Chương : Tinh Tinh, nhắm mắt lại!
Khi Hà Tinh Tinh khoác áo gió đến tầng thượng, Hứa Mộ Sênh đang dựa vào lan can uống gì đó.
Một ly thủy tinh trong suốt, trên cùng là chất lỏng màu xanh nhạt, mấy phiến lá nổi bên trên. Cũng không biết là thứ gì. Phản ứng đầu tiên của cô chính là trà khổ đinh.
Bóng dáng kia vô cùng anh tuấn cao lớn, thẳng đứng như cây tùng, cô chỉ vừa nhìn liền không thể rời mắt đi được.
Cô nghe thấy tiếng hát, là giọng ca ấm áp ngọt ngào của Trần Khởi Trinh.
Bầu trời đầy sao nói với anh
Anh nơi đây có một giấc mộng
Nhớ tới em
Liền ngẩng đầu nhìn lên
Lắng nghe.
…
Cô vểnh tai lên cẩn thận nghe, đây là bài hát cô rất quen thuộc, là “Phù du” của Trần Khởi Trinh.
Trên đầu bầu trời đầy sao, vô số ánh sáng sặc sỡ của ngôi sao đan xen rơi trên khuôn mặt tinh xảo của anh, như đom đóm phiêu du, khẽ lay động. Ánh sáng vừa tối vừa mờ, đường nét hình dáng anh thanh tú, cân xứng, phác họa hoàn mỹ.
Khuôn mặt anh tuấn này bất luận lúc nào cũng đều khiến người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Nói thật, bài hát này còn rất hợp với cảnh.
Tầm mắt cô rơi xuống bên tay Hứa Mộ Sênh, điện thoại màu bạc lóe sáng, nháy mắt đèn lấp lóe sáng bất định.
Giữa đêm nhiều gió, không khí ấm áp cũng thấp hơn trong thành phố, từ trong phòng ấm đi ra, gió lạnh đập vào mặt. Cô không nhịn được mà khép chặt áo khoác, nhỏ tiếng gọi: “Thầy Hứa.”
Hứa Mộ Sênh nghe thấy tiếng của cô bỗng nhiên quay người, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu, giọng nói cũng lộ ra một phần vui vẻ, “Em đến rồi! Còn cho rằng em đã ngủ rồi chứ!”
“Trực đêm quen rồi, em vẫn luôn ngủ rất muộn.” Hà Tinh Tinh vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm chiếc ly trong tay Hứa Mộ Sênh.
Hứa Mộ Sênh nhận ra được tầm mắt cô, nhếch môi hỏi: “Có muốn thử chút không?”
“Không cần, không cần đâu.” Hà Tinh Tinh lắc đầu như cái trống lắc.
Nực cười, con người không thể hai lần bước vào cùng một dòng sông, cô lại mắc lừa thì quá ngốc rồi. Vị trà khổ đinh lần trước cô vẫn chưa quên được đâu.
Hứa Mộ Sênh sớm đã đoán ra được phản ứng của Hà Tinh Tinh, cười nói với cô: “Yên tâm, không phải trà khổ đinh.”
“Vậy thì là gì?”
“Em nếm thử là biết ngay.” Nói xong liền đưa ly thủy tinh tới trước mặt Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh: “...”
Mẹ nó, sao cô lại cảm thấy nam thần lại đang lừa cô chứ.
Cô cẩn thận xác nhận lại, “Thật sự không phải trà khổ đinh sao?”
Anh vẫn cười như cũ, khuôn mặt mang đậm sự dịu dàng vô hạn, “Anh đảm bảo tuyệt đối không phải là trà khổ đinh.”
“Được rồi.” Cô giơ tay nhận lấy ly thủy tinh, ngẩng đầu cẩn thận nhấp một ngụm.
Vừa uống vào trong miệng, nơi mày cô đang nhíu chặt nháy mắt liền giãn ra. Bởi vì nước trà không hề đắng chút nào, ngược lại còn có chút vị cam ngọt mát lạnh, hương lá sen thanh nhẹ không ngừng quanh quẩn trong khoang miệng.
“Hóa ra là trà lá sen!” Cô cực kỳ kinh ngạc, lẩm bẩm uống thêm mấy ngụm nữa.
Đối với cô mà nói, trà lá sen không hề giống với những loại trà phổ biến như trà xanh, hồng trà, trà lúa mạch, trà chanh... người uống cũng không hề nhiều. Nếu như không phải bởi vì lần trước bố thường xuyên lấy trà lá sen tiếp đãi ông Hứa, cô xem ra đến bây giờ cũng sẽ không chú ý tới nó.
“Không lừa em chứ, đã nói không phải trà khổ đinh mà.”
Cô đưa ly lại cho Hứa Mộ Sênh, hỏi: “Thầy Hứa thích uống trà lá sen sao?”
“Cũng không thể nói là thích, gần đây nó hơi nổi tiếng.” Ánh mắt anh dừng lại trên ly thủy tinh hỏi: “Vị thế nào?”
“Cũng được, em không phản cảm.”
“Muốn uống thêm chút nữa không?”
“Không cần.” Cô nhấp nhấp miệng, môi cánh hoa xao động vương lại chút nước, lắc đầu, “Nếm thử sự tươi mới là đủ rồi.”
Nghe cô nói như vậy, Hứa Mộ Sênh lúc này mới cầm lại ly trà. Tay trái anh cầm chiếc ly, tay phải đặt lên miệng ly vuốt ve. Năm ngón tay thon dài bị ánh điện màu sắc ấm áp kéo ra một hình bóng dài nhỏ, đẹp đến không nói nên lời.
“Trước đây đã từng uống chưa?” Anh hỏi lại.
“Từng uống một lần.”
Chính là lần trước ông Hứa đến Hà gia làm khách, bố thường chuẩn bị trà lá sen tiếp đãi, cô từng uống một lần. Trước đó, cô chưa từng uống qua loại trà này.
Hứa Mộ Sênh lắc lư chút trà còn thừa lại trong ly, nói: “Lúc bé thường uống cùng ông rất nhiều, uống thành quen rồi, cũng không thể nói là thích.”
Hà Tinh Tinh: “Lá sen mát lạnh giảm nóng, thỉnh thoảng uống một chút vẫn rất tốt.”
Hà Tinh Tinh lúc giờ phút này vẫn hoàn toàn không hề liên hệ Hứa Mộ Sênh và ông Hứa với nhau. Không thể không nói mức độ nhận biết một số vấn đề của cô đối với một số chuyện quả thực quá là thấp.
Hai người cùng dựa lên lan can tầng thượng, phía xa là những căn nhà thấp bé thường có ở nông thôn. Người dưới quê ngủ rất sớm, thời điểm này phần lớn người dân đều ngủ rồi. Cả thôn làng chìm trong sự yên tĩnh. Nhưng cũng không phải thực sự mọi tiếng động đều biến mất, một chút tiếng vang cũng không có. Nơi sâu thẳm trong đêm tối vẫn thỉnh thoảng truyền tới tiếng gà gáy. Bên tai cũng có tiếng gió vù vù, mang theo vô số tiếng xào xạc của lá cây. Còn có tiếng hát ngọt ngào đặc biệt của Trần Khởi Trinh.
Hứa Mộ Sênh hẳn là để lặp lại bài hát, khúc “Phù du” này vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Bầu trời tối nay thực sự quá đẹp. Thành phố Hoành Tang bây giờ đã không thể nhìn thấy bầu trời mỹ lệ như vậy nữa rồi.
Hứa Mộ Sênh cũng không biết hứng thú ở từ đâu, anh quay đầu nói với Hà Tinh Tinh: “Anh hát cho em nghe nhé.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Mí mắt Hà Tinh Tinh giật giật, phong cách tối nay của nam thần thật là có chút kỳ lạ đó! Vừa mời cô ngắm sao, vừa mời cô uống trà lá sen, bây giờ lại muốn hát cho cô nghe. Trời ơi, ngọt đến kỳ lạ mà!
Hứa Mộ Sênh đợi mãi không thấy câu trả lời của cô, hỏi lại: “Không muốn nghe?”
“Làm sao có thể chứ!” Hà Tinh Tinh lập tức xua tay, “Em mong còn không được đó.”
Nực cười, đường đường ảnh đế nói muốn hát cho cô nghe, đây là ước mơ tha thiết của biết bao fan chứ, là chuyện cầu không được đó! Cô sao lại có thể không muốn nghe. Cô chỉ là cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Cô không nắm rõ được thái độ của Hứa Mộ Sênh. Loại chuyện này nhìn thế nào cũng thấy mờ ám mà!
Thần tượng sẽ không thực sự có ý gì đó với cô chứ?
Mẹ nó, cô lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi.
Hứa Mộ Sênh nghe vậy mỉm cười, hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”
Cô vân vê ngón tay, có chút hít thở không thông, “Thầy Hứa, ban đêm hát hình như không ổn lắm.”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Anh cười phá lên, vỗ đầu mình, “Đúng đúng đúng, chúng ta không thể quấy nhiễu mọi người.”
Cô cười nhạt nói: “Bài hát này em sẽ giữ lại, lần sau lại tìm thầy thảo luận tiếp.”
Anh nhìn cô để lộ ra nụ cười dịu dàng: “Được.”
Chữ “được” này rơi vào tai Hà Tinh Tinh, lại giống như rơi vào trong tim cô vậy. Trái tim thiếu nữ của cô bắt đầu tăng tốc phập phồng, dịu dàng mà lưu luyến, tận đáy lòng bắt đầu nở hoa rồi.
Cuối cùng Hứa Mộ Sênh một ngụm uống hết trà trong ly, sau đó để ly rỗng đặt lên ban công. Ngay sau đó lần mò rút ra một điếu thuốc lá, lại hỏi ý kiến Hà Tinh Tinh: “Có thể không?”
Đây là một loại hành vi cực kỳ ra dáng đàn ông. Cô từng gặp không ít đàn ông hút thuốc trước mặt phụ nữ, nhưng anh lại là người đàn ông duy nhất ở trước mặt cô hỏi ý kiến. Một chuyện cực kỳ nhỏ như vậy, sự tu dưỡng của một người đàn ông lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh là người mà cô bắt đầu thích từ khi còn học cao trung, quả nhiên chưa từng phụ lòng sự mong đợi của cô.
Ban đầu khi cách màn hình ngắm nhìn anh, anh một thân vinh quang, hào quang vạn trượng, có thể so với những ngôi sao lóa mắt trên đỉnh đầu. Hôm nay bỏ đi hào quang quanh khắp người, bọn họ mặt đối mặt đứng đó, anh cũng không hề khiến cô cảm thấy một chút thất vọng nào.
Cô mỉm cười nói: “Thầy cứ tự nhiên.”
Nhận được sự cho phép của cô, anh nhẹ nhàng châm lên điếu thuốc.
Ánh lửa chợt lóe lên rồi mất, khiến cho đường nét khuôn mặt anh hiện lên rất rõ ràng. Khuôn mặt này thật là nhìn thế nào cũng thấy dễ nhìn như thế.
Rất nhanh liền có mấy làn khói nhẹ đều đều mà nhập vào bóng tối, mờ mịt lay động.
Đây không phải lần đầu tiên Hà Tinh Tinh nhìn thấy anh hút thuốc, nhưng lại là lần đầu tiên cách anh gần như vậy nhìn anh hút. Trong quá khứ, vô số lần, cô đều chỉ là nhìn thấy anh hút thuốc trong phim điện ảnh, phim truyền hình.
Đáy lòng cô gào thét, bộ dáng hút thuốc của người này thực sự vô cùng đẹp trai!
Cô si mê nhìn anh, lại có chýt ngây người. Thiếu nữ si tình dù cho có đi đến đâu cũng đều dễ dàng say mê, về điểm này mà nói, Hà Tinh Tinh đã là bệnh vô phương cứu chữa, không thuốc nào cứu được nữa rồi.
Hứa Mộ Sênh phát giác được bộ dáng của Hà Tinh Tinh, đáy mắt càng dâng lên ý cười.
Hà Tinh Tinh cảm thấy đời này của cô sẽ không thể nào quên được đêm hôm nay nữa. Người mà thời niên thiếu phải ngắm nhìn qua màn hình đang cùng cô ngắm một đêm đầy sao, cô uống trà của anh, cô nhìn thấy bộ dáng hút thuốc của anh, anh còn thiếu chút nữa là hát cho cô nghe nữa.
Một điếu thuốc bị hút chỉ còn lại đầu lọc, anh nhẹ nhàng dập tắt lên chỗ tay vịn lan can.
Lại quay đầu, lại phát hiện Hà Tinh Tinh đang si mê nhìn anh. Cô đắm chìm trong đó, say mê ngẩn ngơ.
Gió đêm thổi tóc mai cô lên, từng lọn tóc màu cây đay phản xạ ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đôi mắt to kia, đen nhánh phát sáng, trong mắt phản chiếu lại bóng hình anh.
Bất luận là ở đâu, đôi mắt ấy vẫn luôn vây quanh lấy anh. Bất luận lúc nào, ánh mắt cô nhìn anh cũng đều si mê điên cuồng như thế, chìm đắm trong đó, dường như vĩnh viễn cũng không cách nào thoát ra được.
Cô sẽ mãi cũng không ngờ tới, anh sớm đã lay động có một ý nghĩ khác với cô rồi. Từ rất lâu trước đây, hoặc là, so với cô sớm hơn nhiều.
Có lẽ bây giờ có thể sẽ dọa cô sợ, nhưng chuyện này anh đã muốn làm từ rất lâu rồi.
Lần này anh quyết định buông thả bản thân một chút.
Anh giơ tay phải ra, không chút tiếng động mà luồn tay ra phía sau, liền ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, hơi hơi hướng về phía trước một chút, cô liền thuận lợi ngã vào trong ngực anh.
Hà Tinh Tinh chỉ cảm thấy quai hàm bị giữ chặt, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông liền dần dần lại gần, trước mắt bóng tối bao phủ. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp say mê của anh, mang theo chút dụ dỗ, “Tinh Tinh, nhắm mắt lại.”
Một giây sau, hai thứ mềm mại liền dán lên trên môi của cô.
Anh cúi đầu hôn xuống!
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh thật sự bị dọa sợ rồi, khí huyết trên toàn thân bắt đầu chảy ngược lên trên, máu rõ ràng sôi trào mà đả kích huyệt thái dương của cô. Trong đầu có vô số pháo hoa nở rộ.
Môi anh vô cùng lạnh, dường như đem theo nhiệt độ của băng tuyết, từng chút một đè nặng lên đôi môi cô. Mỗi một chút đều vô cùng thân thiết áp bức thần kinh của cô, toàn thân cô căng cứng, động cũng không dám động. Ngón tay vô cùng cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên đặt ở vị trí nào.
Khớp răng cô cắn cắn chặt, căn bản không hiểu nên làm sao tiếp nhận anh, càng không biết nên đáp ứng anh thế nào. Thể xác và thần kinh cô kích động, thần sắc ngẩn ngơ, như đang ở trong sương mù, tâm tình hoàn toàn phiêu du đến những đám mây rồi.
Cô cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhưng hình như lại không phải là mơ, bởi vì tất cả đây quá là chân thực. Hô hấp của anh, nhịp tim của anh, môi của anh, cơ thể ấm áp của anh, mỗi một thứ đều chân thực sống động.
Nếu như là mơ thì tuyệt đối không thể chân thực rõ ràng như vậy. Như mơ như thực, khó mà phân biệt được.
Cơ thể Hà Tinh Tinh có chút run rẩy, cả người cứng ngắc. Anh biết lúc này cô nhất định rất căng thẳng.
Rốt cuộc vẫn là dọa tới cô rồi!
Bàn tay to lớn của anh phủ sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái, dường như đang trấn an tinh thần cô.
Cô nhận được sự cổ vũ, tay phải run run đặt lên tấm lưng vững chãi của anh, phần xương bên trên có chút cấn tay. Cô cảm thấy rất rõ đầu ngón tay mình hơi run rẩy, có chút tê dại.
Người đàn ông được động tác này của cô lấy lòng, điều này cũng đồng nghĩa cô bắt đầu tiếp nhận anh, không còn kháng cự anh nữa. Anh thấp giọng cười một tiếng, nụ hôn càng thêm sâu.
Hà Tinh Tinh cảm thấy cô sắp bị chìm chết trong sự ôn nhu này rồi, bởi vì cô hình như sắp bị anh hôn đến mức hai bên sườn đau nhức, nhất thời hô hấp không thông.
Nụ hôn này dường như duy trì rất lâu, tốn nhiều thời gian và sức lực. Sau khi kết thúc, anh rời khỏi cánh môi cô, không khí trong lành lúc này mới cuồn cuộn không ngừng trút vào lồng ngực. Cô giống như người bị chìm ở trong nước quá lâu, bỗng nhiên được người ta vớt lên bờ, thở từng ngụm lớn.
Cô xoa nhẹ ngực, hơi thở hỗn loạn, qua rất lâu sau mới hồi phục.
Lần nữa lấy lại được tự do, Hà Tinh Tinh cảm thấy cảm giác thiếu không khí thực là không dễ chịu!
Hứa Mộ Sênh đứng bên cạnh bị phản ứng này của cô chọc cười, đang muốn mở miệng, không ngờ Hà Tinh Tinh trực tiếp ngăn lại lời nói của anh, “Thầy Hứa ngủ ngon!”
Vừa dứt lời liền nhanh chân chạy mất!
Hứa Mộ Sênh: “...”
Hứa Mộ Sênh nhìn theo bóng dáng của cô, trong chốc lát đã xuống cầu thang, tốc độ chạy cũng thật nhanh.
Anh sờ sờ cánh môi, luôn cảm thấy có lưu luyến!
Ừm, vị cũng không tệ!
----------
Hà Tinh Tinh một hơi chạy xuống dưới lầu, run rẩy mở cửa ra. Lưng chống lên trên cánh cửa lạnh lẽo, não vẫn còn choáng váng, tai ù đi, thần trí không còn minh mẫn. Trái tim nhỏ đập kịch liệt mạnh mẽ, vô cùng sinh động có lực.
Trời ơi, thần tượng vậy mà lại hôn cô rồi!
Aaaaaaaaaaa… Lại không khống chế được sự hoang mang trong lòng rồi, sắp cô sắp chịu không nỗi nữa rồi!
Sắp hạnh phúc đến muốn ngất luôn
Không được, không được rồi, cô phải đi rửa mặt bình tĩnh lại một chút.
Hà Tinh Tinh xỏ chân vào đôi dép lê, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Vặn mở vòi nước, vốc một vốc nước lạnh vỗ lên mặt. Vỗ xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào hai gò má ửng đỏ của người con gái trong gương, cả khuôn mặt đều không giấu được hạnh phúc.
Cô sờ hai má, mẹ nó, sao vẫn nóng như vậy chứ!
Hai tay chống lên bồn rửa tay, ước chừng cô đã đứng đây để bình tĩnh được ba phút rồi.
Nhưng ba phút trôi qua, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Cô lập tức chạy ra khỏi phòng vệ sinh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn thoại cho chị em tốt.
Không được, không được rồi, chuyện này nếu như không tìm người khác nói ra, cô nhất định sẽ ngất mất.
Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Điềm Điềm, tớ nói với cậu nhé, vừa nãy Hứa Mộ Sênh hôn tới rồi! Tớ cảm thấy tớ sắp chết rồi… aaaaaaa… Nam thần vậy mà lại hôn tớ…
Điềm Điềm: “...”
Điềm điềm rất ngọt: Đêm rồi, cậu phát điên cái gì đấy?
Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: Điềm Điềm, tớ không nói đùa đâu, đây là sự thật đấy! So với vàng thật còn thật hơn!
Điềm Điềm rất ngọt: “Bảo bối, cậu si mê người ta cũng phải có mức độ đó! Muộn như vậy rồi, mau tắm rửa đi ngủ, ngoan nha!”
Hà Tinh Tinh: “...”
Tim cô thật mệt mà! Chị em tốt của vậy mà lại không tin cô nói.
Có điều chính cô còn không dám tin đây là sự thật. Cô dùng sức véo mặt mình, ừm, có đau, vậy là không phải đang nằm mơ rồi.
Đợi cô lại gửi tin nhắn đi, chị em tốt liền không quan tâm tới cô nữa rồi. Hà Tinh Tinh rất đau buồn, chỉ có thể lên zhihu ẩn danh đăng bài.
(Zhihu là một trang web câu hỏi và trả lời của Trung Quốc.)
Xin hỏi được nam thần mình luôn tâm tâm niệm niệm hôn là loại cảm giác gì?
Không tới một phút sau, bên dưới đã có bạn trên mạng trả lời rồi.
“Đại khái chính là cảm giác như trúng được vạn đó!”
“Tôi không muốn nhận phần cẩu lương này của lầu chủ, ngươi đây là đang ngược cẩu độc thân, lương tâm thật sự là không đau sao?”
“Cảm giác thế giới chớp mắt luôn sáng lên.”
“Tôi khi đó mờ ám nghĩ, nếu như có thể ngủ với anh ấy thì tốt rồi.”
“Lầu trên thật tốt số!”
………..
Hà Tinh Tinh: “...”
Sau mấy phút, điện thoại cô lại rung lên.
Shadow: Em có cảm giác gì?
Hà Tinh Tinh: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lướt điện thoại một chút, mẹ nó một đám đạo văn, đều là kiểu đạo từng chi tiết. Mấy ngày này thu lợi thấp đến bất ngờ, còn cho rằng mình viết không ổn rồi. Một thời gian hoài nghi nhân sinh. Tôi mỗi ngày gõ chữ đến mức tay cứng ngắc, tác giả giống tiểu trong suốt như tôi, cầu đạo văn buông tha đi!