Lam Vân đi một vòng quan sát cả ngôi nhà. Từ cổng ngoài vào đến nhà chính là một con đường lát đá sạch sẽ. Hai bên đường đầy những khóm hoa nhỏ với vài bông hoa đang nở trong giá rét. Đi qua con đường ấy, cậu đến một khoảng sân rộng trước biệt thự. Giữa sân có một bức tượng điêu khắc khá trừu tượng, nhìn tiếp bên trái là ga-ra, bên phải là một nhà kính. Cậu xoay sang phải và bước vào. Bên trong nhà kính khá rộng, thoáng mát, nền nhà trồng cỏ rất mềm và đẹp. Lam Vân đi chân trần trên cỏ mà cảm giác như đi trên thảm nhung. Nơi này thích hợp để đọc sách, nằm nghỉ ngơi và ngắm trời mây. Trong nhà kính có cả bàn ghế uống trà và một xích đu nhỏ màu trắng, thích hợp để uống trà chiều. Ánh mặt trời cứ xuyên qua mái vòm chiếu xuống thảm thực vật bên dưới làm cho Lam Vân vô cùng thư thái.
Xung quanh biệt thự trồng toàn là các loại cây cao và lạ. Tất cả đều được chăm sóc kỹ lưỡng nên nhìn rất đẹp mắt. Thợ làm vườn trước đây anh ta thuê chắc chắn là một người chuyên nghiệp vì đám cây cỏ ở đây được cắt tỉa rất cẩn thận. Nếu sau này, Lam Vân phụ trách việc này thì có thể phải mất nhiều thời gian hơn cậu đã dự tính.
Ngôi nhà nằm ở vị trí trung tâm trên khuôn viên xanh mát này. Toàn bộ lối đi, nếu không phải là cỏ nhung mềm mượt hoặc sỏi trắng li ti thì cũng là được lát gạch sạch sẽ. Vòng về phía sau là một bể bơi rộng, thiết kế đẹp mắt. Nước trong hồ phản chiếu màu của trời mà xanh ngan ngát. Xung quanh bể bơi, đặt rất nhiều ghế tựa để tắm nắng. Vào những trưa hè nóng nực mà được thỏa sức vùng vẫy ở đây thì còn gì bằng. Nơi Bạch Phong sống, cứ như một khu rừng nhiệt đới thu nhỏ với đủ loại cây cỏ hoa lá. Chỉ có cây ăn quả là không thấy xuất hiện ở đây. Lam Vân phì cười với ý nghĩ, không biết sau này mình có nên đem về một loại cây cho quả như chuối, táo, nho… hay không. Nhưng hiện tại, với cả “rừng” thế này thì cậu đã làm không hết việc rồi.
Cậu quan sát là ở rừng gốc cây, từng bụi cỏ, từng khóm hoa đã lắp sẵn một hệ thống tưới nước tự động. Việc của cậu bây giờ chỉ cần đi tìm nơi khởi động. Cậu mừng thầm trong lòng khi tìm ra nút nhấn. Sau này chỉ cần ấn vào cái nút màu đỏ này thì việc của cậu sẽ giảm đi một phần hai. Lam Vân chỉ còn việc nhổ cỏ dại, cắt cỏ, vun xới, bón phân,…là xong. À… còn phải thay nước bể bơi nữa chứ. Việc này cũng không có gì quá khó với cậu khi mà thời đi học cậu cũng thường làm việc này giúp thầy thể dục phụ trách môn bơi lội. Một vòng bên ngoài mà mất của cậu hơn nửa tiếng đồng hồ. Đến khi bắt tay vào làm chắc chắn phải mất nhiều thời gian hơn thế.
Cậu quay vào nhà chính và quan sát từ đầu đến cuối ngôi nhà. Mang vẻ ngoài là một biệt thự kiểu phương tây nhưng bên trong nội thất lại cực kỳ đơn giản và thanh lịch. Ngôi nhà chỉ có tầng trệt và tầng lầu. Nhưng thật sự diện tích phải nói là rất rộng. Đầu tiên vừa bước vào Lam Vân sẽ đi qua phòng khách, tiếp đến là phòng giải trí kiêm quầy rượu, rồi đến “nơi tế nhị” cho khách. Dần đến cuối hành lang là nhà ăn và đối diện là phòng ngủ của cậu. Lên lầu một là gặp ngay phòng của Bạch Phong. Cậu không khỏi đỏ mặt khi nhớ đến màn ân ái tối hôm ấy. Cậu dừng bước, không muốn vào. Lam Vân tiếp tục khám phá thư viện rồi đến một phòng tiếp khách nhỏ hơn ở tầng trệt. Cậu thầm nghĩ chắc phòng này dùng để tiếp khách “thân mật”. Cuối hành lang lầu một là phòng làm việc của Bạch Phong, nơi có hướng nhìn xuống bể bơi dưới nhà. Và đối diện với phòng làm việc là một căn phòng nhỏ đã bị khóa. Lam Vân nhớ lúc sáng Bạch Phong đã căn dặn là phòng khóa cửa thì khỏi dọn dẹp. Cậu cũng không tò mò mà trái lại càng thích vì được giảm bớt việc.
Sơ bộ xong vòng này thì cậu lại mất thêm nửa tiếng. Ôi! Đúng là phải thức sớm thật sớm rồi. Cậu nhớ lúc nãy đi ngang qua ga-ra có thấy một nhà kho nhỏ, chắc là trong ấy có những thứ cậu cần dùng trong việc lau dọn, chăm sóc vườn cây. Nhưng việc bây giờ cậu cần làm là kiểm tra nguyên liệu dự trữ. Thật là đáng thất vọng, tủ lạnh rỗng không. Một người đàn ông độc thân như anh ta, tệ lắm cũng nên có ít đồ ăn dự trữ phòng khi đêm khuya lên cơn đói chứ. Thế mà nhìn đi nhìn lại chỉ có mấy chai nước suối. Cậu phải đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn ngay thôi. Nhưng cậu chợt nhớ ra một điều cực kỳ quan trọng là Bạch Phong không đưa cho cậu chìa khóa nhà.
Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi lấy điện thoại gọi vào số của Bạch Phong. Lúc này đã gần h trưa, có lẽ anh ta đã nghỉ ngơi.
“Tu… tu… tu…”
– Alo! Cậu gọi tôi có việc gì?
– Thật làm phiền anh, nhưng lúc sáng anh chưa đưa tôi chìa khóa nhà…
– Tôi về ngay! – Đầu bên kia lên tiếng.
– Không…
Cậu chưa kịp nói là anh ta khỏi cần quay lại, chỉ cần cậu khóa trong rồi đến chỗ anh ta lấy chìa khóa là có thể vào nhà lại rồi. Việc gì mà anh ta phải nhọc công chạy từ bệnh viện về như thế. Đoạn đường không xa nhưng dù sao thì cậu cũng thấy mình đã gây phiền phức khi anh ta còn phải đi làm. Mà thôi kệ đi, anh ta đi xe hơi có phải chạy xe gắn máy ngoài trời lạnh này đâu mà lo. Nghĩ xong cậu thông thả đi ra nhà kho kiểm tra các thứ mình muốn để ngày mai thức dậy sớm là có thể làm ngay.