Ngày Hè Đằng Đẵng

chương 75: tình anh em sâu sắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn 8 giờ sáng, Giang Bác Thần đi mua đồ ăn, nhìn thấy thằng bé ngồi trên băng ghế ngoài hành lang thì giật mình: "Tiểu Hải, tối qua cháu không về à?"

Lạc Hải nghe tiếng ngẩng đầu nhìn chú, mắt nổi tia máu nhàn nhạt: "Không ạ."

Giang Bác Thần rất kinh ngạc: "Cháu ngồi đây suốt đêm?"

Nói đoạn chú nhìn đồng hồ đeo tay: "Mấy giờ rồi sao cháu chưa đi thi? Cháu ngủ quên? Bây giờ đã muộn rồi."

Bệnh viện xa trường, đi xe mất hơn bốn mươi phút, cộng thêm giờ cao điểm buổi sáng tắc đường thì tính sao cũng phải hơn một tiếng, mà 9 giờ bắt đầu thi nên chắc chắn không kịp.

Lạc Hải lắc đầu: "Không, cháu không đi."

Thật ra cả đêm hắn không hề ngủ, trời gần sáng mới chợp mắt một chốc, lúc hơn 7 giờ hắn còn lén vào phòng bệnh xem thử, thấy Kiều Kinh Ngọc chưa tỉnh, hắn còn đắp chăn cho Giang Bác Thần. Kiều Kinh Ngọc không tỉnh hắn sẽ không đi.

Giang Bác Thần nhìn hắn rồi thở dài, bảo sao tối qua chú kêu Lạc Hải về mà hắn lại xoay người đi dứt khoát thế, hóa ra là chỉ rời phòng bệnh mà thôi.

Tối qua gặp mình thằng bé luôn miệng "xin lỗi", nói đều là lỗi của nó. Giang Bác Thần biết nhất định trong lòng hắn rất áy náy, không tận mắt nhìn thấy Kiều Kinh Ngọc tỉnh lại e rằng sẽ không đi.

Trọng tình cảm và có trách nhiệm, đây đều là những phẩm chất rất tốt, nhưng Giang Bác Thần không muốn Lạc Hải có quá nhiều gánh nặng tâm lý, hơn nữa hắn sắp phải thi đại học.

"Tiểu Hải, hôm qua chú đã nói rồi, chuyện của Kiều Kiều chú không trách cháu." Giang Bác Thần ngồi cạnh Lạc Hải, cất lời an ủi: "Cháu đừng vì áy náy mà túc trực mãi ở đây, thi cử vẫn rất quan trọng, vả lại Kiều Kiều cũng đã qua cơn nguy hiểm."

"Chú, chỉ là cháu không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy tỉnh lại." Lạc Hải ngừng giây lát rồi bổ sung: "Dù sao bọn cháu cũng là bạn thân nhất."

Câu này đầy giấu đầu hở đuôi, Lạc Hải nói ra cũng hơi chột dạ.

Nhưng Giang Bác Thần nghe xong lại rất mừng, vỗ vai hắn: "Tốt, Kiều Kiều có người bạn như cháu, người làm bố như chú cũng yên tâm."

Giang Bác Thần luôn lo lắng kỹ năng xã hội của con trai, thật ra con rất dễ mến, song không hiểu vì sao lại rất ít bạn tri kỷ. Chú vẫn sợ con quá cô đơn, bây giờ thì tốt rồi, quan hệ giữa Lạc Hải và con trai tốt như thế, ai nhìn mà không thốt lên "tình anh em sâu sắc"? Tuy con trai đã đập tan suy nghĩ muốn nhận Lạc Hải làm con nuôi của mình, nhưng bây giờ quan hệ của hai đứa vô cùng tốt, có thân phận ấy hay không cũng không hề gì.

Giang Bác Thần đứng dậy: "Chú đi mua đồ ăn sáng cho hai đứa, tối qua cháu không ngủ hẳn hoi đúng không, mau vào ngủ một lúc đi."

Lạc Hải đáp: "Vâng."

Phòng bệnh đơn của Kiều Kinh Ngọc có cửa sổ sát đất rất to, có lẽ Giang Bác Thần ngủ dậy đã mở rèm một nửa, lúc này ánh nắng ngoài trời chiếu lên giường Kiều Kinh Ngọc.

Lạc Hải đi khép rèm lại.

Buổi sáng trước khi ngủ dậy Kiều Kinh Ngọc ghét nhất là có người kéo rèm cửa phòng cậu, lúc nào cũng kêu nắng chói mắt.

Sau khi khép rèm, phòng bệnh lập tức tối hơn.

Kiều Kinh Ngọc mở mắt, bắt gặp một bóng người đứng trước cửa sổ, môi trường xa lạ khiến cậu thoáng ngây ngẩn, nhấc tay nhìn thấy dây đeo cổ tay mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Ký ức trước khi ngất đã không còn rõ ràng, cậu chỉ nhớ mình ở trung tâm phân loại.

Đúng rồi, tìm được chăn chưa?

Kiều Kinh Ngọc cau mày, cậu nhớ hình như tìm thấy rồi, còn mở góc chăn tìm được bùa hộ mệnh. Việc tìm được tên và ngày sinh giúp Lạc Hải không phải là nằm mơ đúng không? Trong phút chốc cậu không thể phân biệt giữa mơ và hiện thực.

"Tỉnh rồi?"

Kiều Kinh Ngọc đang muốn ngồi dậy thì chợt nghe thấy một giọng nói, người đứng trước cửa sổ bước lại gần, gương mặt đẹp trai rắn rỏi dần trở nên rõ ràng, Lạc Hải đỡ vai cậu rồi kê gối sau lưng giúp cậu.

Cậu dán mắt vào Lạc Hải, si mê mất một lúc.

Lạc Hải chỉnh giường bệnh lên một góc phù hợp để cậu nằm thoải mái hơn.

"Sao tớ ở bệnh viện?" Kiều Kinh Ngọc còn gắn ống oxy thông mũi, ỉu xìu hỏi bằng giọng hơi khàn.

"Người của trung tâm phân loại đưa vào." Lạc Hải rót nước, cắm ống hút đưa lên miệng cậu: "Uống."

Kiều Kinh Ngọc hút một hơi.

Lạc Hải không lấy cốc ra: "Nữa đi."

Cậu chỉ đành cố uống thêm, cổ họng dễ chịu hơn nhiều. Cậu hỏi Lạc Hải: "Áo khoác của tớ đâu? Cái áo hôm qua tớ mặc ấy."

Lạc Hải nhớ có một chiếc áo khoác, hôm qua chị gái ở trung tâm phân loại đưa cho hắn cùng cái chăn. Áo khoác để trên sô pha, hắn xách cho Kiều Kinh Ngọc: "Đây à?"

"Đúng rồi." Kiều Kinh Ngọc chống tay ngồi dậy, túm gấu áo lần trong túi.

"Tìm gì?" Lạc Hải hỏi.

"Không có gì." Kiều Kinh Ngọc nắm chặt bùa trong tay, lặng lẽ nhét xuống dưới chăn: "Tớ xem thử có mất gì không thôi."

Lạc Hải để lại áo về chỗ cũ, tiện thể lấy khăn ướt diệt khuẩn lau tay cho cậu: "Có khó chịu chỗ nào không? Gọi bác sĩ nhé?"

"Không." Kiều Kinh Ngọc lắc đầu, muốn rút ống oxy thông mũi: "Lấy cái này ra được không? Khó chịu quá."

Lạc Hải chặn đứng động tác của cậu: "Không được, mấy ngày tới đều phải thở oxy."

"À, thôi vậy. Sao tớ lại ngất?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.

Lạc Hải không biết trả lời cậu thế nào, bởi vì Giang Bác Thần không nói có cần tiếp tục giấu Kiều Kinh Ngọc tình trạng bệnh hay không, đành nói: "Tôi không rõ lắm, bác sĩ trao đổi với chú, chú đi mua đồ ăn sáng, về nhanh thôi."

"Ò, chắc không có vấn đề gì lớn." Kiều Kinh Ngọc nằm lại giường, bỗng nhiên nhớ ra: "Hôm nay cậu thi mà? Sao vẫn ở đây?"

"Tôi không đi."

"Sao không đi?"

"Cậu nói xem?"

Lạc Hải nhìn cậu, ánh mắt không dịu dàng một chút nào, hận không thể trút hết nỗi lo từ tối qua đến giờ cho cậu biết, nhưng cuối cùng lại nói: "Sau này cậu có thể thông minh hơn tí không?"

"Tớ..." Kiều Kinh Ngọc cụp mắt, liếm môi: "Tớ sai rồi mà..."

Rất nhiều việc lúc làm không cảm thấy gì, làm xong mới nghĩ lại mà sợ. Khi đó cậu quá nôn nóng, hoàn toàn không nghĩ được nhiều.

Lạc Hải nói đúng, cậu đúng là không có não.

Kiều Kinh Ngọc khiêm tốn tiếp thu, đồng thời tự kiểm điểm: "Lúc đấy tớ nên nhờ công nhân tìm giúp, cùng lắm trả họ gấp ba tiền lương, kiểu gì cũng có người chịu giúp."

Cậu cào mái tóc xoăn bù xù, cực kỳ hối hận: "Hầy, sao hôm qua không nghĩ ra chứ?"

Cuộc đối thoại khiến Lạc Hải tăng huyết áp, cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu. Hắn nói Kiều Kinh Ngọc không thông minh ý là cậu không nên đặt mình vào nguy hiểm vì bất cứ việc gì, không phải bảo cậu kiểm điểm, mạch não của nhóc con này thật sự có thể đi lạc tận đẩu tận đâu.

Kiều Kinh Ngọc hoàn toàn không cảm nhận được, sờ lá bùa dưới chăn mà không kìm được niềm vui trong lòng, cậu hỏi dò: "Lạc Hải, nếu có một ngày tìm thấy bố mẹ ruột của cậu, cậu muốn nhận lại họ không?"

"Không muốn." Lạc Hải nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, trả lời rất dứt khoát.

Kiều Kinh Ngọc giúp hắn tìm lại chăn mới suýt gặp bất trắc, hắn không thể tiếp tục thoải mái để Kiều Kinh Ngọc nhọc lòng vì mình, bây giờ mọi chuyện liên quan đến cái chăn đều khiến hắn chống đối theo bản năng.

Thái độ lạnh nhạt của Lạc Hải làm Kiều Kinh Ngọc ngẩn người. Trước đây nhắc đến việc này Lạc Hải không kháng cự như thế, hôm nay hắn làm sao? Bỗng chốc cậu hơi bối rối.

Lạc Hải dịu giọng: "Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, tôi có cuộc sống của tôi, họ cũng đang sống cuộc sống của họ ở nơi tôi không biết. Tôi xa họ lâu quá rồi, bao nhiêu năm không ở cùng nhau, dù tìm được thì đã sao? Chỉ là người xa lạ có quan hệ máu mủ mà thôi. Nếu thật sự tìm được họ, tôi còn chẳng biết nên đối mặt với họ thế nào."

Thời gian đã đánh cắp tất thảy, có những việc bỏ lỡ rồi chính là bỏ lỡ, cho dù tìm được cũng không thể bù đắp.

Hắn nói vậy Kiều Kinh Ngọc cũng hiểu phần nào, đây thật sự là một vấn đề đáng suy nghĩ. Ngày xưa Kiều Kinh Ngọc từng đọc tin tức, có những đứa trẻ bị lừa bán rõ ràng tìm thấy bố mẹ ruột cũng không muốn quay về mà tiếp tục sinh sống cùng bố mẹ nuôi. Tuy nhiên trường hợp của Lạc Hải lại khác, dù sao Lạc Hải cũng không có bố mẹ nuôi, nhưng trở về nhà thế nào và đối mặt với bố mẹ xa lạ ra sao đều là câu hỏi khó.

Nhận người thân là chuyện hệ trọng, mọi việc còn cần suy tính kỹ càng, không thể khinh suất. Đặc biệt Lạc Hải đang trong giai đoạn thi đại học quan trọng, không thể để bất cứ việc gì ảnh hưởng tương lai của hắn.

Cậu nhất định phải xác nhận nguyên nhân Lạc Hải chia cắt với người nhà trước, sau đó mới quyết định có nói cho Lạc Hải hay không, rồi nói cho Lạc Hải vào thời điểm nào, ít nhất không thể là bây giờ.

Sau khi Kiều Kinh Ngọc tỉnh lại, ông bà ngoại và cả nhà bác cậu đều đến thăm. Bác sĩ nói cậu cần yên tĩnh, vì sợ làm phiền nên nhà bác không ở lâu, thấy cậu không sao thì đi ngay.

Ông bà ngoại xót cháu, ở phòng bệnh với cậu rất lâu, thậm chí bà còn muốn tự mình chăm sóc cậu, may có Giang Bác Thần khuyên nhủ.

Bà Kiều luôn thương đứa cháu này nhất, nhìn Kiều Kinh Ngọc thở oxy nằm trên giường bệnh mà đau lòng rơi nước mắt.

Chuyện trước đó bà đã biết từ trước khi đến bệnh viện, lập tức cho quản gia chấm dứt hợp đồng với thím Tần và đuổi việc thím.

Để mà nói thì thím Tần cũng là người làm việc lâu năm trong nhà, chút khuyết điểm, tật xấu và hành vi thích kiếm chác lặt vặt của thím bà đều rõ mồn một, chẳng qua nể tình thím chăm chỉ tháo vát mới tha thứ cho.

Nhưng trong việc này, thím làm mất thứ gì đối với bà không quan trọng, quan trọng là hại cháu bà suýt xảy ra chuyện, bất kể ra sao cũng không thể tha thứ.

Ông bà ngoại ở đến trưa thì về.

Kiều Kinh Ngọc hỏi bố: "Khi nào con được về ạ? Bác sĩ nói sao bố?"

Vừa nãy vợ chồng bác hỏi thăm bệnh tình của cậu nhưng bố dẫn hai bác ra ngoài nói chuyện, cậu không nghe thấy gì.

Giang Bác Thần sợ cậu nghĩ ngợi lung tung, cũng không muốn dọa cậu, vì thế trả lời qua quýt: "Phải làm một phẫu thuật nhỏ, không nghiêm trọng, con đừng lo."

Kiều Kinh Ngọc vừa nghe còn phải làm phẫu thuật thì rất hụt hẫng, trước khi phẫu thuật chắc chắn phải nằm viện quan sát, cậu không ra ngoài được rồi.

Chuyện bùa hộ mệnh cậu đã báo cho tình nguyện viên, manh mối khớp nhau, tình nguyện viên cho biết người muốn tìm con hy vọng được gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cậu. Cậu cũng rất muốn biết nhiều hơn, tốt nhất là có thể hỏi rõ sao năm xưa Lạc Hải lại xa bố mẹ. Nhưng cậu không thể xuất viện, việc này chỉ đành lùi lại.

Hai ngày sau, tình trạng của Kiều Kinh Ngọc đã ổn định hơn đôi chút. Giang Bác Thần làm thủ tục chuyển viện cho cậu.

Khi đó vì tình hình cấp bách, 120 đưa cậu đến thẳng bệnh viện gần trung tâm phân loại nhất, nhưng bệnh viện này xa nhà, trang thiết bị y tế cũng không phải tốt nhất.

Cuộc phẫu thuật đầu tiên của Kiều Kinh Ngọc, gồm cả tái khám và theo dõi sau này đều thực hiện tại bệnh viện khoa tim mạch tốt nhất thành phố A. Giang Bác Thần cảm thấy vẫn nên tìm bác sĩ ngày xưa mổ chính lần hai thì hơn.

Tối hôm chuyển viện, Kiều Trân về nước.

Sau khi biết tình trạng của Kiều Kinh Ngọc, cô sắp xếp tất cả công việc rồi đặt chuyến bay sớm nhất về nước, lúc nhập cảnh đã là đêm khuya.

Giang Bác Thần đến sân bay đón, khi quay lại Kiều Kinh Ngọc đã ngủ say.

Hai vợ chồng ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện thảo luận bệnh tình của Kiều Kinh Ngọc, nói mãi nói mãi lại kéo đến tương lai của Kiều Kinh Ngọc.

Kiều Trân bàn với Giang Bác Thần: "Hay là phẫu thuật xong cho con theo em ra nước ngoài du học, có một trường mời em dạy, họ có thể thu xếp cho Kiều Kiều nhập học. Em cảm thấy đây là cơ hội rất tốt."

Thật ra ban đầu cô chú cũng muốn cho Kiều Kinh Ngọc học hết cấp ba rồi đi du học, ngặt nỗi sức khỏe con không tốt, cô chú cũng không thể bỏ lại công việc để ra nước ngoài với con, sự việc coi như không có gì.

Bây giờ Kiều Trân có thể công tác ở nước ngoài lâu dài, cố muốn đưa con theo, nhưng quan trọng là vẫn phải xem suy nghĩ của Kiều Kinh Ngọc.

Giang Bác Thần không đồng ý lắm, chú chỉ có một mụn con trai, ra nước ngoài thì một năm có thể gặp mấy lần? Nhưng lần này con trai phát bệnh, nói sao chú cũng có trách nhiệm không chăm sóc chu đáo, không đủ tự tin bày tỏ quan điểm với vợ cũ.

"Việc này vẫn nên chờ con phẫu thuật xong hẵng tính, không vội, bất kể con quyết định thế nào, anh đều tôn trọng mong muốn của nó."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Hải: Bạn tốt nhất.

Giang Bác Thần: Chú cóc tin mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio