Sau lần ngắm mưa sao băng ấy, một bầu không khí đầy vi diệu quẩn quanh bám lấy hai người.
Ngôn Hành Nhất cảm thấy Tiêu Chi Viễn thay đổi rất kỳ lạ, nhưng anh lại không chỉ rõ được là lạ lùng ở đâu.
Rõ ràng đứa nhỏ này vẫn giống hệt như trước, trầm lặng, rất ít khi cười; cũng luôn cẩn thận chu đáo và chăm sóc mình rất tốt.
Nhưng Ngôn Hành Nhất cứ thấy hắn khác trước.
Không phải hành động vụng về muốn che giấu tình cảm của bản thân.
Mà chính hắn như vò rượu đang bắt đầu lên men, tiếp cận sự biến đổi về chất trong quá trình trưởng thành.
"Có gì đó kì kì..."
Tiêu Chi Viễn lầm bầm làm Ngôn Hành Nhất đang săm soi bóng lưng của hắn sợ hết hồn.
"Hả, cái gì?"
"Coca ấy." Tiêu Chi Viễn ngồi xổm trước ổ mèo, chỉ chỉ vào trong ổ, "Gần đây hơi lạ."
Coca là con mèo mướp cái bình thường, tiếng kêu nhẹ nhàng yếu ớt, tính tình hiền lành.
Dù không sợ người nhưng cũng chẳng quấn quýt ai, ít nhất không bám dính Ngôn Hành Nhất.
Bình thường nó toàn gạt phắt Ngôn Hành Nhất nhào tới lấy lòng nó sang một bên, chẳng mấy khi thèm để ý đến anh.
Thế mà nó lại thường im lặng ngồi trước mặt Tiêu Chi Viễn, đôi lúc còn nũng nịu víu lấy ống quần hắn.
Ngôn Hành Nhất giận vô cùng, cảm thấy mình là chủ mà bị cả hai bọn họ xa lánh.
Anh trả lời Tiêu Chi Viễn thế này: Số lần nhóc cho nó ăn còn không nhiều bằng số lần nhóc nộp bản thảo đúng hạn đâu.
Ngôn Hành Nhất nghĩ ngợi một lát.
Cũng phải, trước đây người xuất chiêu anh hùng cứu mỹ nhân là Tiêu Chi Viễn cơ mà.
Thế là anh rất thường hay nhìn Tiêu Chi Viễn và Coca chơi đùa vui vẻ với ánh nhìn đầy chua chát.
Nhưng bây giờ đến Tiêu Chi Viễn Coca cũng chẳng thèm để ý, vậy nên Ngôn Hành Nhất rất hả hê trong lòng.
Vậy mà chớp mắt anh đã không cười nổi nữa, Coca dần trở nên im ắng và dè chừng, nó núp trong ổ mình tránh người, ăn cơm cũng phải vào lúc hai người không có ở đó.
"Anh...!anh nghe nói mèo có thể cảm nhận được giờ chết của mình.
Nó sẽ tự tìm một góc mà chủ nhân không tìm thấy lẳng lặng chết đi."
Tiêu Chi Viễn nhìn Ngôn Hành Nhất buồn rầu đến mức vành mắt đỏ bừng lên, nói với anh: "Anh đừng nói linh tinh, chắc là không khỏe ở đâu đó."
"Nó bé xíu như thế, lúc nhặt về còn chẳng to bằng lòng bàn tay.
Mãi mới được một tuổi, hồi động dục còn chưa kiếm được chồng đã thế này thì không được đâu..." Tự nhiên nhớ lại hồi mới nuôi Coca, Ngôn Hành Nhất muốn khóc tu tu lên tới nơi.
Tiêu Chi Viễn nhanh lẹ chặn anh lại: "Dẫn nó đến bệnh viện thú y khám kỹ đã rồi nói."
"Làm gì có phòng khám thú y! Chỗ ngoài đầu thôn chỉ biết coi con lừa con ngựa thôi."
"Còn đỡ hơn không biết coi cả lừa cả ngựa, phải không?"
Hắn vừa nói vừa cầm túi đựng mèo ra, ôm Coca bỏ vào.
Hai người đến phòng khám thú y, bác sĩ đang chích cho một con trâu bên trong, nghiêm túc cầm ống tiêm to như cây pháo lên dọa Ngôn Hành Nhất và Coca run lẩy bẩy.
Bác sĩ đổi găng tay, kiểm tra Coca một lượt, hỏi "Nó ăn cái gì", "Có bị nôn không" đủ loại, chưa đến năm phút sau đã rút ra kết luận:
"Mang thai."
Ngôn Hành Nhất và Tiêu Chi Viễn đồng thanh "Ấy" lên một tiếng rồi im bặt.
Bác sĩ nhìn hai người như đang nhìn hai đứa ngốc, lặp lại một lần nữa: "Mang thai."
"Mang mang mang mang thai? Sao lại có bầu!?"
Thật ra ý Ngôn Hành Nhất muốn nói là Coca nhà tôi chỉ hơi béo thôi chứ bộ, nó còn chẳng ra khỏi cửa nữa làm sao mà có mèo con đây, nhưng sốt ruột quá lại rút hết còn một câu thế kia.
Thế là bác sĩ rất thông cảm giải thích: "Thì giao phối với mèo đực nên mang thai."
May mà Tiêu Chi Viễn nhanh chóng tỉnh táo lại, hỏi: "Nó như vậy bao lâu rồi?"
"Bụng thế này chắc cũng tầm hơn hai mươi ngày đó."
Bác sĩ xem chuyện sinh nở của mèo là vấn đề hết sức bình thường, kém xa sinh nghé con.
Vì gia súc lớn nhỏ trong thôn chủ yếu nuôi để lấy sức lao động, phải chăm bẵm cẩn thận hơn là chó mèo.
Nhưng nhìn hai người ở đây chắc không có tí kinh nghiệm nuôi dưỡng nào, bác sĩ vẫn có ý tốt nói: "Mèo bên nhà ông Lưu đã sinh ba lứa rồi, cậu cứ sang đó hỏi thăm là biết."
Và thế là Ngôn Hành Nhất khủng hoảng tái mét mặt mày xách giấy bút sang nhà ông Lưu "thăm hỏi".
Câu trả lời của bà Lưu vừa ngắn gọn vừa thẳng thật: "Cậu không việc gì phải quan tâm, để mèo tự nó!" Ngôn Hành Nhất tự nhủ trong lòng con không mặc kệ được đâu, nó là đứa duy nhất trong nhà mà.
Hỏi tới hỏi lui cũng không được gì thêm, nhiều lắm cũng chỉ có "trải thêm cái đệm lót", "chuẩn bị khăn" các thể loại.
Ngôn Hành Nhất khóc vang trời dậy đất đi về nhà.
Về đến nơi, anh nhấc điện thoại gọi cho người bạn học nuôi mèo nói: "Mèo nhà tôi sắp sinh.", hai người nói chuyện cứ "Ôi trời má, ôi trời má ơi" nửa buổi trời, nói hơn cả tiếng đồng hồ.
Ngôn Hành Nhất viết kín bốn mặt giấy, đặt điện thoại xuống: "Được rồi, đi mua đồ thôi."
Tiếp đó, Tiêu Chi Viễn ra ngoài làm theo lời dặn dò của Ngôn Hành Nhất: Tăng cường lượng tôm cá tươi dinh dưỡng, mua năm sáu cái khăn bông mềm, hai thau nước mới, một đống tã em bé, một cái máy sấy tóc, một cái thùng giấy dày dặn phải mới tinh trong siêu thị -- Còn đặt thêm thuốc cầm máu trong phòng khám thú y để xài cả ngày, còn cách xài thì để từ từ nói sau đi.
Lúc Tiêu Chi Viễn cải tạo thùng thành phòng vệ sinh, Ngôn Hành Nhất lại bắt đầu cảm xúc khóc lóc dậy trời dậy đất gọi điện thoại cho biên tập.
Khi ấy biên tập viên của anh vẫn chưa phải An Tiểu Nguyên thích xù lông, người kia im lặng nghe xong, vô cùng nhẹ nhàng nói:
"Bé cưng Quân Tửu à ~ Em mà có tự đi sinh thì cũng phải nộp bản thảo trước đã rồi muốn đẻ gì thì đẻ ~ Ok? Understand?"
Ngôn Hành Nhất ngoan ngoan đáp "Yes", im thin thít buông điện thoại xuống.
Mà vị biên tập viên miệng thích gọi "Bé cưng xx à" tay thì giết người trong vô hình sau này trở thành tổng biên tập, là lãnh đạo trực tiếp của An Tiểu Nguyên.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hai người cẩn thận từng li ti từng tí đếm ngược chờ thời gian Coca sinh nở.
"Hành Nhất." Tiêu Chi Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Anh nhìn xuống đối diện kìa."
Anh đang bận xoa bụng cho Coca, coi cái bộ dạng dễ chịu của Coca mà cũng thỏa mãn không muốn ra khỏi ổ, chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Anh nhìn phía đối diện xem."
Tiêu Chi Viễn chỉ về bức tường phía Đông, Ngôn Hành Nhất thò đầu ra, lờ mờ phát hiện trong bóng cây có một cục đen thùi lùi: "Mẹ, thứ gì vậy?"
"Mèo mun.
Nó ở đây mấy hôm rồi, tôi nghi nó là bố của con Coca."
"Cái gì cơ --?!" Ngôn Hành Nhất "rầm" một phát đẩy phăng cửa sổ ra, "Mẹ nhà mày dám làm con gái ông to bụng à!"
Tiêu Chi Viễn cười không kiểm soát nổi.
"Coi bộ nó ở trong sân nhà mình cũng không an toàn đâu."
Tuy nói thế, nhưng ngày nào cũng thấy nó đến thăm Coca, anh dặn Tiêu Chi Viễn đặt một bát đồ ăn hạt dưới gốc cây cho nó.
Ba tuần sau, Coca sắp sinh rồi.
Nó ghé vào thùng thở gấp gáp, có hai con người căng thẳng ngồi bên chờ sinh.
"Ơ ê, kìa, cái đầu chui ra!" Vỡ ối chưa đến một tiếng sau mèo con đầu tiên đã ra đời, "Làm sao đây làm sao đây?"
Ngôn Hành Nhất giật mình kinh hoảng.
"Hành Nhất, anh bình tĩnh, Coca không sao."
Mèo con tìm mẹ nó bằng tiếng kêu non yếu, Coca lần đầu tiên làm mẹ như chiếc xe bị tuột xích.
Nó bị con mình dọa sợ hết hồn, còn muốn chạy ra chỗ khác.
Ngôn Hành Nhất vội giữ chặt Coca lại, Tiêu Chi Viễn lập tức cầm kìm cầm máu và kéo đã tiêu độc, làm theo ghi chép của Ngôn Hành Nhất cắt dây rốn cho mèo con -- Mặc dù hắn cũng hơi run, nhưng chí ít vẫn hơn cái người còn chẳng dám nhìn kia nhiều.
Coca dần dần bình tĩnh lại.
Bản năng người mẹ trỗi dậy, nó bắt đầu dịu dàng liếm lông cho mèo con, chăm sóc con mình tỉ mỉ kỹ lưỡng.
Không bao lâu sau, đứa thứ hai chào đời.
Cứ vậy xôn xao chừng vài tiếng, Coca bình an sinh ra ba nhóc mèo con.
"Cái đệt, quả nhiên là con của thằng bố lông đen kia."
Ngôn Hành Nhất ôm lấy đứa nhỏ nhất lên, cả bộ lông đen thui không có lấy một cọng khác màu mà trừng trừng nổi giận.
"Đặt tên đi."
"Đại Hoa Nhị Hoa Tam Hắc." Tác giả Ngôn bật ra ba cái tên trong chớp mắt, lưu loát không hề ngắc ngứ.
(Cả hoa, hai hoa, ba đen =)))
"..."
Đến khi thu xếp cho cả mèo lớn mèo nhỏ xong xuôi thì trời đã gần sáng.
Hai người kiệt sức rã rời cứ như làm việc chân tay mấy ngày mấy đêm, Ngôn Hành Nhất vừa tắm xong là gần như ngủ thiếp đi.
"Chi Viễn, nhóc đi tắm rửa kìa."
"Ừm, tôi chờ thêm chút nữa." Tiêu Chi Viễn ngửa đầu dựa vào lưng ghế.
Ngôn Hành Nhất ngã lên sofa, như cái bao tải ập lên người Tiêu Chi Viễn.
"Coca à, tuyệt thật..."
Anh dựa vào tay Tiêu Chi Viễn, thì thào.
"Chỉ cần việc phải mang thai rồi sinh con này thôi, đàn ông phải chăm bẵm người phụ nữ của mình cả đời."
"Nếu sau này anh có vợ, mọi chuyện sẽ theo ý cô ấy, cô ấy không muốn sinh con thì sẽ không sinh con.
Mèo mang thai hai tháng đã khó khăn như thế, huống chi là người mình..."
Tiêu Chi Viễn im lặng.
Ngôn Hành Nhất cũng không đợi hắn trả lời, âm cuối tan ra giữa lúc chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu óc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Ngôn Hành Nhất cảm giác mình được nhẹ nhàng chỉnh cho nằm thẳng thớm lại, cổ lót một chiếc gối êm, chốc lát sau đã có thêm chăn ấm đắp trên người.
Anh thoải mái chỉnh tư thế, phát ra tiếng nói mớ mãn nguyện.
Rồi anh mơ thấy một bàn tay dịu dàng ấm áp mơn trớn lấy đôi gò má mình, và một đôi môi mềm đặt chiếc hôn lên.
Edit: tokyosoul.