Những đám mây xám ngoét kéo nhau tụ tập trên nền trời, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng sấm rền vang vọng từ sâu trong tầng mây.
Hình như trời sắp đổ mưa to.
Thời gian chuyển mùa cũng cận sang thu rồi, có thể tưởng tượng được trận mưa to này sẽ kéo nhiệt độ thấp xuống lạnh lẽo ra sao.
Sắc mặt Chu Cẩm trắng bệch, y nhìn anh: "Hành Nhất, em cho tôi một cơ hội được không..."
Ngôn Hành Nhất lần nữa giơ gậy chỉ ra cửa, lặp lại: "Cút."
"Hành Nhất..."
"Trước khi tôi mất kiểm soát không khống chế được hành động của mình.
Chu Cẩm, cút ra khỏi nhà tôi và đừng bao giờ xuất hiện nữa."
"Hành Nhất! Tôi biết mình phụ bạc em.
Bây giờ em cho tôi một cơ hội bù đắp không được ư?"
"Không." Ngôn Hành Nhất lạnh nhạt, "Ngài không cần gì phải bù đắp, ngài không làm sai, cũng không phụ bạc gì tôi."
"Đừng nói như thế, Hành Nhất...!em đừng nói chuyện như thế với tôi..." Chu Cẩm cúi gằm đầu, dường như không cách nào chịu nổi, siết chặt hai tay, "Tôi biết em hận tôi, nhưng em biết lúc ấy tôi không còn đường nào..."
"Hận cậu?" Ngôn Hành Nhất tỏ vẻ nghi hoặc, lắc đầu, "Tôi chưa bao giờ hận cậu.
Chu Cẩm —— tôi chỉ xem thường cậu."
Giọt mưa khổng lồ giáng xuống từ trên trời, giống như mũi tên sắc nhọn lao trong không khí cắm sâu vào lòng đất, vội vàng thẩm thấu mọi vật nó có thể thấm ướt, tạo nên tiếng lộp độp gấp gáp ầm ĩ.
Mặt đất thay đổi trong chớp mắt.
Thế nhưng hai người trong sân lại không chút suy suyển.
Rõ ràng nước mưa đã giăng kín làm mơ hồ tầm mắt, lại như không cảm giác thấy cứ nhìn chăm chú người kia.
Chu Cẩm giơ tay, cứng ngắc vuốt mái tóc đã ướt nhẹp, thì thào: "Hành Nhất, không phải ai cũng giống như em."
Đó là những lời cán gãy cọng rơm cuối cùng trong lý trí của Ngôn Hành Nhất.
Anh nhếch môi bật cười.
Dưới màn mưa nặng hạt cọ rửa, gương mặt của anh có phần vặn vẹo.
"Năm năm trước, tại sao cậu không nói như vậy!? Ba năm trước, tại sao cậu cũng không nói những lời đó!? Chu Cẩm, mẹ nó cậu đừng bao giờ giống như tôi, dù có gãy thêm một chân nữa tôi cũng không cần thứ như cậu.
Ngôn Hành Nhất tôi hai mươi mấy năm qua chưa từng hối hận bất kỳ chuyện gì trong đời, duy chỉ có một thứ khiến tôi ân hận đến muốn chết đi, đó là đã gặp phải cậu."
Mặt mũi Chu Cẩm trắng bệch hơn cả trước.
"Cậu nói cậu sẽ làm tôi tin tưởng, để tôi không bao giờ từ bỏ.
Thế nhưng Chu Cẩm, người buông tay trước là ai? Người nói dối là ai? Tôi đần độn đến mức nào mới có thể ôm lòng chờ mong cậu hết lần này đến lần khác." Ngôn Hành Nhất như đột ngột tỉnh ngộ, "Phải, không sai.
Là tôi ngu dốt, hậu quả của sự ngu dốt ấy chính là tôi của bây giờ.
Cho nên cậu nghĩ tôi sẽ còn tin cậu lần nữa? Chết tiệt, Chu Cẩm cậu cút được bao xa thì cút đi! Ngày nào tôi còn sống thì ngày đó đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Người nọ mấp máy môi không thốt nên lời.
Bây giờ Ngôn Hành Nhất đã quên ngày ấy mình rốt cuộc đã nói gì.
Anh chỉ nhớ rõ thứ cảm giác căm hận tởm lợm tột độ ấy lấp kín khối óc, toàn bộ máu trong cơ thể như chảy ngược lên, nhức nhối và lạnh lẽo.
Trong suốt hai năm qua, anh đã tưởng tượng thật kỹ lưỡng cảnh tượng mình rút gân lột da người đàn ông này ra, phải băm vằm thịt xương từ đầu đến chân mới có thể vượt qua từng đêm đau đớn đến mức không thể ngủ yên.
Trước khi Tiêu Chi Viễn đến, lý trí của anh đã gần như hoàn toàn biến mất.
Ngôn Hành Nhất cũng chẳng biết mình đã biến thành cái dạng gì trong mắt Tiêu Chi Viễn.
Khi anh tỉnh táo lại, đã phát hiện đứa nhỏ ấy đang gọi tên mình, hai tay ôm chặt lấy vai anh không buông.
Nhiệt độ trong lòng bản tay xuyên qua lớp vải bị thấm ướt và làn da lạnh buốt nóng bừng đến bất thường, đưa hơi nóng và sự lo lắng tiêm vào tâm trí mới dần khiến anh lấy lại tỉnh táo.
Ngôn Hành Nhất không trả lời, vẫn cứ nhìn chằm chặp Chu Cẩm đứng trước mặt, nói với Tiêu Chi Viễn: "Chi Viễn, bảo cậu ta cút đi."
Tiêu Chi Viễn thuận mắt nhìn sang, người nọ đang nhìn anh bằng biểu cảm đau thương tự trách, cũng vì câu nói của mà dời mắt nhìn hắn.
"Hành Nhất, cậu ta là ai?"
"Không liên quan gì đến cậu.
Chu Cẩm, biến cho khuất mắt tôi!" Ngôn Hành Nhất đã hét gào khàn cả giọng.
Tiêu Chi Viễn ôm chặt lấy anh, không chút khách sáo thay chủ nhà hạ lệnh đuổi khách:
"Anh nghe được rồi, còn chưa đi?"
"..."
Chu Cẩm như quy nguyên nhân mình không được đáp lại lên Tiêu Chi Viễn, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy soi xét và thù địch.
"Cậu với em ấy là thế nào?"
Chu Cẩm hỏi thẳng về phía Tiêu Chi Viễn.
Chiều cao của hai người không hơn kém nhau bao nhiêu, Tiêu Chi Viễn chắn Ngôn Hành Nhất sau lưng mình, đối diện với cái nhìn chèn ép bức bối của Chu Cẩm mà không có vẻ gì là nao núng.
"Không liên quan đến gì đến anh."
Ngoại trừ với Ngôn Hành Nhất, từ trước đến nay Tiêu Chi Viễn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt, vào giờ phút này cảm giác ấy thậm chí còn tăng cấp thêm mấy lần.
Thái độ giữa đôi bên khiến bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Hắn không rõ hai người có mâu thuẫn gì với nhau.
Nhưng theo tình trạng hiện giờ của Ngôn Hành Nhất cũng đủ cơ sở để hắn động tay động chân với cái người tên Chu Cẩm này.
Ở tuổi hắn, trước giờ không ai ngán động tới nắm đấm.
Thế nhưng người ra tay trước hết lại là Ngôn Hành Nhất.
Anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh không muốn nhìn thấy Chu Cẩm, không muốn nghe thấy tiếng Chu Cẩm, thậm chí không muốn Chu Cẩm tồn tại trên đời này.
"Sao cậu ta vẫn chưa chết đi."
Lúc này trong đầu Ngôn Hành Nhất đúng thật chỉ có duy nhất suy nghĩ ấy —— Thế là anh bắt đầu nhấc gậy chống nãy giờ vẫn gắng sức chịu đựng lên nện xuống.
"Hành Nhất!?"
Đương nhiên Chu Cẩm không làm sao, gậy chỉ quẹt trúng cánh tay y, thế nhưng lại làm Tiêu Chi Viễn sợ mất hồn mất vía.
Không biết vì quá giận dữ hay vì vốn chưa từng làm hành động tương tự bao giờ, chân Ngôn Hành Nhất loạng choạng suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tiêu Chi Viễn rướn tới đón được anh, dang tay ôm chặt không cho anh tiếp tục nhào tới Chu Cẩm.
"Hành Nhất, Hành Nhất! Anh bình tĩnh..." Tiêu Chi Viễn dùng hết sức ghì cứng lấy Ngôn Hành Nhất đang giãy giụa, quay sang Chu Cẩm đang ôm lấy tay sợ run rẩy gào lên: "Anh cút nhanh được chưa! Còn định để anh ấy giận thành thế nào nữa."
Có lẽ rằng Chu Cầm từng nghĩ đến việc sự xuất hiện của mình sẽ khiến Ngôn Hành Nhất mất không chế.
Nhưng y không ngờ tình cảnh này sẽ thật sự xuất hiện ngay trước mắt, khiến y khó chịu hơn cả tưởng tượng.
Dẫu không cam tâm, Chu Cẩm hiểu, có tiếp tục nữa cũng không có nghĩa lý gì.
Bóng người đàn ông kia vừa biến mất, Ngôn Hành Nhất như bị rút cạn sức, đứng bình thường cũng không đứng nổi.
Tiêu Chi Viễn cố ép anh thay bộ đồ ướt sũng rồi đi ngâm nước nóng, bọc anh vào chăn ấm, rót một tách trà nóng hổi đặt bên cạnh, mình thì xách cái ghế ngồi cạnh đầu giường.
"Chi Viễn, anh muốn ở một mình..."
"Tôi không để anh một mình được, anh im lặng một chút đi." Tiêu Chi Viễn dứt khoát ngắt ngang, "Nếu anh thấy tôi phiền, vậy thì tôi ra ngoài ngồi." Nói thì nói thế, vậy mà hắn hoàn toàn không có ý định động đậy đổi chỗ.
Ngôn Hành Nhất im ắng một lúc, bật cười bất đắc dĩ.
"Anh cũng không ngờ mình sẽ thành ra như thế, thật sự..."
Anh quấn tấm chăn mỏng ngồi dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mình, dường như rất ngơ ngác nghi hoặc.
"Mấy ngày nay, anh nghĩ đủ mọi cách để đối phó với cậu ta...!Anh biết mình sẽ rất tức giận, nhưng không nghĩ mình sẽ lại như vậy...!Anh không khống chế được bản thân không được làm vậy, thế nhưng mà...!anh hết cách...!không kiềm mình được, đầu anh rối lắm...!chỉ muốn cầm cây kiếm xiên cậu ta vào..."
"Rốt cuộc...!có chuyện gì vậy?" Tiêu Chi Viễn nói ra câu hỏi này một lần nữa.
Ngôn Hành Nhất chậm rãi ngả mình tựa vào đầu giường.
Anh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn trần nhà.
"Chuyện gì...!phải nói thế nào đây..." Anh nhìn Tiêu Chi Viễn, "Nhóc sẽ không muốn nghe đâu, Chi Viễn, đây không phải một câu chuyện đẹp."
Tiêu Chi Viễn không nói gì, tất nhiên không mang nghĩa ngầm thừa nhận.
Ngôn Hành Nhất lại cười, nói:
"Được rồi, thật ra chuyện không dài dòng tí nào, hơn nữa vừa nhàm chán lại vừa khuôn sáo —— Thì là mối quan hệ của hai người không được chấp nhận, vướng phải đủ loại cản trở sau thì trở mặt thành thù."
"Mối quan hệ của hai người?"
Ngôn Hành Nhất nhìn vào mắt Tiêu Chi Viễn, bật ra từng chữ: "Anh và Chu Cẩm là —— "
"Quan hệ yêu đương."
Edit: tokyosoul.