập tức nắm lấy bàn tay to rộng của anh.
Tay của anh rất ấm, khô ráo, cô dường như có thể cảm nhận được chỉ tay của anh, có rất nhiều đường xen kẽ.
Đế giày cô giẫm qua vô số bụi gai và dây leo, gập ghềnh không bằng phẳng, còn có chút vướng chân. Nhưng tâm tình lại phiêu du đến những đám mây, nhẹ nhàng phiêu diêu, dường như muốn tung bay lên rồi. Cô cảm thấy hình như có một sợi lông vũ mỏng manh nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, mềm mại không nói thành lời.
“Cẩn thận, đi chậm một chút!”
Bên tai còn có giọng nói trầm ấm của anh, thường xuyên thức tỉnh cô.
Cô cảm thấy dường như có cái gì đó đang thay đổi rồi, nhưng suy đến cùng lại không nói rõ được thay đổi ở đâu. Cũng không biết có phải là ảo giác của mình không. Suy nghĩ không thể tưởng tượng kia lại xuất hiện rồi. Trong một ngày xuất hiện tận hai lần. Tần suất này cũng say rồi!
Không phải, không phải đâu, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi.
Cô lắc đầu thật mạnh, ép buộc chính mình gạt bỏ sạch sẽ những suy nghĩ lung tung trong đầu, chuyên tâm đi theo Hứa Mộ Sênh.
Người ghi hình đi theo phía sau hai người, rõ ràng cái gì cũng không có, nhưng lại cảm thấy mình bị ép ăn cẩu lương đầy miệng. Đờ mờ, tâm tư tinh tế thật khủng bố mà!
----------
Bầu trời trong xanh phẳng lặng, thỉnh thoảng có vài đám mây lướt qua. Đỉnh núi Đồng Bốc Sơn phía xa tuyết vẫn trắng xóa như cũ, mãi vẫn không tan.
Trong rừng cây cỏ sum sê, rậm rạp xanh tốt, nhìn ra bốn phía có thể thấy được đều là một mảnh xanh biếc. Nhiều bụi cây, cành lá um tùm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây, lưu lại trên đất những chùm sáng ngoằn ngoèo, có vô số những dải sáng nhỏ trôi nổi. Những chùm sáng này cắt đôi con đường nhỏ giữa rừng dài, một nửa âm u, một nửa sáng ngời. Giữa không gian sáng tối ấy, bóng râm lưu chuyển.
Bên tai còn có loài chim không biết tên đang hót, tiếng hót trong trẻo véo von, lọt vào trong tai khiến người ta chấn động.
Không khí cũng vô cùng trong lành, dường như còn đem theo hương thơm ngọt của hoa cỏ, hít thật sâu một cái, lục phủ ngũ tạng đều thư thái.
Cảnh tượng như thế này ở trong thành phố Hoành Tang tất nhiên không thể gặp được. Trong thành phố lớn có những nhà tầng lớn cao chọc trời và dòng xe cộ qua lại không ngừng, đến cả bầu trời cũng toàn là khói bụi.
Hà Tinh Tinh đắm chìm trong mỹ cảnh như thế này không thoát ra được, điện thoại cầm trong tay điên cuồng chụp không ngừng. Hoàn toàn không cảm thấy có nguy hiểm đang từng bước tiếp cận cô.
Cho đến khi trước mặt bỗng nhiên có một cánh tay lộ ra, dùng sức túm lấy cô, đỉnh đầu lập tức truyền tới giọng nói đặc biệt trầm thấp khiến người ta mê mẫn, “Cẩn thận!”
Tác giả có lời muốn nói: “Tôi tự nhận là chương này rất ngọt, chương sau, chương sau nữa hẳn là sẽ càng ngọt. Hơn chương rồi, cũng nên để cho Hứa ảnh đế của chúng ta ăn chút đậu hũ chứ nhỉ, haha…”