Ngày Hè Đằng Đẵng

chương 97: ngoại truyện cuộc sống đại học và chuyện chung sống hằng ngày (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ký ức độc quyền

Nghỉ hè nhanh chóng trôi qua.

Tháng chín, Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc đều khai giảng, không thể dính lấy nhau ăn không ngồi rồi suốt cả ngày, dẫu cho hai đứa rất tận hưởng cuộc sống kiểu này.

May thay trường hai đứa gần nhau, tổ ấm nhỏ cũng ở giữa hai trường, nhưng vẫn gần trường Kiều Kinh Ngọc hơn chút xíu.

Đây là lòng thiên vị mọi nơi mọi chỗ của Lạc Hải đối với cậu.

Hai đứa thường cùng nhau đi học, bạn cùng lớp của Kiều Kinh Ngọc đều quen Lạc Hải, bạn cùng lớp của Lạc Hải cũng quen Kiều Kinh Ngọc, thậm chí cả em mèo trấn giữ dưới tòa nhà giảng đường Lạc Hải hay học cũng được Kiều Kinh Ngọc sờ nhiều mà thân với cậu luôn.

Lạc Hải thường đến lớp Kiều Kinh Ngọc nghe ké, cảm nhận sự khai sáng của nghệ thuật, việc này tương đối đơn giản và nhẹ nhàng. Nhưng Kiều Kinh Ngọc nghe ké lớp của Lạc Hải thì khó quá, toàn phải dựa vào sức mạnh tình yêu.

"Ha..."

Kiều Kinh Ngọc lén lút ngáp chảy nước mắt, không hiểu một chút nào hết, y như nghe thiên thư vậy, cảm giác này ai thấu không?

Cậu quyết định sau này không nghe ké môn chuyên ngành của Lạc Hải nữa, chẳng thà ở dưới tầng vuốt mèo cho rồi.

Trong khi cậu đang nghĩ như thế, lớp học bỗng im lặng lạ thường.

Dựa theo kinh nghiệm của Kiều Kinh Ngọc, thông thường mọi người trong lớp đột nhiên trật tự thì trăm phần trăm là giảng viên muốn gọi trả lời.

Quả nhiên giáo sư trên bục giảng đẩy mắt kính, nhìn xuống tụi sinh viên dưới lớp: "Tôi gọi một bạn trả lời câu hỏi này."

Kiều Kinh Ngọc lập tức cúi gằm đầu, níu áo bạn trai ngồi bên cạnh.

Lạc Hải để mặc cậu níu áo, thò tay nắm lấy ngón tay cậu: "Không sao, không gọi em đâu." Vì chỗ hai đứa vẫn rất an toàn.

Hắn vừa dứt lời, giáo sư bèn chỉ ngẫu nhiên: "Bạn sinh viên kia trả lời nào."

"Dạ?" Kiều Kinh Ngọc trố mắt nhìn giáo sư.

Giáo sư nói chắc nịch: "Đúng, cậu nhóc tóc xoăn ấy."

Bây giờ có trốn đằng trời, Kiều Kinh Ngọc vừa liếc Lạc Hải cầu cứu vừa bất chấp đứng lên.

"Ờm..." Cậu nhìn giáo sư, ấp a ấp úng.

Lúc này Lạc Hải đẩy một mẩu giấy nhắc bài đến cạnh tay cậu.

Kiều Kinh Ngọc liếc mẩu giấy rồi đọc lời giải thích thuật ngữ ghi trên đó. Hóa ra giáo sư chỉ đang gọi giải thích khái niệm.

Giáo sư gật đầu: "Tốt, ngồi xuống đi."

Kiều Kinh Ngọc ngồi xong, giáo sư mới cười nói: "Xem ra tôi giảng dễ hiểu nhỉ, sinh viên chuyên ngành khác đến học dự thính cũng trả lời đúng đây này."

Kiều Kinh Ngọc nghệt mặt, thì ra giảng viên đều biết cậu đến học nhờ.

Sinh viên trong lớp cùng bật cười. Thật ra mọi người luôn ngầm hiểu quan hệ giữa Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải. Nhóc tóc xoăn ngày nào cũng lẽo đẽo theo đuôi Lạc Hải, bạn học của Lạc Hải đều không còn xa lạ. Nhưng cậu rất yên lặng, cả hai cũng không bao giờ có hành vi quá giới hạn, cho nên không ai bài xích.

Môi trường ở đại học rất tốt, cũng không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, dù sao nơi đây cũng đầy rẫy người trẻ và có tư tưởng đa dạng nhất, vừa cởi mở vừa bao dung.

Hết tiết này là tan học, Kiều Kinh Ngọc đứng dậy vươn vai, nhìn Lạc Hải thu dọn sách vở.

"Lục Minh Triêu, đừng quên cuối tuần đi làm bài tập nhóm." Một cậu bạn đi qua vỗ vai Lạc Hải: "Tao biết mày có thể làm xong một mình, nhưng mày phải đi giúp bọn tao."

Cậu ta không chờ Lạc Hải trả lời đã lại nhìn sang Kiều Kinh Ngọc, cười nói: "Đưa cả Kiều Kiều nhà mày theo nữa, tao đãi cậu ấy ăn kem."

Lạc Hải đáp: "Biết rồi, nhưng mấy nay em ấy bị cảm, không được ăn lạnh, mày đãi em ấy trà sữa đi."

"Được thôi, không thành vấn đề." Cậu bạn khoác balo, vẫy tay tạm biệt Kiều Kinh Ngọc: "Cuối tuần gặp nhé."

Kiều Kinh Ngọc: "Bái bai!"

Lạc Hải cất sách vở xong, hai đứa cùng ra khỏi lớp, đang giờ tan học hành lang vô cùng đông đúc.

Một nhóm bạn cùng câu lạc bộ với Lạc Hải đi từ phía trước lại, chào hỏi hai đứa rất niềm nở. Có người gọi: "Lục Minh Triêu, đừng quên hoạt động của câu lạc bộ vào tuần sau, dắt người nhà ông đi cùng cho vui!"

Lạc Hải cười: "Nhớ."

Mọi người đều gọi hắn là "Lục Minh Triêu".

Trước khi nhập học, Lục Vấn Cảnh đã đến cục cảnh sát và liên hệ với trường đổi tên cho hắn, vậy nên sau khai giảng tên hắn là Lục Minh Triêu.

Bây giờ đã rất hiếm người gọi hắn là Lạc Hải.

"Lạc Hải." Kiều Kinh Ngọc kéo tay áo hắn: "Đi thôi!"

Kiều Kinh Ngọc là một trong số đó.

"Đi." Lạc Hải nắm tay cậu, bóng dáng cả hai nhanh chóng hòa vào dòng người.

Có lẽ sau này sẽ chỉ còn Kiều Kinh Ngọc gọi hắn là "Lạc Hải", ở đây cũng không ai biết quá khứ của hắn. Nhưng không sao hết, những ký ức về "Lạc Hải" chỉ cần Kiều Kinh Ngọc vẫn ghi nhớ là được, hãy để "Lạc Hải" trở thành cách gọi của riêng Kiều Kinh Ngọc.

Bài tập nhóm cuối tuần làm ở thư viện, xong xuôi đã là 12 giờ trưa, cả bọn cùng đến căng tin ăn cơm, ăn xong đi ra lại thấy một đám người túm tụm trước cửa.

Kiều Kinh Ngọc sáp lại xem, hóa ra là em mèo cậu hay sờ bị thương. Tai mèo sứt một miếng, trên cổ còn có máu, một chân đứng không vững nom vô cùng thê thảm.

Đây là mèo thuộc biên chế Đại học A, ai nấy đều đang bàn tán có phải có người ngược đãi mèo hay không? Coi bộ vết thương của nó không nhẹ.

Kiều Kinh Ngọc muốn lại gần hơn nhưng Lạc Hải cản: "Em đừng đến gần quá, nếu nó bị con người đánh đập thì sẽ căng thẳng với người, nhỡ đâu nó lại cắn em."

Lạc Hải ra hiệu Kiều Kinh Ngọc đứng yên, mình thì đi lên ngồi xổm xuống xem vết thương của mèo: "Có lẽ không phải con người làm, chắc là đánh nhau với mèo khác."

Lạc Hải kéo tai nó: "Vết cắn trên tai là mèo cắn."

Một bạn nữ đứng xem cười nói: "Có khả năng đấy, dạo này nó đang tán tỉnh em mèo cái ở ký túc xá bọn tớ, em mèo cái kia có bạn trai rồi, chắc là bị anh bạn trai đó đánh."

Kiều Kinh Ngọc nghe vậy thì cảm thấy con mèo này vừa tội nghiệp vừa yếu đuối, bèn nói với Lạc Hải: "Mình đưa nó đến bệnh viện khám đi."

Cậu rất thân với em mèo này, mỗi lần tới trường chờ Lạc Hải hết tiết, cậu lại ngồi cạnh bồn hoa nói chuyện với mèo.

"Thế thì đưa nó đến bệnh viện thú y." Mặc dù Lạc Hải cảm thấy đây chỉ là vết thương ngoài da, không to tát gì với lũ mèo hoang thường xuyên đánh nhau giành địa bàn trong trường, nhưng Kiều Kinh Ngọc nói sao thì là vậy.

Lạc Hải cởi áo khoác mỏng bọc mèo lại, nói với mọi người xung quanh: "Bọn tôi đưa nó đến bệnh viện thú y xử lý."

Hai đứa lái xe đi, bật chỉ đường đến bệnh viện thú ý gần nhất.

Bác sĩ thăm khám đơn giản cho nó. Lạc Hải nói không sai, vết thương ngoài da của mèo là do đánh nhau bị đồng loại cào cắn, trông thì đáng sợ chứ không nghiêm trọng, bệnh về da của nó lại nghiêm trọng hơn.

"Cho nó tắm đi, vệ sinh sạch sẽ rồi về nhà bôi thuốc." Bác sĩ nói.

Cả hai đồng ý, con mèo nhem nhuốc được y tá cho vào túi tắm mèo mang đi. Bác sĩ kê một ít thuốc điều trị bệnh về da và thuốc bôi vết thương ngoài da cho nó, nói với hai đứa cách sử dụng.

Hơn mười phút sau, mèo tắm xong được chị y tá bế ra. Em mèo toàn thân trắng muốt, lông dài, đuôi cực kỳ xù, mắt màu xanh dương.

Kiều Kinh Ngọc suýt không nhận ra: "Hóa ra nó là mèo trắng à, em cứ tưởng nó màu xám!"

"Đấy là vì nó quá bẩn." Lạc Hải đáp.

"May mà bọn mình cho nó tắm, anh nói xem bao giờ vết thương lành đưa nó về trường, có khi nào mọi người không nhận ra nó không?" Kiều Kinh Ngọc cười hỏi.

Lạc Hải nói: "Thế thì vừa hay, chắc nó cũng cảm thấy mình bẽ mặt, tranh địa bàn không nổi, giành bạn gái cũng không xong, bị mèo khác đánh ra nông nỗi này."

Hai đứa vừa nói chuyện vừa rời bệnh viện thú y, xe đỗ bên vệ đường, Kiều Kinh Ngọc đang bế mèo trắng đã tắm rửa sạch sẽ, Lạc Hải mở cửa xe cho cậu ngồi vào.

Em mèo cần ở nhà họ nghỉ ngơi một thời gian, ít nhất phải chờ đến khi lành vết thương ngoài da và khỏi bệnh về da thì mới có thể đưa về.

Kiều Kinh Ngọc sợ sinh viên ở trường lo lắng, dù sao đây cũng là mèo thuộc biên chế Đại học A, bèn kêu Lạc Hải đến trường giải thích tình hình của nó lên bức tường tỏ tình cho mọi người yên tâm.

Cứ thế, hai lính mới bắt đầu học nuôi mèo. Trong nhà nhanh chóng sắm thêm đủ loại đồ chơi cho mèo như nhà cây, bàn cào móng, Kiều Kinh Ngọc còn trồng cỏ bạc hà mèo.

Trong phòng ngủ của hai đứa, hoa huệ mưa đặt cạnh cỏ bạc hà mèo, Lạc Hải ôm Kiều Kinh Ngọc tr.ần trụi trong lòng, cảm nhận được thế nào là năm tháng bình yên.

Hắn hôn thái dương ướt mồ hôi của Kiều Kinh Ngọc, giọng nói chứa đầy thỏa mãn sau khi xong việc: "Bây giờ anh có đủ mèo đủ chó rồi."

"Đủ mèo đủ chó là sao?" Kiều Kinh Ngọc uể oải hỏi, hỏi xong mới hiểu ra, đấm hắn một cái.

Sức lực yếu xìu của cậu thật sự không có tính răn đe, còn khiến Lạc Hải muốn chọc chó hơn: "Sao? Anh nói sai à? Ai suốt ngày bắt chước cún kêu?"

"Không phải tại anh làm em..." Kiều Kinh Ngọc đỏ bừng mặt, cảm thấy Lạc Hải càng ngày càng không biết xấu hổ.

Đồ xấu xa này lên giường toàn bắt cậu học tiếng chó con kêu!

Đam mê gì không biết!?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio